Lễ Giáng Sinh vừa qua, ngày tháng liền vùn vụt trôi, thoáng chốc đã tới kỳ thi học kỳ.
Khoa Y tá học kỳ đầu tiên này chương trình cũng tương đối nhẹ nhàng, chỉ thuộc các môn cơ bản mà không có môn nào mang tính chuyên nghiệp quá mức cả. Thế nên Tiêu Thỏ ra khỏi phòng thi xong, tự cảm thấy vô cùng sảng khoái, nhưng mà Nghê Nhĩ Tư lại khác. Nàng ta trưng ra vẻ mặt nhăn nhó như quả mướp đắng, miệng không ngừng rền rĩ. "Thôi xong rồi, mình xong đời rồi! Mình xong đời rồi..."
Tiêu Thỏ thấy thế vội vàng an ủi. "Ta nghe người ta bảo các thày cô giáo ở đại học không hay làm khó sinh viên đâu, mi đừng lo lắng quá."
"Thật không?" Nghê Nhĩ Tư nửa tin nửa ngờ.
"Thật mà! Sẽ qua được thôi, mi cứ yên tâm đi!" Đổng Đông Đông cũng lên tiếng trấn an bạn.
Nghê Nhĩ Tư cuối cùng cũng an tâm. "Vậy thì tốt..."
"Kể cả không qua được, bây giờ mi lo lắng cũng vô ích." Hạ Mạt đứng cạnh lạnh lùng thốt.
Vì vậy, Nghê Nhĩ Tư lại tiếp tục gục đầu ủ rũ.
Thật ra Hạ Mạt tuy độc mồm độc miệng, nhưng lời nàng không phải không có lý. Thi cũng thi rồi, lo lắng thì có ích lợi gì? Chi bằng tích cực tận hưởng cuộc sống, lên kế hoạch cho tốt kỳ nghỉ sắp tới.
"Tết năm nay, cả nhà ta sẽ đi du lịch ở Tam Á." () Đổng Đông Đông vừa xếp đồ vào hành lý, vừa vui vẻ kể về chuyến du lịch dịp Tết của mình.
"Tốt quá, ta rất háo hức nhìn ảnh mi mặc áo tắm nha!" Vừa nói tới kỳ nghỉ lễ, nỗi muộn phiền của Nghê Nhĩ Tư lập tức tan thành mây khói.
"Ảnh ta mặc áo tắm thì có gì hay mà nhìn? Tới lúc đó ta sẽ cầm máy ảnh, chụp hết sạch đám mỹ nam trên bờ biển, muốn dáng cao có dáng cao, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn body chuẩn có body chuẩn... Ha ha ha..." Đổng Đông Đông nói tới đây, không nén nổi một tràng cười gian tà cuồng loạn.
Tiếng cười này khiến Tiêu Thỏ xây xẩm mặt mũi, chỉ còn biết tốt bụng nhắc nhở nàng ta. "Cẩn thận Ngộ Không ăn dấm chua nhá!"
"Mi lo cho ta làm gì?" Đổng Đông Đông lườm nàng một cái. "Đi mà lo cho Lăng đại công tử nhà mi ấy, cẩn thận Tết này anh ấy không về nhà, mà ở ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt cho mà xem!"
"Cái gì? Chàng Lăng Siêu đẹp trai không về nhà Tết này sao?" Nghê Nhĩ Tư như bắt được tần số buôn chuyện, hai mắt lập tức sáng ngời.
Tiêu Thỏ gật đầu. "Kỳ nghỉ đông này anh ấy sẽ tới thực tập ở công ty của một sư huynh, tạm thời sẽ không về nhà."
Thật ra chuyện này Lăng Siêu cũng mới nói cho nàng đúng hôm Giáng Sinh ấy. Hôm đó Lăng Siêu cố tình đưa nàng tới căn hộ đó, cũng chính là căn hộ hắn chuẩn bị cho kỳ nghỉ đông này. Năm nay hắn sẽ tới thực tập ở công ty của Diệp Tuấn, việc này đã được hai người quyết định từ trước rồi. Chuyên ngành của Lăng Siêu vốn là kinh tế, mà công ty của Diệp Tuấn lại đang cần người chuyên ngành này, nên hắn có thể tới đó làm, tích lũy kinh nghiệm làm việc cũng là lẽ tự nhiên thôi.
Thế nên khi Lăng Siêu kể cho nàng chuyện này, Tiêu Thỏ cũng vô cùng tán thành. Có điều hắn sẽ ở lại thành phố Z thực tập, hai người sẽ không thể về nhà ăn Tết cùng như mọi năm, cứ nghĩ tới việc này trong lòng nàng không khỏi có chút mất mát.
"Thỏ Thỏ, mi để lại một mình anh chàng đẹp trai đó ở đây, sẽ rất nguy hiểm đó nha!" Nghê Nhĩ Tư nói.
"Nguy hiểm gì cơ?"
Lập tức Nghê Nhĩ Tư trở nên nghiêm túc. "Mi nghĩ mà xem. Tết Âm lịch vốn là dịp tụ họp đoàn viên gia đình. Mi lại để Lăng sư huynh đẹp trai ngời ngời ở lại cái chốn thành phố không người quen biết này. Anh ấy nhìn cảnh người người đoàn viên, nhà nhà tụ họp, chắc chắn trong lòng sẽ rất khổ sở. Nhỡ ra hôm nào đó đêm dài lạnh lẽo, yên tĩnh, anh ấy cảm thấy cô đơn, tịch mịch, lạnh lùng..."
Nàng ta càng nói càng khoa trương, khiến Tiêu Thỏ sầm hết cả mặt.
"Làm gì tới mức nghiêm trọng thế, mi đang viết kịch bản điện ảnh đấy à?"
"Cái này không thể nói thế được! Nghệ thuật cũng là phản ánh cuộc sống mà thôi. Mi cứ xem TV chiếu đầy ra đấy, chuyện ngoại tình, kẻ thứ ba xen vào, chuyện nào không phải do cuộc sống cô đơn vắng vẻ? Thỏ Thỏ, mi không thể bất cẩn thế được, để cho hồ ly tinh có cơ hội xen vào, tới lúc đó nếu lỡ xảy ra thật, chỉ thấy người nay cười, có ai quan tâm tới người xưa khóc đâu..."
"Thôi đi! Nghê Nhĩ Tư, bịt cái miệng nói nhảm của mi lại coi!" Đổng Đông Đông ném vèo cuốn sách qua. "Mi thôi cái màn kích động quần chúng được rồi đấy. Lăng đại công tử của chúng ta thuộc loại đạt giải Oscar thành tựu cả đời yêu bà xã rồi. () Nếu anh ta mà cũng làm cái trò ăn vụng bên ngoài, trên thế giới này sẽ không có đàn ông tử tế!"
"Thì thế giới này vốn không có đàn ông tử tế mà!"
......
Hai người kia đấu võ mồm hào hứng không dứt, Tiêu Thỏ đứng một bên chỉ biết nhăn nhó mặt mày. Giải Oscar thành tựu cả đời yêu bà xã? Còn giải Nobel thành tựu cả đời dành cho ông xã ngoan thì sao! >____<
Có điều nói đi cũng phải nói lại, nghe cũng sướng tai ra phết...
Đúng lúc Tiêu Thỏ đang miên man suy nghĩ, Lăng Siêu liền gọi tới.
"Hành lý đã dọn dẹp xong chưa?"
"Cũng ổn ổn rồi."
"Mẹ anh mới gọi tới, nói là phải chiều muộn muộn mới có thể lái xe tới." Lần này về nhà, tuy Lăng Siêu không về, nhưng Lăng nương vẫn một mực kiên trì đòi tới đón Tiêu Thỏ. Nói trắng ra là con dâu nhà mình thì phải xe nhà mình đón mới an tâm.
"Giờ em ra sân vận động đi vậy, đội bóng rổ có trận đấu."
Do gần đây thi cử liên miên nên đội bóng rổ đã lâu không có hoạt động gì. Nàng thân là phó quản lý đội bóng giờ cũng nên tới đó xem sao. Đầu nghĩ vậy, nên Tiêu Thỏ lập tức đáp ứng Lăng Siêu, thay quần áo xuống nhà.
Thời tiết dù vẫn lạnh, nhưng mặt trời mùa đông lại đang rực rỡ chiếu sáng chói lọi vô cùng. Tới khi Tiêu Thỏ tới sân vận động, trận đấu đã ở giai đoạn nóng bỏng ngang với mặt trời.
Theo lệ thường của đội bóng rổ trường Z, trước khi hết mỗi học kỳ đều có tổ chức một trận đấu giao hữu, đối thủ thường mỗi lần đều khác nhau. Lần này đối thủ được mời tới chính là đội bóng rổ chuyên nghiệp thuộc khoa Thể dục thể thao, người nào cũng cao to khỏe mạnh lực lưỡng, sức chiến đấu hơn hẳn.
Tiêu Thỏ vào sân bóng đã thấy Lăng Siêu đứng trong sân nên không tiện chào hỏi hắn mà chỉ lên khán đài tìm một vị trí gần đó ngồi xuống theo dõi.
Do là cuối học kỳ, rất nhiều sinh viên đều đã nhanh chóng về nhà. Trên khán đài người xem cũng chỉ có lác đác dăm ba người, nhưng cũng không ảnh hướng tới nhiệt tình của trận đấu. Chỉ trong chốc lát tất cả đám cầu thủ dưới sân đều mồ hôi nhễ nhại.
Tiêu Thỏ yên lặng xem đấu, thấy Lăng Siêu khi đối mặt với đám sinh viên Thể dục vô cùng thể lực này vẫn luôn duy trì sự bình tĩnh trầm ổn, không có chút nào bối rối. Chỉ trong vòng mươi phút, hắn đã liên tục ghi điểm vào rổ, đồng đội cũng vô cùng yên tâm chuyền bóng cho hắn liên tục.
Hắn chính là một người như vậy, rõ ràng không nói năng đao to búa lớn làm gì, nhưng bất luận lúc nào cũng có thể trở thành đối tượng cho người khác ỷ lại. Có lẽ đây là khí chất vương giả mà truyện hay nhắc tới nhỉ... Ngay lúc Tiêu Thỏ mê man nhìn Lăng Siêu chơi bóng, trong lòng tràn ngập những suy nghĩ lung tung, Lăng Siêu vừa nhận được một cú bóng do đồng đội chuyền sang bỗng hướng ánh mắt quay sang nhìn thẳng lên khán đài về phía nàng, khóe miệng cong lên thành một nụ cười vô cùng ấm áp.
Trong lòng bỗng dậy lên một cảm giác vô cùng ngọt ngào, nàng đang định giơ tay lên vẫy hắn, một bóng người bỗng vụt tới chắn trước Lăng Siêu, sau đó nhanh như sét đánh nhào tới chỗ Lăng Siêu đang định ném bóng vào rổ rồi đẩy hắn ngã rầm xuống mặt sân.
Sự thể xảy ra một cách đột ngột khiến trong lòng Tiêu Thỏ giật thót một cái, bật người đứng dậy chạy vội xuống sân bóng.
Trên sân, toàn bộ thành viên đội bóng rổ đã vây chặt chung quanh chỗ Lăng Siêu vừa ngã, vài người nóng nảy lập tức kéo gã vừa gây ra họa kia. Rõ ràng một cuộc xung đột sắp sửa nổ ra khó mà tránh khỏi.
"Tôi không sao." Lăng Siêu phủi phủi quần áo ý bảo đồng đội đừng xúc động.
"Nhưng hắn ta rõ ràng cố ý phạm quy mà." Đồng đội hắn giận dữ quát.
"Mắt mày có tròng không mà bảo tao cố ý? Tự mình đứng không vững thì đừng trách người khác!" Kẻ kia vô cùng hung hăng, vẻ mặt chỉ có thể gọi là lưu manh thú dữ.
"Cậu muốn gây sự phải không? Có giỏi thì..."
"Đừng cãi nhau." Lăng Siêu ngắt lời đồng đội rồi đứng thẳng lên.
Tiêu Thỏ vội chạy qua đó dìu hắn đứng lên.
"Anh không sao." Hắn vỗ vỗ tay nàng, giọng nói vô cùng dịu dàng.
Nghe được hắn muốn an ủi nàng, Tiêu Thỏ dù đã yên tâm hơn nhưng vẫn không nén được nắm chặt lấy bàn tay hắn.
Lăng Siêu lật tay lại cầm lấy tay nàng, ngẩng đầu lên nói với đồng đội. "Sân bóng là thế, khó tránh va chạm. Đừng cãi nhau sẽ tổn thương tới hòa khí."
"Đấy, nói thế mới giống tiếng người chứ!" Kẻ vừa đẩy hắn ngã không khách khí chút nào còn nói mỉa.
"Được rồi được rồi, nếu không sao thì tiếp tục trận bóng thôi!" Huấn luyện viên hai bên cũng bước ra hòa giải, khiến mọi chuyện bình ổn trở lại.
Do Lăng Siêu bị đau chân, không thể tiếp tục chơi, nên huấn luyện viên lập tức thay hắn ra để người khác vào.
Tiêu Thỏ đỡ hắn vào phòng thay quần áo. Trên đường đi nàng không nhịn được cằn nhằn. "Vừa rồi người kia rõ ràng là cố ý đẩy mà, em ngồi trên khán đài nhìn thấy rõ ràng!"
Lăng Siêu không nói gì, chỉ hơi hơi nhếch môi lên.
"Anh còn cười được sao, suýt dọa em muốn chết!" Năm đó bản thân còn nhỏ không hiểu biết, làm hại Lăng Siêu bị gãy chân. Từ đó về sau chân trái của hắn cứ vào mùa mưa ẩm ướt lại lên cơn đau nhức. Nếu không phải một lần Lăng nương lỡ miệng kể, nàng còn không biết mình đã gây ra họa lớn thế nào. Bởi vì chuyện đó khiến Tiêu Thỏ vẫn không ngớt áy náy, hiện giờ lại thấy có kẻ to gan thiếu chút nữa làm chân hắn lại bị thương lần nữa, dĩ nhiên nàng chỉ hận không thể đi liều mạng với kẻ kia. (Hí hí, đừng đi liều mạng với ai làm gì, Lăng Siêu chỉ cần cưng lấy thân báo đáp là được rồi cưng!)
"Em quan tâm tới anh sao?" Lăng Siêu cười hỏi.
Lúc này rồi còn có lòng đùa giỡn nữa, Tiêu Thỏ quả thật là tức điên chỉ muốn đập cho hắn một cái.
Thấy Tiêu Thỏ mặt mày như sắp có bão lớn, chuẩn bị nổi trận lôi đình, Lăng Siêu giờ mới vỗ vỗ má nàng. "Được rồi, anh không trêu em nữa. Chân anh quả thật không sao mà, không tin em nhìn xem." Dứt lời liền nhảy nhảy vài cái tại chỗ.
Gì? Quả là giống như không có việc gì. Tiêu Thỏ nhớ lại dáng vẻ cà thọt hồi nãy của hắn, nhất thời chả hiểu gì cả.
"Em nhìn gã số năm áo đen kia xem." Lăng Siêu bỗng chỉ chỉ xuống sân.
Áo đen số năm? Tiêu Thỏ nhìn theo hướng tay hắn chỉ, đúng là cái gã cao to hồi nãy đẩy ngã Lăng Siêu. Nhìn qua hắn cao khoảng một mét chín mươi, cơ thể phát triển, hai bắp tay có hai múi cơ bắp to đùng có thể so với cái ấm trà, bảo sao có thể dễ dàng đẩy người ta thoải mái như vậy. Nàng quả thật muốn nhào xuống hung hăng đập cho gã kia một trận.
"Hắn chính là kẻ đã đánh Ngộ Không đấy."
"Cái gì?" Tiêu Thỏ lắp bắp kinh hãi. Nàng nghe Bát Giới nói người đánh Ngộ Không cũng là sinh viên trong trường, không ngờ lại chính là người này, chẳng trách hồi nãy dáng vẻ gã kia vô cùng hung hăng ngạo mạn không coi ai ra gì.
"Em muốn báo thù cho Ngộ Không sao?"
"Không muốn!" Tiêu Thỏ nắm chặt nắm đấm lại. "Em muốn báo thù cho anh!" (Yề yề!)
Lăng Siêu sửng sốt, rồi lập tức khoái trá cười phá lên. Có thế chứ! Thế mới đúng là bà xã ngoan nhà mình! (Hí hí!)
Vì thế, trận bóng đi được nửa đường, gã trung phong của đội bóng khoa Thể dục, cầu thủ mặc áo thi đấu màu đen mang số năm bỗng dưng không hiểu tại sao tự dưng đạp phải một chai nước, lập tức ngã chổng vó lên mặt sân một cách vô cùng hoa lệ.
Bạn hãy tưởng tượng mà xem, một mãnh nam thân cao thước chín cả người cơ bắp cuồn cuộn có thể so với cái ấm trà, đột nhiên ngã cái rầm xuống sân bóng rổ, may mà mặt sân bóng đủ rắn chắc, bằng không lãnh đạo trường học sẽ phát khóc mất! (cười lăn lộn)
Ngã một lần dĩ nhiên là chưa đủ đô, vất vả lắm gã ta mới đứng lên được, vừa mới chơi chưa được vài phút, rầm...
Lại ngã.
Đủ sướng khoái a! Thật là thảm không đành lòng nhìn mà!
Tiêu Thỏ nhắm mắt lại, quay sang nhìn Lăng Siêu. "Em xem không nổi nữa rồi, mình đi thôi."
Ra khỏi sân bóng, quả nhiên tâm trạng tốt hơn nhiều. Tiêu Thỏ đề nghị đi dạo trong khu rừng nhỏ gần đó.
Cạnh khu nhà lớp học phía Tây trường đại học Z có một khu rừng be bé, khu rừng nhỏ này lại có một cái tên nghe ra đã đượm mùi gian tình: Tiểu Thụ Lâm. Mới nghe tên đã biêt nơi này chuyên dành cho các đôi lứa tới hẹn hò bí mật, "đánh dã chiến" (ack ack, tại mình BT hay tại tác giả BT mà mình lại nghĩ ra "cái gì đó" nhỉ? o___O). Có điều bình thường Tiêu Thỏ chẳng bao giờ hẹn hò với Lăng Siêu ở đây. Thứ nhất, Lăng Siêu rất khinh thường vụ hẹn hò bí mật này, hắn luôn luôn quang minh chính đại mà làm. Thứ hai, Tiêu Thỏ quả thật chịu không nổi việc hai người đang đi tự dưng có một số hình ảnh bất nhã không trong sáng đập vào mắt... Rất không trong sáng a! (Ờ, là tác giả BT:">)
Có điều hôm nay do mọi người đều về nhà cả rồi, trong Tiểu Thụ Lâm cũng chẳng còn ai, cho nên đi đi một chút cũng chẳng sao.
Hai người tay trong tay đi một lúc. Tiêu Thỏ vẫn cúi đầu không nói câu nào.
Lát nữa nàng phải về nhà rồi. Tuy cách không xa xôi lắm, nhưng xét cho cùng vẫn không thể thường xuyên gặp hắn... Có chút không nỡ chia tay.
"Sao thế, không nỡ xa anh?"
Một lời của hắn chạm đúng suy nghĩ trong lòng nàng, dĩ nhiên là Tiêu Thỏ không thừa nhận rồi. "Bớt tự yêu chính mình đi! Không cần nhìn thấy anh em còn vui chẳng hết!"
Hắn không đáp lời nàng, chỉ tiếp tục nói. "Yên tâm đi, ngày nào anh cũng sẽ gọi điện cho em."
"Ai muốn anh gọi điện chứ? Thật lãng phí!"
"Mỗi ngày gọi ba lần, đủ không?" Hắn tiếp tục "độc thoại".
"Em sẽ tắt máy!"
"Hay anh mua webcam gắn vào máy tính nhỉ..." Hắn lẩm bẩm khẽ trong miệng.
Này, anh đừng có không thèm quan tâm em nói gì chứ! T____T
"Nếu em vẫn lo lắng..." Lăng Siêu bỗng dừng lại vươn tay về phía cổ nàng, chiếc nhẫn trên tay hắn chạm phải chiếc dây chuyền trên cổ. "Đằng nào em cũng trói anh lại rồi còn gì?"
Tiêu Thỏ sửng sốt, rồi lại đứng hình trong gió.
Là ai? Là ai đã cả gan khuyên nàng mua nhẫn làm quà Giáng Sinh cho hắn cơ chứ? Nàng muốn bóp cổ người đó! Bóp cổ chết a! Bóp cổ a!
Có điều sự đã tới nước này, bóp cổ ai cũng chả còn tác dụng gì, chiếc dây chuyền trên cổ Tiêu Thỏ chỉ sợ là đã trói người nào đó lại cả đời. Hay nói cách khác, nàng đã bị người nào đó xích cổ cả đời dắt đi...
Haizzzz! Ai bảo nàng ngốc?
Chú thích:
() Tam Á: Khu du lịch Tam Á nằm ở cực Nam của đảo Hải Nam của Trung Quốc, là một khu du lịch vô cùng nổi tiếng với biển xanh mây trắng... Dân tình Tung Của rất thích tới đó, nhất là để đi giăng mật :">
() Giải Oscar: vốn là giải thưởng về điện ảnh do Viện Hàn lâm điện ảnh trao tặng. Ở đây nghi là bạn Đông Đông nhầm:D