Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

chương 142: không diễn, tâm tư vô cùng đáng sợ!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đường Thi và Khương Thích dời đến ở cùng nhau, một bên cũng tìm kiếm công việc mới, một bên tìm cách xem bước tiếp theo nên làm thế nào.

Đã lâu rồi cô không liên lạc với Đường Duy, nếu nói không nghĩ đến thì là giả. Thế nhưng Đường Thi lại không ngờ mình nhận được một cú điện thoại của Đường Duy, trên dãy số xa lạ đang hiển thị trên màn hình điện thoại, cô vẫn còn cảm thấy chần chờ.

"Mẹ, là con đây!"

Đường Duy đang ở trong thư phòng nhỏ giọng gọi điện thoại: "Cha không cho con tìm mẹ vì thế con đã đến nói với bà nội rằng con muốn gọi điện thoại cho mẹ."

Vậy là số điện thoại này là của bà nội sao?" Đường Thi cảm thấy vô cùng mừng rỡ khi thấy Đường Duy gọi điện cho mình, đối diện với giọng nói non nớt của cậu bé: "Không phải đâu! Đây là điện thoại mà bà nội đã mua cho con đấy, sau này con cũng có số điện thoại riêng rồi! Mẹ hãy gọi cho con theo số điện thoại này nhé!"

Âm thanh của cậu bé có chút tự hào.

Mắt Đường Thi trở nên ửng đỏ, cô lên tiếng: "Con phải nhớ nghe lời đấy, biết chưa? Khoảng thời gian này mẹ không thể gặp con được, vì thế con không được quậy phá, phải ngoan ngoãn nghe lời."

"Nếu con ngoan thì mẹ sẽ trở về gặp con sao?" Trong giọng nói của Đường Duy hiện lên vẻ mong chờ: "Mẹ, con thật sự không muốn ở nhà họ Bạc đâu." Thế nhưng biết phải làm gì bây giờ... Đường Thi đã giao cậu bé cho Bạc Dạ.

Nghĩ tới đây, lòng cô có cảm giác như bị ai đó nhéo thật mạnh vậy: "Đường Duy, nếu như mẹ và con phải rời xa nhau một thời gian vô cùng dài, cho đến khi con trưởng thành thì con có thể chờ được không?"

"Có thể chứ ạ!" Âm thanh của Đường Duy vô cùng kiên định: "Đến khi lớn lên con sẽ là một người đàn ông, mẹ vẫn sẽ nhận ra con đứng chứ?"

"Sẽ là như thế." Đường Thi cảm thấy nước mắt mình đang muốn rơi %D xuống, âm thanh run rẩy: "Chờ đến khi con lớn lên trở thành một người đàn ông, mẹ sẽ đến đón con về nhà."

"Vậy thì từ bây giờ con sẽ ăn thật nhiều cơm để có thể mau chóng trở thành một người đàn ông bảo vệ mẹ!" Lời nói giống như một người đàn ông nhỏ của Đường Duy đang mạnh mẽ truyền tới từ điện thoại: "Mẹ, mẹ cũng phải chăm sóc cho mình thật tốt đấy, cùng cậu chờ tới khi con lớn lên."

Nhắc tới Đường Dịch, cuối cùng Đường Thi cũng không kìm được nước mắt, hai mắt đỏ hoe, nhanh chóng dùng tay che miệng mình lại, đưa điện thoại ra xa, thật lâu sau đó mới từ từ lên tiếng với Đường Duy: "Ừ, nếu cậu nhìn thấy con trở thành một người đàn ông thật sự thì chắc chắn sẽ vui vẻ."

Anh à, Duy Duy vẫn luôn nhớ đến anh, anh đừng cảm thấy cô đơn nhé, mọi người chắc chắn sẽ không quên anh đâu...

Sau khi cúp điện thoại, Đường Thi đưa tay lau nước mắt, thu lại vẻ phiền muộn của mình, sau đó bắt đầu làm sơ yếu lý lịch, Khương Thích thì đang ngồi bên cạnh cô chơi điện thoại, lẩm bẩm: "Chỉ số thông minh của con trai cậu phát triển nhanh thật đấy."

Khương Thích nói như thế khiến Đường Thi cảm thấy có chút vui mừng, vui vẻ, yên tâm thế nhưng lại có chút đau lòng: "Là do tớ không cho thằng bé được một tuổi thơ hạnh phúc."

"Ôi, đừng nghĩ nhiều, tên nhóc đó sẽ hiểu cho cậu thôi." Khương Thích tới an ủi cô: "Cậu có được một cậu con trai như thế là phước đức ba đời đấy, cái tên Bạc Dạ đấy là một tên cặn bã, thế nhưng tốt là tích cách của Đường Duy lại không giống anh ta."

Tên nhóc thối đó còn an ủi người lớn, lúc lớn lên đoán rằng sẽ là một người thu hút phái nữ.

Còn ở phía bên kia, sau khi Đường Duy cúp điện thoại thì nhanh chóng lưu số điện thoại của Đường Thi lại sau đó chạy ra ngoài, hướng về phía Sầm Tuệ Thu ngọt ngào nói: "Cảm ơn bà nội đã đưa điện thoại cho con."

Sâm Tuệ Thu sau khi ra nước ngoài du lịch về đã mua cho cậu bé một chiếc điện thoại di động mới tinh, nói là mua cho cậu bé, Đường Duy cảm thầy vô cùng vui sướng, như thế thì cậu bé đã có công cụ để liên lạc với mẹ rồi!

An Như đang ngồi trong phòng khách, chỉ có bố của Bạc Dạ và Sầm Tuệ

Thu có phản ứng với cô ta còn Đường Duy lại không hề phản ứng lại. Sắc mặt người phụ nữ trở nên tức giận. Đáng chết, cái tên nhóc thối tha này sao lại không chết sớm chứ? Nếu sớm biết thì sẽ ra tay trong lần bắt cóc đó, đúng là giữ lại mối họa!

Lúc Đường Duy đi ngang qua An Như thì ngẩng đầu lên nhìn cô ta một cái.

An Như vội vàng cười lấy lòng: "Duy Duy, cháu tìm dì có chuyện gì không?"

Sầm Tuệ Thu đi lên lầu, trong phòng khách lúc này chỉ còn lại một mình Đường Duy và An Như, cậu bé ngẩng đầu nhìn cô ta, ánh nhìn đó khiến cô ta cảm thấy như biểu cảm tàn bạo của Bạc Dạ.

Giống nhau như đúc, ánh mắt kia thật sự vô cùng giống.

Giọng nói của An Như có chút yếu ớt: "Duy Duy à, sao cháu lại nhìn dì bằng ánh mắt đó chứ? Dì biết cháu có thành kiến với dì thế nhưng dì cũng không phải là người đuổi mẹ cháu đi..."

Cô ta lại bắt đầu giở cái giọng nũng nịu kia của mình, cách nói chuyện như thể mình bị oan khiến người ngoài cảm thấy tên nhóc này làm bậy còn cô ta lại chính là một người vô tội.

Đường Duy cười một tiếng, nhẹ giọng nói: "Dĩ An Như à, dì đừng đóng kịch nữa, bây giờ chẳng có ai nhìn đâu."

Sự lạnh lùng trong lời nói của cậu bé khiến An Như cũng rùng mình một cái.

Đó là ánh mắt gì thế này? Một người trưởng thành như cô ta nhìn còn thấy có chút đáng sợ!

An Như cảm thấy mình chẳng nào cười nổi nữa, chỉ có thể thay đổi đề tài: "Duy Duy, cháu đang nói cái gì thế? Ha ha... Có phải gần đây cháu xem hoạt hình nhiều quá rồi không?"

Cô ta không tin, một đứa trẻ mới năm tuổi thì có thể gây ra chuyện gì! Cô ta không tin con trai của Đường Thi có được bản lĩnh này!

Đường Duy thờ ơ nhìn dáng vẻ này của An Như, dáng vẻ khi cười lạnh của cậu bé giống với Bạc Dạ như đóc, quả nhiên là thừa kế vẻ mặt của anh, gương mặt này giống như một ông cụ non.

Cậu bé đút hai tay vào túi, siết chặt điện thoại: "Tôi biết chính dì đã làm."

Chỉ với một câu nói, sắc mặt An Như nhanh chóng thay đổi!

Cô ta bắt đầu trở nên lắp bắp, thậm chí còn có chút rối loạn: "Dù không hiểu cháu đang nói gì cả, Duy Duy à! Có phải cháu có hiểu lầm gì với dì rồi không?"

"Tôi nói tôi biết dì là người đã tìm người bắt cóc tôi."

Đại khái là cảm thấy những lời An Như nói đều là nói nhảm, vô cùng phí thời gian vì thế Đường Duy nhanh chóng lên tiếng, khiến An Như nhanh chóng trở nên im lặng!

Cô ta cười khan mấy tiếng: "Ha ha? Sao cháu lại nói như thế, có phải mẹ cháu nói để gạt cháu không? Cháu đừng nói bậy, dì không biết làm những chuyện như thế..."

"Dì thật dài dòng..."

Đường Duy lên tiếng cãi lại, giọng điệu khi nói của cậu bé vô cùng giống Bạc Dạ: "Không cần phải giải bày thêm nữa, tôi biết dì chính là người đã bỏ tiền ra để thuê người bắt cóc tôi và mẹ tôi. Dì còn nói với những người bắt cóc, nếu họ dám nói với ngài Dạ thì sẽ động tay động chân với người nhà của họ. Vì thế nhóm những tên bắt cóc kia cũng không sửa lời khai của mình, đồng loạt giữ vững lời khai của mình đó chính là nhất thời gây án mà thôi."

Lúc nói chuyện, tốc độ và suy nghĩ tương đối rõ ràng, chẳng có chút sơ hở nào.

Con ngươi An Như nhanh chóng co rút lại, một đứa trẻ mới năm tuổi sao lại có thể có được bản lĩnh như thế này chứ? Vì sao tâm tư của cậu bé lại như thế?

"Cháu! Nhất định là cháu đã nghe mẹ cháu nói bậy!" Giọng nói của An Như có chút hoảng loạn, suy nghĩ một lúc cô ta mới bình tĩnh lại, một người trưởng thành như cô ta còn sợ không làm lại một đứa bé sao? Không thể nào!

"Nếu cháu có bằng chứng là dì làm thì tại sao cháu lại không nói với cha cháu?" An Như nở một nụ cười hiểm ác: "Bởi vì những gì mà cháu nói chỉ là do mẹ cháu bịa ra, đừng tưởng rằng mấy lời này của cháu có thể đánh ngã dì! Cha cháu sẽ không tin cháu đâu!"

"Cha tôi sao?"

Đường Duy hỏi ngược lại khiến An Như đứng ngây người tại chỗ: "Tôi thật sự chẳng muốn tố cáo dì với ngài Dạ đâu, bởi vì tôi cảm thấy người như ngài ấy mà kết hợp với dì thì vô cùng xứng đôi. Không nên để ngài ấy làm phiền đến mẹ tôi."

Vì thế cậu bé mới lựa chọn cách không nói cho Bạc Dạ nghe, thế nhưng cậu bé lại biết hết mọi chuyện!

Tầm tư của đứa trẻ này rốt cuộc là đáng sợ đến mức nào?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio