Kỷ La lại nằm mơ.
Cô mơ thấy chính mình trải qua chín chín tám mươi mốt nạn, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ gian nan mà hệ thống giao phó, cũng bởi vậy cẩu hoàng đế phong cô làm thánh thỏ, lập miếu cung phụng, hương khói không ngừng.
Cô đang nghêu ngao, ngồi xổm trên đài hương hưởng thụ bắp cải mà dân chúng dâng kính, đột nhiên có một chó khổng lồ từ ngoài miếu xông vào, thấy người liền cắn, thấy người liền cắn.
Nó còn có ba cái đầu, một lần có thể cắn ba người, vô cùng hung ác.
Cuối cùng, chó lớn đầy máu đi đến trước mặt tiên tử Thánh Thỏ đang run rẩy không ngừng.
Nó âm trầm nói: "Mười tệ cho một cái đầu thỏ cay." Kỷ La hôn mê bất tỉnh.
Cô lại hừ hừ lừ tỉnh lại.
Vừa mở mắt liền đối diện với ánh mắt u ám âm trầm giống như chó sói to trong mộng, lập tức sợ tới mức quấn chặt chăn nhỏ lăn xuống đất.
"Anh vẫn ngồi đó, canh giữ cả đêm sao?" Kỷ La thò đầu ra, rất cẩn thận hỏi.
"Ừ."
"Anh quả nhiên rất giống với Đại Hoàng, nó cũng thích ngồi xổm trước cửa nhà......!Ngô ngô ngô khụ khụ, sặc sặc."
Kỷ La lại một lần nữa bị người đàn ông bóp chặt hai má vận mệnh.
Hạnh Đào Tiểu | miệng nghẹn thành xúc xích, con ngươi lấp lánh dưới hàng mi rậm rạp nhanh chóng bịt kín thành một tầng hơi nước, sau khi bị nam nhân bóp mặt đại khái là nhớ tới hôm qua, một quả cà chua nhỏ nghẹn trong cổ họng vô cùng thống khổ.
Sau khi tất cả, thỏ là một sinh vật có thể dễ dàng tạo ra bóng tối tâm lý.
Thẩm Tiêu buông tay ra, ánh mắt thoáng hòa hoãn vài phần: "Hôm nay ra ngoài? "
"Phải đi làm!"
Kỷ La bật dậy, mạnh dạn mở chăn và chạy ra ngoài.
Ơ, sao lại có một cỗ hấp dẫn kỳ diệu đang kéo cô lui về phía sau thế.
"Mặc quần áo." Thẩm Tiêu thấp giọng nhắc nhở.
Lúc này Kỷ La mới phát hiện, cô chỉ bọc một chiếc áo khoác nhung, chả trách sao cổ rất nóng, mông thì có chút lạnh.
Làm người thật sự rất phiền phức nga.
Cô bị Thẩm Tiêu xách tới trước tủ quần áo, tay cô run rẩy muốn chọn quần áo, người đàn ông lại vỗ vào móng vuốt của cô về, rất đau a.
Kỷ La tự nhiên sao lại cảm thấy có chỗ nào không thích hợp ở đây ý nhỉ.
Cô kháng nghị: "Đây là nhà tôi, anh là con quái vật lớn được tôi nhặt về, nên là anh phải nghe theo tôi, làm theo hướng dẫn của tôi chứ, chứ không phải là tôi làm những gì anh yêu cầu, là tôi sẽ làm."
Thẩm Tiêu lấy ra một chiếc váy trắng thanh thuần thuần khiết, đối chiếu với người Kỷ La một chút, sau đó khoác lên đầu cô: "Tôi đứng ở tầng trên cùng của chuỗi thức ăn.
"
Kỷ La:!!
Là thỏ ăn cỏ ở dưới cùng của chuỗi thức ăn, cô dường như không có cách nào để phản bác lại anh!
Nhân loại có thể mang cô ra làm thành thỏ cay, hầm canh thỏ, mà Thẩm Tiêu, lại có thể một hơi nuốt chửng ba người.
Đây mới chính là đại vương bá chân chính!
Sau khi Kỷ La nhận rõ tình thế trước mắt, không dám cãi liền nghe mệnh lệnh của Vương, ngoan ngoãn mặc váy trắng vào.
Cô gái trong gương toàn thân có khuôn mặt không hồng hào nhưng xinh đẹp, mái tóc đen dài buông xõa ngang vai, mặc váy trắng tinh không chút trang trí, đặc biệt quyến rũ, tựa như thiên thần không chút dính bụi trần.
Chỉ cần đứng ở nơi đó, sẽ phảng phất trên người mang theo ánh sáng của thánh Mary Sue.
Nguyên văn nữ phụ là một tiểu hoa đán hàng ngày đi khiêu vũ, nên tủ quần áo phần lớn theo phong cách tiên phong nóng bỏng, Thẩm Tiêu có thể lấy ra một chiếc váy trắng đại khái chỉ có thời sinh viên mới mặc, cũng thật sự không dễ dàng gì.
Kỷ La phát hiện thẩm mỹ của đại quái vật còn rất tốt, so với nhân loại cô từng gặp còn tốt hơn nhiều.
Cô lặng lẽ nói với hệ thống: "Nhiệm vụ của chúng ta diễn ra suôn sẻ không? Mặc dù tôi không hướng dẫn anh ta như lời anh nói, mà dường như anh ta coi tôi là một con thú cưng.
"
Hệ thống: "Đừng xem nhẹ, có thể anh ta chỉ có ý định nuôi dưỡng cô trơn tru một chút trước khi ăn thôi."
Kỷ La run rẩy.
Sau khi mặc xong váy, cô lại lấy cái túi nhỏ kia ra, nhồi đầy cà rốt và bắp cải vào bên trong nhồi cho đến khi phồng lên rồi đeo lên đi làm.
Đương nhiên, nàng cũng không thể giống như nữ chủ để con quái vật phản diện ở nhà một mình được, bao nhiêu bi kịch xảy ra ở những nơi mà nữ chính không thể nhìn thấy, Kỷ La là một tinh linh thỏ có IQ đã cải thiện rất nhiều sau khi trải nghiệm, cô đương nhiên sẽ không lặp lại những sai lầm của con người ngu ngốc.
"Thẩm Tiêu, anh ra khỏi nhà với tôi." Kỷ La đi tới trước TV, túm lấy ống tay áo của người đàn ông.
Anh chàng này bây giờ có vẻ hơi nghiện xem TV, đặc biệt là mua sắm và khuyến mãi.
Kỷ La nghĩ đến số dư ví trong điện thoại di động của mình, nhạy bén phát hiện nguy cơ.
Cô không thể để cho trong lòng quái vật này sinh ra ý nghĩ xấu được, ăn người không được, tiêu tiền của nàng càng không được.
Thẩm Tiêu trầm mặc, vừa cúi đầu liền nhìn thấy đôi ngươi trong suốt của Kỷ La mang theo chờ đợi, lấp lánh như có thần, thân thể nhỏ bé dính vào cánh tay hắn như một mặt dây chuyền, một khắc cũng không thể tách ra.
Không có cách nào.
Phụ thuộc vào người mạnh mẽ, đây là thói quen của động vật cấp thấp.
Huống hồ trí tuệ của con thỏ này có vấn đề, nếu như anh mà không đi nhìn xem,thì có lẽ hôm nay cô rất có khả năng sẽ không tự mình trở về được.
Hiện tại con thỏ này cung cấp cho anh nguồn thịt ổn định, nếu như con thỏ bị người dỡ xuống,cũng sẽ mang lại cho anh ta một chút bất tiện.
Người đàn ông gật đầu, nói rằng trước tiên thiết lập một bản ghi âm chương trình truyền hình này vào, sau đó cùng nhau đi ra ngoài.
Kỷ La nhìn theo tầm mắt người đàn ông, phát hiện anh hóa ra không có hứng thú với cái chảo trong chương trình mua sắm, mà là thích xem hình ảnh người dẫn chương trình dùng chảo chiên bít tết.
Kỷ La lâm vào trầm tư.
Dựa theo miêu tả trong nguyên văn, quái vật phản diện này đối với nhân loại có đủ loại cách ăn, có người ăn đầu trước, có người muốn quay đầu mới có thể ăn, nói không chừng nó thật đúng là một người sành ăn có tâm đắc.
Truyện mới cập nhật
Không tốt.
Ngàn vạn lần không để cho anh khám phá ra vẻ đẹp của thịt thỏ được.
"Hôm nay tan làm chúng ta lại cùng nhau tiếp tục ăn cơm hộp, vẫn là ăn bò bít tết." Kỷ La nói, "Hiện tại có rất nhiều đồ ăn không sạch sẽ,ngoài bò bít tết ra anh không thể ăn thứ khác, bằng không ăn vào sẽ đau bụng."
Người đàn ông gật đầu.
Lúc này hai người nắm tay vô cùng cao hứng (trong tưởng tượng của con thỏ) cùng nhau ra cửa.
Công ty chủ bá quản lý Internet, trang hoàng rất đơn giản, bên trong nội thất được chia thành nhiều gian.
Có một số người dẫn chương trình cũng không ra ngoài thuê nhà, dứt khoát ăn ở trong phòng của công ty luôn.
May mắn nguyên chủ tuy rằng là bia đỡ đạn, nhưng cũng coi như có chút thể diện, thân là bạn thân nữ chủ, nếu không ở trong loại địa phương hỗn loạn này, sẽ rất khó lén đem quái vật phản diện nuôi dưỡng.
Kỷ La dắt Thẩm Tiêu đi vào công ty, nhân viên thoáng nhìn thấy cô vốn định chào hỏi, nhắc nhở người đại diện của cô đang nổi giận, nhưng sau khi mọi người thấy rõ bộ dáng hiện tại của Kỷ La đều không hẹn mà cùng nhau sửng sốt, nhất thời quên mất mình định nói gì.
Cô gái cởi bỏ lớp trang điểm khoa trương ngày xưa, đôi mắt sáng trong trẻo, không chứa một chút tạp chất, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng sứ dường như lúc nào cũng hiện lên mê mang, giống như một con mèo con gợi lên dục vọng bảo hộ của con người.
Bộ dáng khiếp sợ trốn sau lưng nam nhân kia, quả thực giống với hoa khôi đại tá X mới ký của tổng giám đốc còn thanh thuần hơn a.
"Kỷ La, sao hai ngày trước cô không tới? Tháng này cô không có đủ thời gian, lại bôi nhọ chị Lý nữa.
Chúng tôi đều cho rằng cô không muốn làm nữa đấy."
Một nữ nhân đi tới, tỏ ra vẻ thân thiết cười cười nói nói với Kỷ La.
Cô ta nhìn trộm Thẩm Tiêu, đáy mắt không che dấu được sự kinh diễm.
Khác hoàn toàn với những mỹ nam Internet hoa mỹ thường thấy trong công ty, khí chất xấu xa của người đàn ông cao lớn trước mặt này là thứ mà bọn họ bước vào giới nhiều năm tới bây giờ chưa từng thấy qua.
Cảm giác có thể trực tiếp đào đi chụp quảng cáo tiểu thuyết quay vài video ngắn, cụ thể là đóng vai các tổng tài độc ác đào tim và bổ thận, hoặc thiếu gia treo cổ vợ dưới quạt điện mọi lúc mọi nơi.
Thật sự, rất phù hợp nha..