Chương
Nhậm Cầu đưa tay đặt lên đỉnh đầu Tô Nhan: “Làm sao có thể chứ, cô có như thế nào thì tôi cũng có thể chấp nhận”
Tô Nhan mở miệng muốn nói cái gì lại không nói ra, giống như một đứa trẻ bất đắc dĩ đứng ở nơi đó, cô không biết vì sao trong lòng lại có cảm giác quái lạ như vậy, nếu trí nhớ không sai thì Nhậm Cầu đang ở trước mắt rõ ràng là người bạn tốt nhất của cô, nhưng vì sao…
Vì sao sâu trong lòng cô lại có cảm giác chống lại và sợ hãi đối với Nhậm Cầu.
Rốt cuộc cảm giác này xuất phát từ đâu, tại sao mấy ngày nay cô lại ở trong trạng thái hỗn loạn như vậy… trong thân thể cô đã xảy ra chuyện gì, cô cô còn là chủ nhân của thân thế này hay không?
Đường Duy nhớ tới chuyện cô bị bệnh, trước đó cậu đã nói cho Tô Nhan biết nhưng lúc này cũng không thông báo cho Bạc Nhan, hơn nữa ký ức của hai người cũng không giống nhau hoàn toàn, cho nên khi Tô Nhan chấp nhận sự thật về sự phân chia nhân cách của cô, nhưng bây giờ với Bạc Nhan thì…
Phải chấp nhận điều này một lần nữa.
Cô nắm lấy tay áo Nhậm Cầu, bên cạnh là Alpaca đáng yêu cũng không thể có cách nào làm cho cô vui vẻ như bình thường, cô cúi đầu xuống, cả người đều run rẩy: “Nhậm Cầu học trưởng, anh là người mà tôi tin tưởng nhất, vì sao…”
Khoảnh khác đó, Tô Nhan ngẩng đầu lên, nước mắt trong mắt cô không khống chế được rơi xuống: ‘Vì sao tôi lại sợ anh… Tại sao… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hình ảnh xẹt qua như những mảnh vỡ trong đầu, cô thét chói tai, đánh đập xung quanh, Tô Nhan run rẩy: “Hình như tôi cũng không nhớ rõ mình là a Cả thế giới đều thay đổi, những hình ảnh trong đầu cô không biết là kí ức của ai, vì sao l: t nhiên xuất hiện như vậy…
“Đừng… Không cần…”
Tô Nhan đau khổ ôm lấy đầu mình: “Đừng như vậy, đừng như vậy mà…”
Cô cản răng, giọng nói đều khàn khàn: “Đừng tới đây, tôi không có, không phải tôi làm, tôi không có, đừng đánh tôi… Đừng đánh tôi…”
Đồng tử của cô chợt co lại rồi đột nhiên tan rã, trong đầu cô ngày càng mịt mờ, chỉ toàn màu xám đen dày đặc đọng lại.
Đừng đánh tôi nữa.
Đừng đánh tôi nữa.
Tôi chỉ yêu Đường Duy mà thôi, tôi không làm những chuyện đó, đừng đánh tôi!
Cứu tôi, ai có thể cứu tôi… Tôi… tôi không biết. Tôi có thể tự cứu mình không Đúng lúc đó, trong căn phòng trống rỗng tối tăm này, lại có một ngọn đèn sáng lên, khiến cho hai ngọn đèn kia bị mất đi ánh sáng.
Giống như lần đầu tiên tồn tại trong không gian đen tối này, mờ mịt, mới mẻ, không biết trước được…
Lúc Đường Duy còn chưa kịp phản ứng, Tô Nhan đã ngẩng đầu, nở nụ cười.
Khoảnh khắc đó trời đất như bị chấn động mạnh mẽ.
Hình ảnh vụn vỡ trong đầu biến thành lưỡi dao sắc nhọn, xuyên qua lồng ngực cô.
Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi…
“Đánh tôi đi” Cô lấm bấm những lời này: “Nếu như yêu tôi thì hãy đánh mạnh nữa”