Đường Thi hắn là không ngờ sẽ gặp Tô Kỳ, cô nhìn chằm chằm Tô Kỳ một lúc lâu, một câu nói lạnh lùng thốt ra từ kẽ môi: "Anh theo dõi tôi sao?"
Tô Kỳ đang cười tươi rói, nghe thấy thế thì hơi cau mày: “Em đoán xem."
Đáp án không cần nói cũng rõ.
Đường Thi không nói gì, đứng ở đó rất lâu, cho đến khi tiếng mưa càng lúc càng trở lên dày đặc, cô nhìn thấy một nửa bả vai của Tô Kỳ dần dần bị mưa làm cho ướt sũng.
Cô nói: “Sau này đừng có xuất hiện trong cuộc sống của tôi nữa.”
Tô Kỳ cười híp mắt nói: “Nếu như tôi nói không thì sao?"
Đường Thi nói: “Nếu như tôi còn sống, các anh nhất định sẽ tìm ra tôi, vậy thì xem ra chỉ có khi tôi chết đi mới có thể thoát khỏi sự vướng víu của các anh."
Tô Kỳ hừ một tiếng, sau đó trực tiếp trầm giọng nói: “Đường Thi, em càng ngày càng trở nên nhẫn tâm."
Đường Thi một lần nữa lại rơi vào trầm mặc, sau đó cô xoay người, chủ động rời khỏi chiếc ô mà Tô Kỳ đang cầm che cho cô.
Cô thà toàn thân dầm mưa ướt đẫm, cũng không muốn cùng anh ta tránh mưa thêm lần nào nữa.
Tô Kỳ nhìn chằm chằm về hướng Đường Thi rời đi, anh ta ở sau lưng cô hét lên một tiếng: "Đường Thi, anh nói nếu như. Nếu như sự việc năm trướccủa em có thể sửa lại, thì tiếp theo em sẽ lựa chọn làm gì?"
Sự việc của năm trước?
Đường Thi bật cười, trái tim này của cô sớm đã tan thành nghìn mảnh, chân tướng của sự việc năm trước là gì đã không còn quan trọng nữa rồi.
Đã từng là chứng cứ có thể chứng minh sự trong sạch của cô, cô nhất định sẽ mong muốn có được đáp án một cách điên cuồng, nhưng đến sau này, sau khi một người trải qua sự tuyệt vọng đến tuyệt vọng thì ngay cả cái gọi là chân tướng thực sự cũng đã hoàn toàn từ bỏ.
"Đừng điều tra nữa."
Đường Thi quay người lại nhìn Tô Kỳ một cái, trong ánh mắt đó chỉ có một đống hoang tàn.
Cô nói: "Nhận tội chịu phạt, không thể quay đầu. Cho dù là đen hay là trắng thì có gì quan trọng chứ?"
Cô không còn quan tâm nữa rồi.
Nhìn thấy vẻ mặt đó của Đường Thi, trái tim Tô Kỳ nhói đau, anh ta bước mấy bước về phía cô nói: "Em đến là để từ biệt Khương Thích sao?"
Hay là từ biệt thành phố này?
Đường Thi không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn về phía anh ta, cô mỉm cười với anh ta nói: “Tôi vẫn đang đợi cô ấy.”
Giây tiếp theo, khi cô quay người muốn rời đi thì nhìn thấy một người đang bước đến từ phía xa, theo sau người đó là mấy trợ lý, người đàn ông có vóc dáng cao lớn từ trong màn mưa bước về phía cô, cho đến khi đôi mắt màu hổ phách bị nước mưa rửa sạch lóng lánh như pha lê, anh ta mới híp mắt cười một tiếng: "Đường Thi, tôi chỉ cho cô một cơ hội cuối cùng, mau nói ra Khương Thích ở đâu?"
Là Diệp Kinh Đường.
Nhìn thấy điệu bộ của anh ta, Đường Thi khẽ cười một tiếng nói: "Xem ra
có không ít người theo dõi tôi."
Sắc mặt Tô Kỳ thay đổi, anh ta đứng sau lưng Đường Thi, ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Kinh Đường: "Tổng giám đốc Đường đến để tìm Đường Thi hay là tìm Khương Thích?"
"Khương Thích ở ngay đây." Không đợi Diệp Kinh Đường mở miệng nói, Đường Thi đã chỉ cho anh ta một con đường: "Phần mộ của Khương Thích nằm ở nơi này, tổng giám đốc Đường, anh đến đây để thăm cô ấy sao?"
Cơ thể Diệp Kinh Đường sẽ run lên, trong cơn mưa nhỏ, vẻ mặt của người đàn ông cũng lộ ra vẻ lạnh lùng, anh ta nhìn theo phía Đường Thi chỉ trong vô thức, sau đó bật cười chế nhạo nói: "Cô nghĩ rằng, tùy tiện chỉ vào một ngôi mộ không tên cho tôi thì có thể lừa được tôi hay sao?"
"Diệp Kinh Đường, rốt cuộc anh muốn giả vở như không quan tâm, mặc kệ tất cả mọi thứ đến khi nào?"
Trong cơn mưa, Đường Thi lắc lắc đầu, mái tóc ướt sũng hơi dính lên mặt cô, cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Diệp Kinh Đường nói: "Đừng có tự lừa dối chính mình nữa, Khương Thích đã bị anh làm tổn thương một cách triệt để rồi."
Diệp Kinh Đường muốn tiến lên phía trước, nhưng lại bị cô trực tiếp ngăn cản lại, dùng toàn bộ sức lực nói từng câu, từng chữ:
"Đừng có khóc trước mộ của cô ấy, làm vấy bẩn con đường luân hồi của cô ấy."