Bên này, Trường Quân được Jun dìu chạy gần tới đồng cỏ lao thì cũng nghe được tiếng nổ rung trời phát ra từ căn biệt thự hoang kia, lòng Trường Quân khẽ run lên một chút, anh nhìn ra phía sau nói với Jun:
- Tại sao lại nổ, Fly đã thoát được trước khi vụ nổ xảy ra chưa? Cậu mau trở lại xem xét, nếu gặp Fly thì đón cậu ấy tới đây.
Nếu là lúc bình thường, Jun sẽ nghe theo lệnh Trường Quân làm việc không chút nghĩ ngợi, nhưng lần này, anh ta lại do dự:
- Boss, bây giờ ở bên cạnh anh chỉ có mình tôi, nếu tôi đi rồi sẽ không có ai bảo vệ anh nữa...
- Đừng nhiều lời!
Trường Quân cắt ngang lời Jun nói:
- Tôi sẽ đợi ở đây, nếu có nguy hiểm tôi tự biết tùy cơ ứng biến, cậu mau quay lại đón Fly tới đây, tuyệt đối phải đảm bảo cậu ấy được an toàn.
Ánh mắt của Trường Quân trở nên sắc lạnh, trong lòng anh dường như đã ngờ ngợ ra điều gì, nhưng anh không muốn nghĩ sâu hơn nữa, anh sợ kết quả cuối cùng mình nghĩ ra được sẽ khiến anh tuyệt vọng.
Anh, tuyệt đối không thể mất đi người anh em này!
Jun vẫn do dự, nhưng trước mệnh lệnh của Boss, anh ta không dám làm trái, vì thế gật đầu một cái, đưa lại cho Trường Quân hai khẩu súng lục rồi chạy ngược về phía vụ nổ.
Jun chưa đi được bao xa, nhờ thính giác nhạy bén, Trường Quân lại nghe được có tiếng động cơ máy bay đang bay tới gần.
Anh lập tức chạy tới gần một hõm đá rồi nằm sấp xuống để tảng đá và cỏ lao che khuất cơ thể của anh đi.
Lúc này anh không thể manh động, trước khi xác định được là bạn hay thù, anh sẽ không dễ dàng lộ diện.
Chiếc máy bay đáp xuống, cánh quạt thổi sập đám cỏ lau, Trường Quân càng cúi thấp người hơn, bây giờ anh chỉ có thể lợi dụng màn đêm và tảng đá lớn che chắn cho mình, nếu đám người tới này là kẻ thù...!Trường Quân nắm chặt khẩu súng trong tay, cùng lắm thì chết chung thôi.
Người bên trong máy bay đi xuống, không hề quan sát xung quanh mà đi thẳng tới chỗ Trường Quân đang ẩn nấp, cứ như người nọ nhìn thấy rất rõ vị trí của anh vậy.
Trường Quân nhẹ nhàng lên cò khẩu súng, chỉ cần người này bước thêm ba bước nữa, anh sẽ nổ súng.
Người nọ vẫn tiếp tục đi về phía anh, bước đến bước thứ ba, người nọ ngừng lại, một giọng nữ vang lên, cô ta dùng tiếng Anh đậm chất Châu Á nói:
- Mr.
Phạm, ông chủ của chúng tôi tới đón anh đến nhà làm khách.
Trường Quân nghe vậy càng siết chặt khẩu súng hơn, trong lòng xuất hiện vô số nghi vấn.
Người tới là một phụ nữ châu Á? Lại còn mời anh đến nhà làm khách? Rốt cuộc đây là mộ cái bẫy của kẻ đứng sau màn, hay lại là một âm mưu của thế lực khác?
Hàng loạt suy đoán bay qua đầu Trường Quân, chừng một phút sau, anh đưa ra quyết định, nếu người tới là người của kẻ sau màn, tuyệt đối sẽ không dùng thái độ thương lượng như vậy để nói chuyện với anh, người tới chắc chắn là một phe khác, tuy bây giờ anh không biết người kia là bạn hay thù, nhưng anh tin trực giác của mình, chủ của người phụ nữ này có việc cần nhờ anh.
Vì thế anh không trốn nữa, dứt khoát đứng dậy, gắng gượng không để bản thân chật vật khó coi, dùng ánh mắt sắc bén nhìn người trước mặt.
Nhờ ánh đèn chiếu ra từ máy bay, anh mới nhìn thấy rõ mặt của người phụ nữ này, cô ta chính xác là người Châu Á, khung xương nhỏ, đường nét trên khuôn mặt trông khá giống...!người nước J.
Trường Quân cẩn trọng nhìn cô ta, nói:
- Ông chủ của các người là ai?
Mặt của người phụ nữ kia lạnh băng không hề có chút cảm xúc nào, cô ta nói:
- Ông chủ là bạn cũ của anh, anh ấy nói đã lâu không gặp anh, muốn cũng anh ôn chuyện một chút.
Trường Quân nhíu mày, anh biết rất rõ đây không phải lời mời mọc, đây là sự uy hiếp, nhưng có một điều kỳ lạ là, anh không cảm thấy ác ý từ đám người này, thậm chí, họ còn khá cung kính anh, không giống thái độ đối xử với một con tin.
Là ai muốn gặp anh?
- Tại sao tôi phải tin các người?
Cô gái nghe xong không đáp mà giơ cổ tay phải lên, bấm vào mặt đồng hồ đeo trên cổ tay, ngay lập tức, mặt đồng hồ phát ra ánh sáng màu xanh nhạt, một màn hình giả lập hiện ra, theo đó là một khuôn mặt của một người đàn ông ngoài ba mươi, anh ta đang nở nụ cười với anh.
Trường Quân vừa nhìn thấy người đàn ông kia, mày càng nhíu chặt hơn nữa, trong lòng bỗng dâng lên sự phẫn nộ, một lúc lâu sau, đầu lông mày của anh giãn ra, anh nói:
- Tôi sẽ đi với các người, nhưng anh em của tôi vẫn còn bên trong rừng, tôi muốn các người cứu họ.
Dù đang trong tình huống giống như bị khống chế, nhưng vẫn không làm giảm khí thế chủ cả của anh đi, mở miệng ra lệnh với đám người trước mặt.
Cô gái đứng đầu nhóm người kia nghe anh ra lệnh cũng không tức giận, chỉ lạnh nhạt gật đầu đáp:
- Được, anh Phạm cứ tới chỗ ông chủ trước, tôi sẽ cho người vào bên trong đón bạn của anh ra.
Trường Quân nghe xong không tỏ vẻ gì, đứng thẳng sóng lưng đi về phía chiếc máy bay...
--
Một tháng nhanh chóng trôi qua, buổi tập huấn thi Olympic quốc tế cũng đã tới, Công Nam khăn gói lên đường, lần này bà Liên không chuẩn bị quá nhiều đồ đạc cho cậu, bởi vì bà biết hoàn cảnh của chỗ tập huấn không tệ, tiện nghi đầy đủ, có thể nói là cung cấp điều kiện tốt nhất cho học sinh.
Lần này tài xế đưa Công Nam tới chỗ tập huấn, từ sáng đến bây giờ, tâm trạng của Công Nam rất không tốt, cả người uể oải khó chịu, mà lý do chính là lần này anh Trường Quân không đưa cậu đi, hơn nữa sau khi hệ thống thông báo anh bị va phải vụ nổ tới nay thì không còn tin tức gì về anh nữa, đã một tháng rồi, cậu rất nhớ rất lo lắng cho anh...
Xe đến nơi, tài xế vốn muốn xách hành lí vào bên trong tòa nhà giúp Công Nam nhưng cậu từ chối, đến để học tập mà lại có tài xế riêng hộ tống như thế, có vẻ cậu đang làm kiêu.
Lúc đi vào cổng tòa nhà, Công Nam đụng phải Xuân Khánh, sau lần chạm mặt trước đó, cả hai đã không còn trợn mắt nhe răng mỗi khi gặp nhau, tuy không đến mức tay bắt mặt mừng, nhưng ít ra cũng chào hỏi nhau vài câu.
Hai người cùng đi vào trong, trên đường đi, Xuân Khánh làm bộ lơ đãng hỏi:
- Chuyện vừa rồi...!Cậu không sao chứ?
Công Nam mỉm cười đáp:
- Ý anh là chuyện trên mạng đấy hả? Không sao, vẫn chưa thể ảnh hưởng được tôi đâu.
Xuân Khánh nghe xong thở ra một hơi, trên mặt lộ vẻ lo lắng cho cậu, nói:
- Vậy là tốt rồi, cậu phải dùng thực lực để cho đám người nói bậy bạ trên mạng thấy thành tích của cậu là do cậu tự giành được, biết không?
Công Nam nghe Xuân Khánh an ủi mình, trong lòng không khỏi cảm động, cậu nở nụ cười thật tươi với cậu ta rồi nói:
- Cám ơn anh.
Nhìn nụ cười chân thành của Công Nam, không hiểu sao Xuân Khánh lại cảm thấy chột dạ, trong đầu vụt qua một đoạn đối thoại khiến người ta khó chịu.
Khoảng một tháng trước, đúng là cái ngày Công Nam bị phốt, hiệu trưởng của trường Thông Khánh Tổ gọi Xuân Khánh vào phòng, thấy cậu ta vừa vào, hiệu trưởng đã cười ha ha nói:
- Cơ hội để chúng ta trả thù tới rồi, ha ha.
Xuân Khánh nhíu mày nhìn nụ cười nham nhở trên mặt ông ta, trong lòng lại càng thêm chán ghét, cậu ta hỏi:
- Thầy nói vậy là sao?
Hiệu trưởng dường như không nhìn ra vẻ mặt của Xuân Khánh, đi tới trước mặt vỗ vào vai của cậu ta, nói:
- Cái thằng kia đang bị dân cư mạng phốt về thành tích, chúng ta chỉ cần nương theo đó lên tiếng chứng thực thành tích của nó là do bỏ tiền mua mới có, như vậy cái danh giải nhất học sinh giỏi toàn quốc của nó sẽ bị hủy, cuối cùng, người đứng đầu đương nhiên là em rồi, một tên bắn hai chim, quá tốt, em mau viết bài theo lời thầy nói rồi đăng lên mạng, thầy cũng sẽ vào trang Facebook của trường nói cuộc thi hóa học lần trước, nó cũng gian lận nốt, như vậy...
- Như vậy sẽ có càng nhiều người biết trường Thông Khánh Tổ dám chơi không dám chịu, vì muốn chiến thắng mà bắt học sinh học thuộc đáp án, sau khi vỡ lở thì đuổi học người ta, đúng không?
Xuân Khánh không đợi ông ta nói hết đã cắt ngang.
Hiệu trưởng bị nói đến ngớ người, vài giây sau rốt cuộc ông ta mới định thần lại được, trong lòng lập tức bốc lên cơn lửa giận cuồn cuộn, ông ta quát lớn Xuân Khánh:
- Cậu vừa nói cái gì? Cậu biết mình đang nói chuyện với ai không, cậu có tin tôi sẽ...
- Sẽ đuổi học tôi như đã từng làm với em trai của tôi à.
Xuân Khánh lại tiếp tục cắt ngang lời ông ta, khóe miệng của cậu ta hiện lên một nụ cười mỉa mai.
- Nếu ông thích thì cứ làm, tôi sẽ không sợ hãi nhút nhát cho rằng mọi chuyện là lỗi của mình như em trai của tôi đâu, nhưng muốn đuổi tôi sao? Ông chắc chưa?
Xuân Khánh cười nhếch miệng, trong mắt tràn ngập sự chán ghét ghê tởm, cậu ta thật sự không thể hiểu được tại sao loại người này có thể làm hiệu trưởng, tiền tài thật sự thần thánh đến vậy sao? Cũng đúng, nếu tiền không có ma lực thì sao ông ta lại bán luôn cả lương tâm của mình như thế được.
Nghĩ tới em trai ngày ngày đối diện với sự tự trách, sợ sệt trốn tránh người nhà tự nhốt mình trong phòng, đến bây giờ đã chẩn đoán ra bệnh tâm lý, nắm tay của Xuân Khánh siết lại thật chặt, móng tay ghim sâu vào trong da thịt.
Tất cả đều là do ông ta, người thầy vô cùng đáng kính trong miệng của tất cả học sinh trong trường.
Cậu ta, nhất định sẽ khiến ông ta trả giá đắt.
Hiệu trưởng nghe Xuân Khánh nói vậy tức giận đến mức thở hổn hển chỉ vào Xuân Khánh không nói được lời nào.
Thư ký bên cạnh lập tức đỡ lấy ông ta, nhẹ nhàng khuyên nhủ:
- Hiệu trưởng đừng gấp, bây giờ cậu ta đang có triển vọng sẽ đại diện trường mình đi thi IMO, không thể đuổi cậu ta ngay lúc này được.
Xuân Khánh nghe thư ký nói xong lập tức bật cười chế nhạo, sau đó quay lưng đi thẳng ra khỏi văn phòng hiệu trưởng.
Sau ngày hôm đó, cậu ta cũng không thấy hiệu trưởng có động tĩnh gì, không biết là nghe lọt tai lời châm biếm của Xuân Khánh, hay thấy cha mẹ nuôi của Công Nam làm lớn chuyện nên sợ hãi rụt đầu vào mai rùa nữa.
Mặc kệ là vì nguyên nhân gì, chỉ cần ông ta không giở trò hèn hạ hãm hại nhóc Nam là được...
- Anh Khánh!
Xuân Khánh bị tiếng gọi làm giật mình, lúc này mới thoát khỏi dòng ký ức của một tháng trước, cậu ta quay sang khó hiểu hỏi Công Nam:
- Sao vậy?
Công Nam thấy Xuân Khánh mất hồn cũng không hỏi ra miệng, mỗi người đều có chuyện khó xử riêng của mình mà, vì thế cậu chỉ mỉm cười nói:
- Chúng ta tới nơi rồi.
Lúc này cả hai đang đứng ở trước cổng hội trường của tòa nhà đô thị, mà bên trong, có hơn mười cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào hai người.
--
Lời của tác giả: Không có hai chap mà một chap hơn hai nghìn từ được không?
Mai tặng hai bạn có sinh nhật một drama chất lượng nha.