Chương
“Cô khá rõ ràng về vị trí của mình”
Lục Phóng cũng cười, như thể hai người đang so tài xem ai hơn ai, “Đúng vậy, ngoại trừ việc này, cô còn có thể làm được gì?”
Tô Nhan ngoài ý muốn liếc nhìn Lạc Vũ, cả người cô ấy dường như hơi run lên Nghĩ đến gì đó, cô lập tức nói: “Xin chào, tôi tên là Tô Nhan, hôm nay Đường Duy dẫn tôi đến câu lạc bộ chơi, tình cờ gặp Lục Phóng. Anh ấy nói sẽ giới thiệu cho tôi một cô gái chơi game rất lợi hại. Chác là cô đi, rất vui được biết cô”
Tô Nhan.
Có phải là Tô Nhan nhà họ Tô kia không?
Hai mắt Lạc Vũ đỏ hoe, đưa tay ra bắt lấy tay Tô Nhan, hành động này giống như thói quen gặp ai cũng muốn làm thân, Tô Nhan nhìn thấy không hiểu sao lại có chút đau lòng.
Khuôn mặt cô ấy như hoa đào, đôi bàn tay rất đẹp, lại trông giống như một con chim hoàng yến.
“Xin chào, tôi tên Lạc Vũ”
Lạc Vũ nhìn Tô Nhan, trong mắt còn mang theo một chút cảm kích. Cô.
nhận ra Tô Nhan rất hòa nhã “Đúng vậy, tôi thích trò chơi này. Lúc trước còn cùng Lục Phóng thi đấu, tôi cũng là một trong những tuyển thủ chuyên nghiệp của đội”
Một cô gái xinh đẹp như vậy..còn là tuyển thủ chính thức sao?!
Tô Nhan kinh ngạc bất giác lại hỏi thêm: “Cô chơi ở vị trí nào thế?”
Lạc Vũ cười tươi nói, “nhưng tôi cũng chơi ở vị trí hỗ trợ nữa. Tôi hay dùng Anna. Nếu có thời gian, buổi tối tôi với cô có thể làm một trận”
Một cô gái vậy mà thực sự lại chơi ở vị trí C!
“Tôi chơi chó, chẳng hạn như Seiko, Genjj”. Lạc Vũ nháy mắt với Tô Nhan, Thực ra lúc đầu họ không biết t ì tôi rất ít khi nói chuyện, nhưng về sau vì muốn hòa nhập với mọi người nên tôi bắt đầu nói. Lúc đó họ mới biết thì ra tôi là nữ”
“Tài khoản lúc trước của Lạc Vũ làm bọn tôi tưởng đó là một anh trai kìa”
Lục Phóng cười nói, “Thật là làm khó cô ấy, giả heo ăn thịt hổ mà.
Lạc Vũ không nói gì, Tô Nhan thân thiết kéo tay Lạc Vũ đi qua một bên, hai người cùng chụm lại một chỗ nói chuyện, “Hai người… xảy ra chuyện gì sao?
Hôm nay tôi nửa đêm còn tới đây khiến Lục Phóng kêu cô ra khỏi nhà có phải khiến cô khó xử hay không?”
Cô gái này thật lương thiện quá đi Lạc Vũ cười vén tóc cô lên Cô không giống với cô ấy, cô không việc xấu nào không làm. Lương tâm chắc là bị chó ăn mất rồi Lạc Vũ lắc đầu nói: “Không có gì, Lục Phóng là ông chủ của tôi, tôi với anh tai Tình nhân.
Đúng là không biết nhìn người, một con chó thôi.
Tô Nhan che miệng ánh mắt lại hiện lên tia đau khổ sâu sắc. Mặc dù cô và Đường Duy cũng làm tổn thương nhau nhiều năm như vậy, nhưng Đường Duy đều xem cô như người nhà, chưa bao giờ chà đạp lên nhân phẩm của cô một cách nhân tâm như vậy, cũng không ai…dám giãm lên đầu đại tiểu thư Tô gia.
Nhưng cô gái trước mắt này.
Tô Nhan dùng sức nắm lấy tay Lạc Vũ, “Cô thiếu tiền anh ta sao?”
Lạc Vũ cười, “Xem như là vậy đi”
“Bao nhiêu!” Tô Nhan gấp gáp nói, “Tôi có thể trả giúp cô! Cô xinh đẹp như: vậy, tài giỏi như vậy. Đừng làm mình chịu khổ. Nữ tuyển thủ chuyên nghiệp rất nổi tiếng, Lạc Vũ, cô sẽ có cuộc sống tốt hơn”
“Tôi đúng là không có sống tốt nhưng cũng không tới nỗi sẽ chết.”
Lạc Vũ ở trong lòng thầm cảm ơn Tô Nhan, cô thật tốt bụng, khó trách lúc trước nghe nị Một cô gái vì mẹ mình mà nhận hết mọi tội lỗi lên người, thay mẹ chịu cảnh tùt “Hai người đang nói gì đó?”
Lục Phóng hình như đã nghe thấy, anh ta đi tới trước mặt Tô Nhan, quảng tay qua cố của Lạc Vũ kéo cô về phía mình, “Tô Nhan, cô đây là muốn cướp người của tôi sao!