Không biết đã qua bao lâu, đến khi Công Nam tỉnh lại thì thấy mình đang bị bịt mắt bịt miệng, hai tay hai chân cũng bị trói chặt, cơ thể của cậu không ngừng lắc lư, thông qua radar quan sát, cậu thấy mình đang ở trong thùng của chiếc xe nào đó và di chuyển trên con đường rừng vô cùng vắng vẻ, có lẽ chúng định đưa cậu đến địa điểm giao dịch.
Loại thuốc mê bọn bắt cóc dùng có liều lượng rất mạnh, mặc dù đã cản sự xâm nhập của thuốc vào cơ thể nhưng cậu vẫn bị choáng một thời gian, nếu đổi lại là người khác thì có thể sẽ hôn mê bất tỉnh ba ngày ba đêm.
Chiếc xe tải chạy một lúc thì bỗng nhiên dừng lại, một nhóm người bước xuống, mở cửa thùng xe rồi nắm chân cậu lôi ra ngoài.
Hành động của bọn chúng rất thô bạo khiến một bên cánh tay và đầu của cậu đập vào thành xe, may mắn đã giúp cậu gây tê liệt cơ thể, cho nên mặc dù rất đau, nhưng bên ngoài cậu lại giống như đang bất tỉnh không cảm nhận được gì.
- Tụi bây cẩn thận, chủ thuê chưa nói có thể làm nó bị thương hay không, lỡ như lúc kiểm hàng bên kia phát hiện trầy xước trừ tiền là tao hỏi tội tụi bây đấy.
Một gã to con có bộ râu quai nón trông giống kẻ cầm đầu quát to, lúc này, một gã to con khác đã vác cậu lên trên vai, nói:
- Đại ca yên tâm, trông chủ thuê kia nhiều tiền như vậy, không tính toán với chúng ta vài đồng lẻ đâu, nếu thằng này là phụ nữ thì tốt rồi, chơi cho đã trước khi giao hàng, đáng tiếc lại là thằng đực rựa.
Một gã khác chen mồm nói vào:
- Đực rựa gì tao đều chơi tất, nhưng tao không thích dân châu Á cho nên nó gặp may đấy, công nhận mạng thằng nhãi này cũng cao thật, năm mươi triệu đô đủ cho chúng ta hưởng thụ một thời gian dài rồi.
Gã cầm đầu rít một hơi thuốc lá rồi nói:
- Vụ này nhìn đơn giản chứ không đơn giản đâu, lát nữa giao hàng nhớ cảnh giác, coi chừng tụi kia lật lọng.
- Biết rồi đại ca.
- Hai tên đàn em đồng loạt đáp.
Ba tên bắt cóc vác Công Nam đi đến một căn nhà bỏ hoang nằm sâu bên trong khu rừng, nếu không rành rọt đường đi thì chắc chắn sẽ bị lạc, đây là địa điểm lý tưởng cho những cuộc giao dịch phi pháp, bởi vì cho dù cảnh sát có phục kích thì bọn chúng cũng có thể tìm cách thoát thân dễ dàng.
Bên trong ngôi nhà bỏ hoang đó đã có một tốp người đợi sẵn, tên cầm đầu chỉ vào Công Nam, nói:
- Hàng đã được đưa tới, phần tiền còn lại cũng nên đưa cho chúng tôi rồi.
Dựa vào radar quan sát, Công Nam nhìn thấy rất rõ mặt từng người ở đây, ngoại trừ hai người, toàn bộ đều lạ mặt, mà hai người này rất quen thuộc đối với cậu, một là Tuyết Ly tấn công cậu lần trước, còn lại chính là Thành Phúc, bây giờ gương mặt của anh ta bị tàn phá không khác gì Thành Tín, thậm chí còn càng thêm dữ tợn và đáng sợ, có lẽ phụ huynh của cậu ấm ăn chơi kia cũng xử luôn anh ta rồi.
- Tôi muốn kiểm hàng.
- Thành Phúc lên tiếng.
Gã cầm đầu bọn bắt cóc hất cằm về phía đàn em, sau đó gã ta đặt Công Nam xuống đất rồi lùi ra phía sau.
Chưa đợi Thành Phúc làm gì, Tuyết Ly đã tiến lên đạp vào bụng Công Nam một cái, sau đó cô ta liên tục giẫm đạp lên người cậu, máu tươi từ miệng cậu chảy ra thấm ướt miếng vải bịt miệng.
- Đủ rồi.
Nếu nó chết, cô cũng phải chôn cùng đấy.
- Thành Phúc quát.
Tuyết Ly trợn mắt tiếp tục đá thêm một cái rồi hống hách nói:
- Đừng chĩa mũi vào chuyện của tôi, sớm muộn gì nó cũng chết thôi mà, nó hại chúng ta ra nông nỗi này, nếu không cho nó chút đau khổ thì quá bất công với bản thân rồi.
- Đúng là nó sẽ chết, nhưng bây giờ mạng của nó vẫn còn có tác dụng đối với ông trùm, nếu nó xảy ra chuyện, tôi e cô sẽ không đợi được đến lúc nó chết đâu.
Tuyết Ly trợn trắng mắt nhìn Thành Phúc một cách rồi ngúng nguẩy xoay lưng đi sang chỗ khác, trong lòng thậm hận đợi đến khi thằng nhãi này hết tác dụng rồi, để xem cô ta khiến nó sống không bằng chết thế nào, còn gã Thành Phúc kia nữa, chó cậy chủ dám lên mặt với cô ta, một ngày nào đó cũng sẽ bị cô ta đạp dưới chân sỉ nhục mà thôi.
Thành Phúc khuỵu một gối xuống, giơ tay ra bóp chặt cằm của Công Nam lắc qua lắc lại, hỏi:
- Bất tỉnh thật không đây?
Gã đàn em trong nhóm bắt cóc nhanh miệng nói:
- Chúng tôi sử dụng loại thuốc mê mạnh nhất đấy, chưa ngủ ba ngày ba đêm đảm bảo không tỉnh dậy được, mà tỉnh dậy rồi cũng phải mơ hồ một thời gian mới tỉnh táo, hơn nữa cho dù nó không bị chụp thuốc mê thì bị bịt mắt miệng trói tay chân thế này, nó có thể làm gì được?
Thành Phúc nhếch môi:
- Bịt mắt hay trói tay chân gì đó không làm gì được thằng nhãi này đâu, nó có siêu năng lực mà.
Thành Phúc nhớ đến chuyện lúc trước mình bắt cóc thằng nhóc này về, cũng vì tự phụ đã bịt mắt còng tay cậu lại cho nên lơ là dẫn đến nhiệm vụ thất bại còn chịu thiệt hại nghiêm trọng nữa, lại nói so với Tuyết Ly, anh ta càng hận cậu hơn, vốn dĩ anh ta đã hô mưa gọi gió một vùng, vậy mà bây giờ chỉ có thể làm con chó mặc cho người khác điều khiển, thử hỏi anh ta có muốn băm thây cậu ra trăm mảnh không chứ?
- Đánh đến mức hộc máu thế này mà không rên một tiếng, cơ thể cũng không run rẩy thì chắc là bất tỉnh thật rồi.
Vừa rồi Thành Phúc vốn không có ý định ngăn Tuyết Ly đánh thiếu niên vì muốn kiểm tra xem thằng nhóc này có đang giở trò hay không, còn tính mạng thì chỉ cần chừa lại chút hơi tàn là được.
Thành Phúc ngẩng đầu lên hất cằm với thuộc hạ đứng phía sau, một người tiến lên đưa vali cho bọn bắt cóc.
Ba tên kia mở vali ra đếm số tiền bên trong, phát hiện dư đến một triệu đô thì hài lòng nói:
- Làm ăn với ông chủ thật sảng khoái, lần sau có phi vụ nào thì đừng quên chúng tôi đấy.
Thành Phúc lạnh nhạt đáp:
- Các người nên tuân thủ giao hẹn, triệt để giữ kín chuyện này, nếu không…
Gã cầm đầu giao vali cho đàn em rồi mỉm cười:
- Ông chủ yên tâm, chúng tôi đã lăn lộn nhiều năm rồi, bảo mật phi vụ chính là nguyên tắc hàng đầu, hơn nữa chúng tôi còn có cả đội ngũ liên kết trên toàn thế giới, lỡ như ba người chúng tôi có mệnh hệ gì, đồng đội sẽ lập tức thay thế hoàn thành nhiệm vụ ngay ấy mà.
Gã cầm đầu không tin tưởng đám người của Thành Phúc sẽ dễ dàng để bọn chúng đi, vì thế cố ý nói cho anh ta biết nếu dám hạnh động cẩu thả, những người khác trong mạng lưới của gã sẽ không buông tha.
Thành Phúc nghe tới đây đầu lông mày hơi nhíu lại, nhưng sau đó rất nhanh đã giãn ra, im lặng nhìn chằm chằm ba tên bắt cóc.
Mà bọn bắt cóc cũng không nán lại tâm sự làm gì, cả ba cầm vali rời khỏi căn nhà hoang trở về nơi đậu xe tải.
Nhìn bọn chúng đã đi xa, một tên thuộc hạ tiến lên hỏi:
- Để chúng đi thật sao, người của chúng ta vẫn còn đang mai phục trong rừng, chi bằng...!
Thành Phúc lắc đầu, nói:
- Tạm thời tha cho chúng, phái người theo dõi, đợi chúng ta vận chuyển hàng đến nơi an toàn rồi hẵng xử một lượt.
Nhiệm vụ lần này là cơ hội để anh ta thay đổi địa vị, nhịn một lúc cũng không thiệt thòi.
Đột nhiên, một giọng nói chanh chua vang lên bên tai Thành Phúc:
- Bao giờ chúng ta mới rời khỏi nơi khỉ ho cò gáy này vậy? Tôi mặc kệ, tối nay tôi nhất định phải vào thành phố thuê khách sạn ngủ, tuyệt đối không ngủ cùng đám đàn ông hôi thối các anh đâu.
Nói xong, cô ta dậm chân đi ra khỏi nhà hoang, ngồi vào một chiếc xe hơi đậu sẵn phía sau rồi khởi động máy chạy đi.
Một tên thuộc hạ muốn tiến tới ngăn cản thì bị Thành Phúc phất tay bảo dừng, anh ta nói:
- Cứ mặc kệ cô ta, dù sao chỉ ngày mai thôi cô ta sẽ không còn tác dụng nữa, không cần phải để ý một kẻ sắp chết làm gì..