Bà Hương chuẩn bị đủ các loại đồ ăn thức uống cho các chàng trai xong, vừa đi ra khỏi phòng đã bắt gặp Bảo Trân đứng nhìn chằm chằm về phía này.
Bà ấy cảm thấy lạ bèn tiến tới hỏi:
- Con nhìn gì vậy Trân?
Bảo Trân cúi đầu che đi cảm xúc khác thường trên mặt mình, lí nhí nói:
- Không có gì đâu mẹ, con về phòng đây.
Nói xong cô xoay người định rời đi thì bị bà Hương túm lại, bà ấy hỏi:
- Có phải con cũng muốn vào học chung với mấy anh không? Nếu vậy để mẹ vào hỏi xem tụi nhỏ có cho con vào được không, mẹ nghĩ sẽ không có vấn đề gì đâu.
Nghe tới đây, Bảo Trân lập tức nổi đóa, lớn tiếng nói:
- Ai muốn học chung với hạng người như anh ta chứ.
Vừa dứt câu, cô vùng vằng chạy đi, bà Hương gọi với theo nhưng cô cũng không dừng lại.
Rầm!
Tiếng cửa phòng đóng sầm lại tạo ra tiếng vang rất lớn.
Bảo Đức đi ra nhìn lên phòng của Bảo Trân, hỏi:
- Nó lại làm sao vậy mẹ?
Bà Hương nhăn mặt lắc đầu đáp:
- Mẹ cũng không biết nữa, chắc con gái mới lớn thay đổi nhiều ấy mà.
Bảo Đức gật gù tỏ vẻ đồng ý, sau đó như nhớ ra điều gì đó, vội nói:
- Nam nói nhỏ Trân có thể vào học chung, bài nào không biết đưa nó chỉ cho đấy.
Bà Hương nghe vậy thầm nghĩ đứa nhỏ kia thật hiểu chuyện, biết giúp đỡ anh em trong nhà, lần trước cũng nhờ cậu mà con trai bà ấy mới chịu về, lần này còn chủ động kèm cho sấp nhỏ, được dịp bà ấy phải sang thăm chị dâu rồi biếu chút quà thay lời cảm ơn mới được.
- Mẹ mới hỏi rồi, nó không chịu, thôi, thành tích của con bé không tệ, cứ để nó tự học đi, khi nào cần người kèm nó sẽ chủ động nói thôi.
Bảo Đức không có ý kiến, thầm nghĩ như thế cũng tốt, có nhỏ em học chung, cậu ta muốn thân mật với bạn trai cũng bất tiện.
Mà trên lầu, sau khi Bảo Trân trở vào phòng lập tức gọi điện thoại đi, đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ cao:
- Sao gọi cô út giờ này vậy Trân?
Bảo Trân mím môi do dự trong chốc lát rồi nói:
- Ông Nam đang ở nhà cháu đấy, nói là kèm anh hai của cháu học, không biết thằng chả có ý đồ gì hay không.
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, sau đó lên tiếng:
- Cháu nên nhắc thằng Đức cẩn thận, cô nghi nó giống anh trai của chị Tuyết Ly cháu đấy, bởi vì cô để ý nó cứ quấn quýt thằng Quân miết, không có anh em nào thân mật như thế cả, nhỡ đâu nó bị thế thật lây cho thằng Đức thì nguy.
Bảo Trân nghe vậy lập tức giật mình, cô không kỳ thị đồng tính, nhưng nếu điều này xảy ra với người thân của cô, đặc biệt còn là do người cô căm ghét tác động thì tuyệt đối không được, vì thế vội nói:
- Thật hả cô? Thế cháu phải làm sao bây giờ?
Nhã Lan nhàn nhã ngắm bộ móng vừa mới được làm xong của mình, nghe ra con cừu non đã sập bẫy bèn tỏ ra ấp úng một lúc rồi đáp:
- Chuyện này lớn, ảnh hưởng đến cả đời anh cháu đấy, cháu còn nhỏ không giải quyết được, theo cô thấy thì cháu nên nói với mẹ cháu, cô tin chị dâu sẽ không để thằng Đức sa đọa đâu.
Bảo Trân nghe vậy trong lòng bắt đầu mường tượng ra những gì mình sẽ nói với mẹ, sau đó nói vào điện thoại:
- Vâng, cháu sẽ tìm cơ hội cảnh báo mẹ, à mà cô này, tro cốt của chị Ly khi nào mới về Việt Nam vậy ạ?
Nhắc đến Tuyết Ly, hốc mắt của Bảo Trân đỏ lên, người chị thân thiết của cô mất tại đất khách quê người, cô đơn lạnh lẽo biết bao, đều tại ông Nam cả, mồi chài cho anh Quân đuổi chị Ly đi, nếu không phải vậy thì chị ấy đâu vì buồn khổ mà lâm bệnh nặng chứ.
Càng nghĩ đến đây, Bảo Trân càng chắc nịch Công Nam và ông anh họ của mình có chuyện mờ ám, được lắm, anh độc ác hại chết chị tôi thì tôi cũng sẽ cho anh nếm mùi đau khổ.
Nhã Lan nghe Bảo Trân nhắc đến Tuyết Ly, trong mắt lóe lên sự chán ghét, nhưng giọng nói truyền ra lại nghẹn ngào thương cảm.
- Chắc tầm một hai tháng gì đó, thủ tục rắc rối lắm cháu à, bạn cô bên đó sẽ lo liệu hết, tội nghiệp con bé, muốn an nghỉ trên quê hương của mình cũng khó, hồi đấy cô mà biết thằng Quân tuyệt tình như vậy thì đã mắng nó rồi, mà con Ly cũng ngốc nữa, âm thầm chịu đựng không nói với ai, đến lúc bệnh trở nặng rồi mới cho cô hay tin thì đã muộn.
Nói tới đây, cô ta sục sùi như đang khóc rồi nói tiếp:
- Con bé nói nhớ cháu muốn gọi về mà không dám, nó thương thằng Quân nhiều lắm mà cái thằng tệ bạc nghe lời thằng Nam đơm đặt vu khống mà không cho con nhỏ về nước, một mạng người chứ có phải cỏ rác gì đâu, sao mà thằng nhỏ kia ác quá không biết.
Bảo Trân vừa nghe vừa nấc nghẹn, nước mắt nhòe cả gương mặt, lúc trước cô và Tuyết Ly đã sống cùng nhau bảy tám năm, sau này Tuyết Ly đến Canada du học, hai người mới ít gặp nhau, đối với cô mà nói, Tuyết Ly không khác gì chị ruột, thậm chí cô còn mong cô ta sẽ trở thành chị dâu của mình, có lẽ nếu không có sự xuất hiện của Công Nam thì điều này đã thành sự thật rồi.
Trực giác của cô đúng là không sai, ngay từ ngày đầu tiên nhìn thấy cậu, cô đã chán ghét người anh nuôi này, quả nhiên từ sau hôm đó, không ngày nào gia đình cô được yên ổn, thật không biết bác ba, anh Quân và cả anh hai của cô đã ăn phải bùa mê thuốc lú gì của cậu mà lại nghe lời đến vậy.
Không được, cô tuyệt đối không để bi kịch tiếp tục xảy ra, cô phải cứu lấy người thân của mình.
- Cô út yên tâm, một ngày còn cháu ở đây, cháu sẽ không để anh ta hại người nhà của cháu đâu.
Nhã Lan nghe giọng điệu phẫn nộ của Bảo Trân, trong lòng vui vẻ không thôi, đúng, nên tức giận rồi làm ầm ĩ mọi chuyện lên, tốt nhất để tin tức thằng nhỏ kia và đứa cháu trai của cô ta là gay truyền ra ngoài, khiến hai người thân bại danh liệt mới khiến cô ta hả giận.
Hừ, cháu trai dám cướp chồng của cô mình thì đáng phải bị như vậy, nếu không tại anh quyến rũ Văn Xuân, cuộc hôn nhân của cô ta đâu trở thành trò cười điên khùng thế này.
Cứ thế, hai cô cháu nói chuyện với nhau, trong lòng người nào cũng đều có toan tính riêng.
Sau khi cúp điện thoại của Nhã Lan, Bảo Trân lập tức chạy đi tìm mẹ, cô đã gấp không chờ nổi muốn vạch trần bộ mặt xấu xa của Công Nam rồi.
- Con nói bậy bạ gì vậy Trân? Trường Quân và Công Nam là anh em họ, sao con có thể bịa chuyện kinh khủng như thế?
Bà Hương trợn mắt há miệng không tin được vào những gì mình vừa nghe thấy.
Bảo Trân thấy mẹ không tin thì gấp gáp không thôi, muốn giải thích thêm nhưng bà Hương không nghe, bà ấy nói:
- Con đừng nói xằng bậy nữa, để bác ba và ông nội của con nghe là nguy đấy, thôi con ngủ sớm đi, mai còn đi học nữa.
Biết có nói gì thêm mẹ cũng không tin, Bảo Trân tức tối đi ra khỏi phòng của bà ấy, trở về phòng mình trùm chăn kín mít, thầm nghĩ sẽ có ngày cô tìm ra chứng cứ, đến lúc đó mẹ sẽ sáng mắt ra thôi.
Mà bên này, mặc dù không tin lời của trẻ con đố kỵ, nhưng không hiểu sao trong lòng bà Hương lại cảm thấy khó chịu, nghĩ tới nghĩ lui, bà ấy quyết định sang phòng con trai nhìn một lần cho an tâm, nhưng đúng lúc ba chàng trai đã ôn tập xong chuẩn bị ra về, bà Hương và Bảo Đức tiễn Công Nam và Thành Công ra tận cửa, những tưởng như thế là xong, nhưng không ngờ Bảo Đức đột nhiên nhào tới ôm lấy vai của Công Nam thủ thỉ điều gì đó.
Bà Hương nhìn thấy hai đứa gần sát nhau như thế lòng bỗng thắt lại, sự lo lắng bất an bao trùm lấy tâm trí của bà ấy, nhưng ngại vì thân phận người lớn, bà ấy chỉ có thể đứng tại chỗ siết chặt lòng bàn tay lại.
Đêm đó, bà Hương thức trắng đêm, sáng hôm sau, nhìn thấy con trai đang ăn sáng dưới nhà, bà ấy hạ quyết tâm phải nói cho rõ chuyện này, phòng bệnh hơn chữa bệnh, bà ấy không thể để chuyện đã rồi mới can thiệp, đến lúc đó có làm gì thì cũng muộn rồi.
- -
Lời của Gừng: Đoạn đối thoại của Nhã Lan Gừng đứng ở góc độ của ả để viết chứ Gừng không bao giờ cho rằng đồng tính là bệnh là "bị" hay "lây" cả nha mọi người..