Công Nam nghe xong mở to mắt nở nụ cười thật tươi, hỏi lại:
- Thật sao thầy?
- Tin nội bộ truyền tới là vậy, ngày mai sẽ có công bố chính thức, ha ha, với thành tích này của em, em sẽ có một vé tham gia IMO.
Nghe được đối phương xác định, Công Nam không khỏi lộ ra hành vi trẻ con nhảy cẩn lên.
- Yeah!
Cúp điện thoại của thầy Nghiêm xong, cậu hét lên một tiếng, rồi định nhảy bổ vào lòng Trường Quân, tuy nhiên nhớ ra vai anh đang bị thương nên cậu kịp thời thắng lại, cuối cùng biến thành ôm lấy cánh tay còn lại áp mặt vào vai anh cười khúc khích.
Quốc gia nhân tài nhiều như nước, cậu chưa bao giờ cho rằng mình là người giỏi nhất, thậm chí còn nghĩ lần này mình sẽ không thắng giải, cậu chỉ làm hết khả năng của mình, cuối cùng kết quả này có thể nói là vượt ngoài mong đợi của cậu rồi.
Mọi người thấy cậu nhảy nhót vui mừng như vậy đều nhạc nhiên, Trường Quân thấy cậu như vậy mỉm cười xoa đầu cậu hỏi:
- Có chuyện gì mà vui quá vậy?
Công Nam nhướng mày làm ra vẻ đắc ý nói:
- Thầy dạy toán của em gọi điện thoại tới báo em đoạt giải cuộc thi học sinh giỏi vừa rồi rồi.
Tân Phát nghe vậy lập tức trợn to mắt nói:
- Giỏi đấy nhóc! Không ngờ trông ngu ngơ vậy cũng thông minh phết.
Đột nhiên anh ta choàng lấy vai cậu, lộ ra vẻ mặt đáng khinh hỏi:
- Đi nhậu với anh một bữa không.
Ngay sau đó, Trường Quân dùng tia lửa điện một ngàn vôn bắn thẳng vào cái tay kia, Tấn Phát lập tức rút tay lại thè lưỡi trốn sau lưng Huỳnh Đông, Trường Quân liếc anh ta một cái lạnh nhạt vô tình nói:
- Nam nó còn nhỏ, vẫn chưa đủ mười sáu tuổi nữa đấy, đừng dạy hư thằng bé.
Sau đó quay sang nhìn cậu, sắc mặt nhanh chóng dịu lại.
- Báo tin cho chú thím biết đi, chắc chú thím sẽ rất vui đấy.
Công Nam gật đầu rồi cầm điện thoại báo tin vui về nhà.
Hai vợ chồng ông Tuân nghe vậy quả nhiên vui đến quên hết trời đất, lần này ông bà bất chấp sự phản đối của cậu cũng phải tổ chức một bữa tiệc ăn mừng lớn, mời bạn bè làm ăn của mình tới, lần trước trường cậu thắng cuộc thi hóa học kia, do thi theo đội cho nên ông bà dằn lòng không làm tiệc, lần này là chiến thắng của một mình cậu, hơn nữa còn là giải nhất toàn quốc, nếu không đi khoe chắc chắn hai người sẽ nghẹn chết.
Hừ, mời luôn gia đình kia, để cho họ biết cái gì gọi là thả con tôm bắt con tép.
Hết một ngày phép, Công Nam trở lại lớp, chuyện xảy ra hôm thi cuối, Trường Quân đã xử lý xong, bên truyền thông cũng chỉ đưa tin về căn biệt thự bị cháy ở Cần Giờ, còn chuyện xả súng thì hoàn toàn biến mất như chưa từng tồn tại.
Mà hôm nay Trường Quân nói với cậu sẽ đi công tác mấy tháng mới về, tuy nhiên cậu lờ mờ đoán ra được chắc chắn anh đi giải quyết về kẻ giấu mặt kia, nhưng anh không muốn nói, cậu cũng sẽ tôn trọng không hỏi, chỉ là sự lo lắng trong phòng không cách nào vơi đi được.
Trên đường tới trường, cậu gọi hệ thống ra, hỏi:
- , cậu là vật thể ngoài hành tinh mà, có cách nào bảo vệ an toàn cho anh Quân không?
[ là hệ thống học tập của ký chủ, không phải hệ thống của anh ta, không thể bảo vệ anh ta.]
Cậu khẽ nhíu mày, hỏi lại:
- Vậy không còn cách nào khác sao?
[Còn.]
Hai mắt của Công Nam sáng lên, hệ thống nói tiếp:
[Dùng điểm học tập của cậu đổi lấy màng chắn bảo vệ cho anh ta, mỗi lần sử dụng tốn năm ngàn điểm học tập.]
- Năm ngàn? Sao nhiều vậy?
Bây giờ tính luôn phần thưởng thắng giải nhất cuộc thi học sinh giỏi, cậu cũng chỉ có hơn mười ngàn điểm, như vậy chỉ có thể đủ để bảo vệ anh hai lần.
- Làm bài thi do cậu ra đề cùng lắm chỉ được thưởng từ ba đến năm trăm điểm, nhiệm vụ lại ít như thế thì điểm đâu ra để tôi dùng cho anh ấy chứ?
[Ký chủ bình tĩnh đi, không phải lúc nào anh ta cũng gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng, anh ta không phải người bình thường như cậu nghĩ đâu, đối với tình huống thật sự đe dọa đến tính mạng của anh ta, mới tạo màng chắn bảo vệ, hơn nữa không khuyến khích ký chủ dùng điểm lung tung, nên để dành nâng cấp cấp bậc các môn học thì hơn.]
Công Nam âm thầm lắc đầu, đối với cậu mà nói, không có thứ gì quan trọng hơn anh Quân của cậu cả, cậu có thể không cần những lời tung hô từ mọi người thậm chí trở thành một kẻ ngốc, cậu cũng muốn anh được bình an.
Đến trường, vừa bước vào cổng trường, Công Nam đã cảm nhận được có điều không đúng, khi đi đường, ánh mắt của mọi người như có như không lướt qua người cậu.
Công Nam tự nhận bản thân vẫn chưa nổi tiếng đến mức khiến học sinh trong trường đều biết tới.
Chẳng lẽ bị phốt?
Không đúng, gần đây cậu đâu có đắc tội với ai.
Công Nam mang vẻ mặt hoang mang này bước vào lớp, đột nhiên...
"Bụp bụp bụp!"
Tiếng pháo giấy vang lên, sau đó các bạn học trong lớp - đồng thanh hét lên:
- Hoan nghênh Trạng Nguyên về làng.
- Hắc xì!
Một mảnh giấy bay vào mũi của Công Nam làm cậu hắc hơi một tiếng, khó khăn lắm mới thoát khỏi đống dây nhợ bùi nhùi, cậu cạn lời nhìn bạn học của mình, nói:
- Chỉ thi đậu một kỳ thi mà thôi, đâu phải thủ khoa đại học, Trạng Nguyên cái gì chứ.
Bảo Đức đi lên đập vào vai cậu một cái, cười hề hề nói:
- Ông sắp được tuyển thẳng rồi còn muốn giành thủ khoa đại học với người ta nữa sao, có tin mấy anh chị khối mười hai đánh hội đồng cậu không?
Công Nam đẩy cậu ta ra, quay sang nhìn mọi người nói:
- Ngày mai là chủ nhật, cha mẹ tôi muốn đãi vài bàn tiệc, các cậu tới chơi nhé.
- Tất nhiên rồi!
Cả lớp đồng thanh hô lên, học sinh trong lớp bình thường khác với lớp chọn, họ không quá bị áp lực hay ganh đua về thành tích, cho nên giữa bạn bè với nhau đa số sẽ dùng chân thành để đối đãi, nói vậy cũng không có nghĩa các học sinh lớp chọn không có tình bạn thật lòng, nhưng tình bạn của họ lại không hồn nhiên vô tư như vậy.
Giờ học kế tiếp, cậu cũng mở lời mời các thầy cô giáo tới, nhưng phần lớn đều từ chối với lý do có việc riêng, tuy hơi buồn vì ngay cả thầy Hưng và thầy Nghiêm cũng không tới, nhưng về sau vẫn còn nhiều cơ hội, không vội.
Tới giờ tan học ra về, đang lúc lên xe cho tài xế chở về nhà cha mẹ nuôi, Công Nam vô tình nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang dõi về phía mình
Cậu đi tới chỗ người nọ, cả hai đi tới bên tường vây của trường học, sau đó...!cùng rơi vào im lặng.
Một lúc sau, Xuân Khánh mở lời trước:
- Cậu...!không sao chứ.
Công Nam mỉm cười lắc đầu, sau đó nói:
- Chuyện mấy hôm trước...!cám ơn anh.
Khi đó cậu đã nhìn thấy Xuân Khánh đang đi về phía mình cho nên mới liều mạng đánh cược một phen, cậu đánh cược Xuân Khánh không phải loại người xấu xa, đánh cược cậu ta sẽ không thấy chết không cứu.
Cuối cùng, cậu đã thắng cược.
Xuân Khánh nghe cậu nói cám ơn lập tức lắc đầu nói:
- Chuyện nên làm thôi mà, lần trước...!tôi cũng muốn nói tiếng xin lỗi cậu, cậu nói đúng, tôi thật ích kỷ, chỉ là vì sự tự ti của mình đã nói lời không hay với cậu.
Công Nam cười nói không sao.
Kỳ thật cậu cũng biết ở tuổi này ai cũng háo thắng, nhưng sau khi háo thắng rồi, biết nhận ra mình cư xử không đúng ở chỗ nào mới là điều đáng quý.
Xuân Khánh lại tiếp tục nói:
- Tuy vậy, cậu vẫn là đối thủ của tôi, cho cậu thắng lần này, dù tiếp theo chúng ta sẽ là đồng đội trên đấu trường quốc tế, nhưng tôi cũng sẽ cố gắng thi điểm vượt qua cậu.
Công Nam bật cười, ở trên đời này, không phải chỉ người ủng hộ ta mới là bạn của ta, có đôi khi trở thành đối thủ cũng là một loại kết thành bè bạn.
- Tôi chờ.