Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

chương 160: có phải chú thích mẹ cháu không

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tay của Giang Lăng đang ăn cơm ở đối diện run lên một cái, miếng vịt đang gấp lên liền rơi trở về.

Tô Kỳ nói xong cũng nhận ra lời nói của mình quá ám muội liền lập tức đổi chủ đề: "Dù sao thì cháu cũng phải nhớ chú, sang năm có thể đến thăm chú, tặng chú vài món quà để hiếu kính chú."

Đương Duy vô cùng lanh lợi cười: "Cháu biết rồi, có phải chú thích mẹ cháu không?"

Tô Kỳ giống như ăn phải bom bật dậy khỏi chỗ ngồi, khuôn mặt tinh xảo hoảng loạn vì bị vạch trần: "Làm sao có thể! Chú có tiền, lại đẹp trai còn sợ không có ai thích à? Chú mới không thèm thích mẹ của cháu, cháu đừng có nghĩ nhiều!"

"Ô, vậy sao?" Đường Duy múc một thìa cháo đưa vào miệng: "Mẹ cháu cũng không thích chú đâu, chú yên tâm."

Tô Kỳ cảm thấy trong ngực dường như bị trúng vài mũi tên.

Giang Lăng ở bên cạnh cười đến không thở được: "Anh nói cho em nghe, chú Kỳ cũng là một tên tra nam, cũng giống như Bạc Dạ cha của em vậy, em đừng bị dáng vẻ nói chuyện tốt lành của cậu ta lừa."

Tô Kỳ ném đũa qua: "Có người nào phá hỏng chuyện tốt của tôi như cậu không?"

Đường Duy liền gật gật đầu: "Em biết rồi! Mẹ em có nói chú cũng hay bắt nạt mẹ lắm."

Đó... đó không phải là vì anh ta cảm thấy cô tay trói gà còn không chặt nên mới muốn bắt nạt cô một chút thôi... hơn nữa nhìn cô hoảng loạn trong lòng cũng có chút muốn đùa cô!"

Tô Kỳ mặt dày nói: "Chú chỉ là muốn thử xem tính cách của mẹ cháu thế

nào thôi."

"Chú từng làm cho mẹ cháu khóc."

"..." Đừng nói nữa, cũng nói anh ta càng cảm thấy thẹn...

"Mẹ cháu bây giờ không có ấn tượng tốt với chú, vậy nên nếu chú muốn

theo đuổi mẹ cháu có lẽ rất khó đấy nhé." Đường Duy cắn đũa, biểu cảm trên mặt giống như việc nghiêm trọng: "Ai bảo ban đầu chú đối xử với mẹ cháu tệ như vậy." Như vậy gọi là tệ à? Lúc anh ta tàn nhẫn tuyệt tình thì còn tàn nhẫn hơn vậy nữa, anh ta đối với Đường Thi như vậy là rất nhân từ rồi, anh ta còn chưa.... còn chưa làm gì cô nữa!

Tô Kỳ tự viện cớ cho bản thân, không biết là đang an ủi ai: "Người phụ nữ lúc nào cũng miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo."

Đường Duy trực tiếp nói thằng ra như đánh vào mặt anh ta: "Không, mẹ cháu thật sự rất ghét chú."

Tô Kỳ cảm thấy bản thân anh sớm muộn gì cũng sẽ phát điên lên với tên nhóc khốn kiếp này.

Giang Lăng không ngừng ở một bên cười, sau khi cười xong liền vươn tay sờ sờ trên mặt Đường Duy: "Sao em lại đáng yêu như vậy chứ, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy có người có thể khiến cho Tô Kỳ không đánh nổi một cái rắm đấy."

Đường Duy ngẩng mặt lên với vẻ tự hào: "Đó là do mẹ em nuôi dạy em tốt."

Dạy tốt quá! Tô Kỳ tán thưởng Đường Thi! Nhìn xem thằng con tốt mà cô dạy ra này!

Tô Kỳ nói: "Cháu có ăn hay không? Không ăn thì mau đi ngủ, vết thương của cháu phải dưỡng thêm nửa tháng nữa, sau khi trở về có cần nói với mẹ của cháu không?" Đường Duy không sợ nói: "Nhất định phải nói, càng thảm càng tốt."

"Chậc chậc." Giang Lăng lắc lắc đầu nhận xét: "Tôi cảm thấy Bạc Dạ bây giờ thật đáng thương, Đường Thi nếu như thật sự biết được chuyện này thì có lẽ cả đời này cũng không muốn gặp anh ta nữa." "Người đáng thương chắc chắn cũng sẽ có đáng giận." Đường Duy nhanh chóng nói: "Những việc này là do ông ta tự gây nên, ông ta không đáng để nói đáng thương."

Nhìn thấy sự kiên định trong mắt Đường Duy, Tô Kỳ ngây người nhìn một lúc lâu mới định thần lại: "Tính cách của cháu quá cực đoan, sau này sẽ có xu hướng làm việc cực đoan."

Đường Duy cười: "Nhưng sự cực đoan của cháu cũng là do ông ta tạo nên."

Tô Kỳ và Giang Lăng nghe xong câu nói đó đều trở nên trầm mặc. Một trận tội nghiệt này một mình Bạc Dạ gánh chịu, có chết cũng không hết tội.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio