Bởi vì Công Nam từ chối có mặt để nhận giải thưởng cao quý nhất trong học thuật, thứ mà bất cứ một trí thức giả nào cũng muốn có được cho nên đã khiến kế hoạch của một vài thế lực phá sản, sau đó quay sang công khai chỉ trích cậu trên báo chí và truyền thông.
Nhưng rốt cuộc vẫn không làm gì được thiên tài mới nổi như Công Nam, bởi vì cậu không hề là một thằng nhóc thân cô thế cô, sau lưng cậu có quốc gia và hàng loạt tài phiệt chống lưng, bởi lẽ bây giờ họ là đồng minh của Trường Quân, anh đã không còn là người mà họ có thể khống chế nữa, cho nên chỉ có thể cầu hòa lấy lòng.
Nhiều lần, các thế lực lớn này đưa ra vô số điều kiện hấp dẫn để Công Nam phản bội Trường Quân mà ngã về phía họ, họ nói rằng anh cho cậu bao nhiêu tiền tài địa vị, họ đều có thể cho gấp đôi thậm chí gấp ba, kể cả khi cậu muốn tự mình làm chủ cả một vùng họ cũng đồng ý, nhưng rất tiếc, tiền tài địa vị gì đó, Công Nam không quá quan tâm, có cho thì cậu cũng không có thời gian quản lý, tội gì phải rước thêm phiền cho bản thân chứ, có sẵn một người giúp mình kiếm tiền không tốt hơn sao?
Khi Trường Quân nghe được suy nghĩ này của Công Nam đã bật cười, anh trêu:
- Chẳng lẽ anh chỉ có thể giúp em kiếm tiền thôi sao? Lỡ như những người kia phái một người đến giúp em kiếm nhiều tiền hơn, em sẽ bỏ anh hả?
Công Nam cũng không yếu thế, cậu vỗ vỗ tấm lưng già yếu vừa bị hành lên bờ xuống ruộng của mình, tức giận nói:
- Đúng vậy, bỏ luôn, ít ra người đó cũng không dày vò em cả đêm đến mức không xuống giường được như thế này hừ hừ.
Trường Quân yêu thương hôn liền mấy phát lên gò má của thiếu niên.
- Rõ ràng hôm qua em chủ động còn gì? Tính ra anh rất đa tài đấy, giúp em kiếm tiền còn giúp em thoải mái, vậy nên đừng bỏ anh nhé.
Trường Quân nói xong lại hôn khắp người Công Nam, trông anh lúc này không khác gì một chú cún con quậy phá không để con sen yên, mà bản thân người bị làm phiền ngoài miệng chê bai nhưng lại không đẩy người ta ra, thậm chí còn đón ý hùa theo, tự động đóng lại hình ảnh cấm trẻ em xem rồi thở dài.
[Xem ra nhiệm vụ cuối cùng này kéo dài hai mươi năm cũng không đủ rồi.]
…
Mặc dù đã đậu đại học với số điểm cao, nhưng Công Nam lại quyết định không học đại học mà thông qua kỳ thi lấy thẳng bằng tiến sĩ, sau đó cũng không nhận lời mời của đại học H làm học sinh danh dự mà dùng thân phận tiến sĩ vừa nhận sang đó đứng lớp giảng dạy khi mới vừa hơn hai mươi tuổi.
Lần này cộng đồng mạng lại có dịp được khởi động ngón tay gõ bàn phím, tuy nhiên giống như một định lý hiển nhiên, khi họ vừa định mỉa mai bôi xấu Công Nam thì một tin tức động trời khác lại ập xuống khiến họ chỉ biết câm nín thu dọn đồ nghề.
Tin tức đó chính là lý thuyết nơron thép đã được thực nghiệm thành công, một trăm tình nguyện viên có điều kiện phù hợp để cấy ghép đã giải phẫu thành công và hiện đang trong quá trình phục hồi.
Ba năm, chỉ trong vòng ba năm, lý thuyết tưởng chừng như phải kéo dài hàng thập kỷ mới có khởi sắc lại được thực nghiệm thành công trên cơ thể người, theo báo cáo chứng minh, tác dụng phụ sau khi người bệnh cấy ghép hệ thần kinh nhân tạo là cực nhỏ, mặc dù có những trường hợp khuyết tật bẩm sinh hiếm lạ trên cơ thể người tạm thời vẫn chưa được phép cấy ghép, nhưng nhìn chung đây là tin vui cho tất cả những người đang đau khổ vì cơ thể không lành lặn, thậm chí họ còn có thể tham gia thi đấu thể thao, điều mà cả đời họ cũng không dám nghĩ tới.
Mà cha đẻ của phương pháp cấy ghép này là Công Nam chính thức được lưu tên vào danh sách vỹ nhân thế giới, đồng thời đạt kỷ lục người nhỏ tuổi nhất có mặt trong danh sách này.
Tuy nhiên quyết định này lại bị phản đối gay gắt bởi vì cống hiến của cậu chưa đủ nhiều để được gọi là vỹ nhân, đối với ý kiến này, Công Nam sâu sắc đồng ý, bởi vì nhiệm vụ cuối cùng của hệ thống vẫn chưa thông báo đã hoàn thành, chứng tỏ cậu chưa thật sự trở thành nhà khoa học đại tài đúng nghĩa, nếu thế thì có gì đáng vui chứ.
[Đúng vậy, ký chủ nên cố gắng hoàn thành nguyên lý quả cầu Hoodoo, cậu chỉ còn mười bảy năm thôi đấy.]
Công Nam giơ tay xoa trán tỏ vẻ bất lực, đáp:
- Làm ơn đi, năm nào cậu cũng nhắc nhở hết, tôi sắp ám ảnh luôn rồi đây này, yên tâm, tôi vẫn chưa già đến nỗi mắc chứng hay quên đâu, nhìn đi, tóc trên đầu tôi vẫn còn nhiều lắm.
không tiếp tục đả kích ký chủ của mình, theo như nó quan sát thì tiến độ nghiên cứu của Công Nam đã nhanh ngoài sức mong đợi, chỉ mới ba năm đã đi được một phần ba chặng được, dựa theo điều này thì chưa tới mười lăm năm là có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Mặc dù tổ chức khoa học thế giới không thể đưa Công Nam vào danh sách vỹ nhân, nhưng nghiên cứu của cậu thật sự đã thay đổi một số biến cố cực kỳ quan trọng.
Tỷ như một vài người thừa kế không may mắc bệnh khuyết tật bẩm sinh được chữa khỏi, lại tỷ như nhân vật bí ẩn nào đó của một quốc gia khôi phục chức năng đi lại sau khi gặp phải ám sát.
Nhiều năm về sau, bản thân Công Nam không rõ đã có sự kiện lớn nào thay đổi, cậu chỉ biết đại dịch Covid, thứ mà thật sự cướp đi tính mạng của bà ngoại mình đã không xảy ra, có lẽ đây không phải là sự sàng lọc ngẫu nhiên của mẹ thiên nhiên rồi.
Nhưng cho dù ngoài kia các thế lực có đang kìm hãm, khống chế nhau khủng bố đến mức nào thì cậu cũng không sợ, bạn trai của cậu hiện giờ đã là nhân vật quyền lực rồi, có chống lưng to đến thế, cậu còn sợ ai ngồi lên đầu mình sao?
Mang theo tâm thế cứ vậy mà làm không sợ trời không sợ đất, vào năm , cũng tức là năm Công Nam hai mươi bảy tuổi, cậu thành công hoàn thiện quả cầu Hoodoo, liên kết trực tiếp với hệ thiên hà cách trái đất hai tỷ năm ánh sáng.
[Tích! Nhiệm vụ trở thành vỹ nhân hoàn thành, tặng thưởng vô hạn điểm học tập, mở khóa chế độ toàn năng của não bộ, chúc mừng Trái Đất chính thức bước sang bậc thang thứ hai trong thang đo Kardashev, bậc thang nuôi sống địa cầu.]
Công Nam thở phào nhẹ nhõm.
- Rốt cuộc cũng hoàn thành rồi sao, không uổng công tôi hy sinh mái tóc này.
Hiện tại lông tóc trên người Công Nam đều đã rụng sạch, đây là ảnh hưởng của việc ngày đêm tiếp xúc trực tiếp với hạt Hoodoo dao động và nguồn năng lượng quá lớn, ban đầu Trường Quân còn hoảng hốt cho rằng cậu bị nhiễm phóng xạ cho nên cương quyết không để cậu nghiên cứu tiếp, nhưng sau khi nhờ quét tổng quát cơ thể thì nhận thấy sức khỏe của cậu không sao, chỉ là ảnh hưởng lớp da bên ngoài một chút thôi, có thể giúp cậu khôi phục lại thì anh mới thả lỏng.
- à, cậu sẽ trở về hành tinh mẹ của mình sao? - Công Nam hỏi xong lại cảm thấy hơi buồn.
Tính ra cậu và đã gắn bó với nhau mười hai năm rồi, thời gian đã vượt qua tình bạn vĩnh cửu, bỗng nhiên nghĩ đến việc từ đây về sau sẽ không gặp được người bạn này nữa, lòng cậu trở nên nặng trĩu.
[Cũng chưa chắc, bây giờ ký chủ đã có đủ khả năng tạo ra trí tuệ nhân tạo siêu cấp rồi còn gì?]
Lời chỉ nói một nửa, nhưng Công Nam lại hiểu rõ nó muốn gì, ngay lập tức hai mắt cậu phát sáng, hỏi:
- Chuyện này chủ quản của cậu không biết đúng không? Không lý nào họ lại để sản phẩm của mình thuộc về tay kẻ khác.
không đáp, nhưng sự im lặng của nó coi như ngầm đồng ý với lời Công Nam vừa nói, sở dĩ nó làm ra hành động lớn gan như thế là bởi vì sau khi trở về hành tinh mẹ, nó sẽ được đun nấu lại và tạo thành sản phẩm mới, đến lúc đó toàn bộ ký ức về nơi này sẽ biến mất, nó tiếp tục được gửi đến một hệ thiên hà thuộc vũ trụ nào đó và tiếp tục làm nhiệm vụ, nó không muốn như thế.
Có lẽ thời gian sống ở Trái Đất, ngoài nghiên cứu về não bộ nhân loại, nó đã học được luôn cả cảm xúc của họ rồi.
…
Năm , tại khán phòng diễn ra buổi lễ dành cho giải thưởng đắt giá nhất trong giới khoa học, giải Leo Anth, Công Nam và Trường Quân mặc bộ đồ vest cùng cùng kiểu dáng và màu sắc xuất hiện tạo nên một cơn sốt mạnh mẽ, cánh phóng viên đua nhau chụp hình, hiện trường không khác gì một sự kiện dành cho nghệ sĩ nổi tiếng.
Mà nguyên nhân của tình huống này chính là năm nay Công Nam là cái tên sẽ được xướng trong buổi lễ với công trình khoa học công nghệ hút năng lượng Hoodoo tinh thể, đây là một công trình dùng để che mắt toàn bộ nhân loại về thứ mà cậu đang thật sự nắm giữ, mặc dù chỉ là hàng dỏm, nhưng hiệu quả của nó lại khiến cả thế giới chuyển động, bởi vì nó giúp tám tỷ dân chúng giảm đi một nửa gánh nặng về chi tiêu dùng điện, từ đây hàng loạt phát minh về điện tử ra đời, đưa địa cầu chạm đến mốc của bậc thang thứ ba.
- Hey, cuối cùng ông cũng tới rồi, tôi còn tưởng ông từ chối có mặt như hồi nhận giải Nobel chứ.
John đi tới ngồi bên cạnh Công Nam, giải thưởng này chính là do nhà cậu ta tạo ra, được mệnh danh là giải thưởng đắt tiền nhất thế giới bởi vì giá trị của nó có thể lên tới một trăm triệu đô la.
Công Nam bắt chéo chân, mỉm cười đáp:
- Đương nhiên phải tới rồi, đừng nói đây là một giải thưởng danh giá, cho dù chỉ là giải ao làng tôi cũng tới, phải nể mặt bạn mình chứ, hơn nữa lát nữa tôi còn phải nhờ ông giúp đỡ nữa đấy.
John nghe vậy bất ngờ nhìn Công Nam, nhưng sau đó như hiểu ra điều gì đó, cậu ta cười vỗ vào vai cậu, đảm bảo:
- Yên tâm, mấy chuyện này tôi giàu kinh nghiệm lắm, nhưng ông chơi lớn thật đó, hôm nay cả thế giới đều đang theo dõi ông đấy.
Công Nam chỉ cười cười chứ không đáp, Trường Quân ngồi bên cạnh nheo mắt nhìn hai chàng trai thì thầm to nhỏ, sau đó ghé vào tay cậu hỏi:
- Hai người định bày trò gì nữa à?
Công Nam hất cằm tỏ vẻ tinh nghịch nói:
- Lát nữa rồi anh sẽ biết, bây giờ cứ việc ngồi yên bên cạnh em là được rồi.
Công Nam khoác lấy cánh tay của Trường Quân mà nhõng nhẽo, hình ảnh này nhanh chóng được cánh phóng viên chụp lại, Trường Quân che giấu rất kỹ thân phận của mình, cho nên người ngoài chỉ biết anh là chủ của một tập đoàn nhỏ.
Vì thế khi anh và thiên tài siêu cấp Công Nam thân mật với nhau mới tạo nên sự tò mò cho mọi người như vậy.
Hiện tại đồng tính được nhiều quốc gia chấp nhận và xã hội đã thôi gay gắt về vấn đề này, cho nên điều khiến cánh phóng viên chú ý không phải là tính hướng của Công Nam mà là người đàn ông ngồi bên cạnh có phải người yêu của cậu hay không? Đồng thời việc anh có mặt tại hàng ghế khách mời cũng là việc khiến họ quan tâm.
Thế nhưng, rất nhanh sau đó họ đã biết nguyên nhân.
Công Nam được xướng tên lên sân khấu nhận giải, tại đây, cậu cầm cúp vàng tự tin đứng trước hàng trăm người trong khán phòng, hàng tỉ người trên khắp thế giới, ánh mắt chỉ nhìn về phía một người, mỉm cười mà nói:
- Nói ra có thể mọi người không tin, nhưng trước đây rất lâu tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ cầm bất cứ một giải thưởng nào trên tay đấy, bởi vì tôi là một học sinh rất dở, tôi đã đi trên con đường rất dài, mười ba năm, trên con đường này có vô số kỷ niệm, vui có buồn có, những thứ này đều là thanh xuân của tôi, tôi sẽ vĩnh viễn trân trọng nó, hơn hết, có một người đã đồng hành cùng tôi, che mưa che gió cho tôi, một người mà tôi tình nguyện trao trọn con tim này cho anh ấy, không hối hận, không do dự, tin tưởng tuyệt đối.
Công Nam dừng một chút, nhìn thẳng vào mắt Trường Quân, lúc này anh cũng đang nhìn cậu, khóe miệng cong lên, sự hạnh phúc hiện rõ trên gương mặt của anh.
Công Nam hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp:
- Mặc kệ là quá khứ, hiện tại hay tương lai, chỉ cần một ngày em còn sống, em vẫn sẽ mãi yêu anh.
Công Nam bước xuống sân khấu, đi thẳng tới chỗ Trường Quân đang ngồi, sau đó quỳ một chân ngay trước mặt anh, từ trong túi móc ra một cái hộp, bên trong là một chiếc nhẫn, cậu nhìn anh, trong mắt đều là hình ảnh của anh.
- Anh Quân, anh có đồng ý lấy em không?
Trường Quân bật cười thành tiếng, trong mắt không giấu nổi sự vui mừng, anh đáp:
- Anh đương nhiên đồng ý rồi.
Bốp bốp bốp!
Cả khán phòng chìm trong tiếng vỗ tay, trước sự chứng kiến của biết bao con người, Trường Quân cúi xuống hôn lên môi của Công Nam, nụ hôn đánh dấu bước ngoặt mới trong cuộc đời của hai người.
Bùm bùm...!vô số hoa pháo giấy vang lên, tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp.
Năm đó cậu mười lăm, anh hai mươi lăm, họ gặp được nhau, mười ba năm sau, cậu hai mươi tám, anh ba mươi tám, cậu cầu hôn anh trước sự chứng kiến của cả thế giới, tình yêu của họ là vĩnh cửu, nhận được nhiều lời chúc phúc như vậy, cho dù ngàn kiếp sau, họ vẫn sẽ gặp lại nhau.
Hoàn chính văn.
- -
Lời của Gừng: Cuối cùng cũng xong chính văn, hy vọng mọi người thích cái kết này, còn ngoại truyện cp Công Đức nha..