Lý Túc VÀ Lí Túc mặc dù là sanh đôi, tên cũng được lấy giống nhau, nhưng bọn hắn dù sao cũng là hai nhân cách độc lập hoàn toàn khác nhau.
Thế là, khi Ngụy Mễ Miễn chỉ hàm súc biểu đạt, "Lý Túc không biết vì sao đột nhiên rất lo lắng, thường hay hỏi em có yêu anh ấy hay không."
Bị hỏi ý kiến, Lí Túc tự nhiên không hiểu ra sao, "À? Mễ Thỏ, bình thường em và nó không nói những thứ này sao? Oh, hoặc là trước đó có xảy ra ra chuyện gì sao?"
"Trước? Ừ...... nhân viên nam trong công ty đột nhiên lấy lòng em nhiều như ong vỡ tổ...... Đây được coi là tình huống dị thường sao?"
"Khác thường! Cực kỳ khác thường a! Làm sao em biết đây là chuyện bình thường?"
"Ách...... Bởi vìeem cảm thấy này tương đối giống với việc bọn hắn toàn thể đánh cuộc, xem ai có thể lừa em, để bọn họ giễu cợt chứ?" Ngụy Mễ Miễn nghiêm túc tổng hợp kinh nghiệm khi còn bé, sau đó kết luận.
Cái cằm Lí Túc muốn rớt xuống đất, "Mễ Thỏ bảo bối, cuộc đời của em từ trước đến giờ đều trớ trêu vậy sao?” Biết con thỏ này khả ái như vậy, ai cũng muốn ức hiếp, người tham dự loại trò chơi này của rốt cuộc là cuộc sống nhàm chán hay là tâm tính bị bó méo vậy?
Ngụy Mễ Miễn suy nghĩ một chút, "Anh à, có phải là vì Lý Túc biết bọn họ đang khi dễ em, cho nên mới lo lắng hay không?"
Thật lo lắng, phải là ôm Mễ Thỏ an ủi, chứ không phải là hỏi Mễ Thỏ có yêu nó không? Ý nghĩ Lí Túc làm sao có thể bị Ngụy Mễ Miễn biết được, ngược lại loại tâm trạng lo lắng khác thường này của Lý Túc, khiến Lí Túc nhớ tới một ít chuyện khi còn bé.
"Mễ thỏ, em có từng nghe Lý Túc nói về...... Ừhm, câu chuyện khi còn bé không?"
"Khi còn bé? Không có ạ, Lý Túc chỉ nói qua anh ấy là do ông bà nuôi lớn."
"Đó, ba mẹ thì sao?"
"Lý Túc chỉ nói hai vị kia mất sớm, cho nên Lý Túc rất mong về sau mua nhà,có thể đưa mẹ em về cùng, sau đó muốn đưa ông bà về ở chung luôn."
Ngụy Mễ Miễn rất vui mừng kể kế hoạch tương lai, Lí túc nghe xong cũng hưng phấn, lập tức níu lấy ngón tay Ngụy Mễ Miễn.
"Anh cũng muốn như vậy! Để cho anh một phòng đi!"
"Anh, không phải làanh đã gả đi rồi sao?"
Lý túc bộ mặt uất ức, ngạc nhiên "Gả đi thì không thể về nhà mẹ đẻ sao? Mễ thỏ bảo bối còn lạnh lùng vô tình với người đã gả đi như anh sao? Anh thật đau lòng!"
"Không không không, sẽ không, đương nhiên là có một gian phòng cho anh."
"Mễ thỏ bảo bối quả nhiên có để người anh chồng ở trong lòng." Lí Túc mặt vui mừng, "Anh nhất định sẽ càng thương em, quà tặng tân hôn sẽ bảo A Duệ tại cho hai người một cái nhà nha!"
Mạc danh kì diệu (chẳng biết tại sao) kiếm được một căn nhà, suy nghĩ Ngụy Mễ Miễn đã đều bị Lí Túc lừa chạy, hoàn toàn quên chuyện muốn tiếp tục hỏi đến cách nhìn của Lí Túc.
Thật may là Lí Túc rất cho gắng sức, hắn cố gắng đem đề tài chính kéo về.
"Mễ thỏ bảo bối, em vẫn phải nói với A Túc, em là vô cùng yêu nó."
"Tại sao? Lý Túc không tin rằng em yêu anh ấy sao?"
"Haiz, bởi vì ba mẹ nhà anh qua đời sớm như vậy, nghe nói là bị tiền bức. Anh khi đó bị A Duệ lừa ra ngoài chơi, không ở nhà, người đi cùng với ba mẹ là A Túc, đợi đến anh khi về nhà, cũng chỉ nhìn thấy phòng khách đầy máu, mà ba mẹ đang nằm cùng một chỗ, sau đó nhìn thấy A Túc nắm chặt tay sợ hãi, đứng ở bên cạnh đờ người cảnh tượng trước mặt."
Đây thật là ngửi vào làm người ta rợn cả tóc gáy.
Lí Túc nói tiếp: "Mẹ anh gả cho ba anh hình như cũng là vì tiền, bởi vì sau này nhà mẹ đẻ của mẹ anh vẫn hay đòi tiền, kết quả đến tai anh, ba anh rất thương vợ, muốn bao nhiêu cho bấy nhiêu. Không biết được trong lòng bà xã, không phải vì yêu ông nên mới ở bên cạnh ông, bà làm tất cả chỉ vì tiền! Kết quả chạng vạng ngày hôm đó đại khái cãi vả, tức không nhịn nổi, liền cầm dao đâm chết đối phương."
Ngụy Mễ Miễn lưng thấm đầy mồ hôi lạnh.
Loại tin tức luôn nằm ở trang đầu xã hội này, chỉ xuất hiện ở trên báo trên ti vi, cô căn bản không muốn cuộc sống chung quanh mình có người, có việc như thế.
Lúc vụ thảm án xảy ra, Lý Túc của cô có mặt tại hiện trường?
"Khi đó Lý Túc mấy tuổi vậy anh?"
"Hình như mới lên tiểu học thì phải? Anh không có ấn tượng."
Lí Túc không tim không phổi, trước sau như một đại lạt lạt, xem ra hoàn toàn không có phiền não, trong nụ cười ấy, một chút ám ảnh cũng không có.
Cùng người như vậy bầu bạn, trong cuộc sống có điều chi không vui, cũng sẽ có niềm vui sướng bất ngờ thôi.
Nhưng Ngụy Mễ Miễn nhìn Lí Túc, trong đầu lại nhớ hình ảnh của Lý Túc luôn tràn ngập bất an.
Cô lại nhớ đến Lý Túc rồi.
Lý Túc bắt nạt cô, giày vò cô, nhưng mặc kệ thế nào, Lý Túc đều đem cô vững vàng ôm vào trong ngực, cô mệt mỏi là thật, nhưng toàn thân cô một chút xíu đau cũng không có.
Được rồi, chắc là cô bị mê muội mất rồi.
Nhưng mà anh Lí Túc hiện tại ít nhất cũng biết hơn phân nửa nguyên nhân gây ra.
Sau đó cô muốn tìm hiểu xem, rốt cuộc thứ gì khiến cho Lý Túc nhà cô lo lắng đến vậy.
Lí Túc trộm nheo mắt nhìn nét mặt của cô, xác định cô không có ghét bỏ anh em anh, vậy là đã qua một ải rồi.
Án mạng năm đó làm chấn động một vùng, cho tới bây giờ trưởng thành, Lí Túc vẫn còn nhớ những đứa trẻ xung quanh lúc đó đối với anh em anh tràn đầy bài xích, mà phụ huynh chúng dạy chúng rằng, không được chơi đùa cùng với anh em anh, nếu chơi chung ba mẹ bọn chúng sẽ bị đao đâm như ba mẹ bọn anh.
Nợ cha mẹ, con cái phải trả, thật là ghê tởm cực độ.
Lí Túc giống như không có tim không có phổi, nhưng khi còn bé cũng từng vì bảo vệ em trai, cả ngày lẫn đêm kéo cao tay áo dạy dỗ những đứa dám bắt nạt em trai anh.
À, cùng với anh đương nhiên còn có người bạn tốt Khúc Duệ Minh.
Nhưng anh còn có người bên cạch, còn đứa em trai nhỏ của anh thì lại không có ai bên cạnh.
Điều khiến Lí Túc vẫn không yên tâm, đó chính là không ai bên cạnh A Túc.
Nhưng là bây giờ có Ngụy Mễ Miễn.
Con thỏ nhỏ này mềm mại khoan dung, đem A Túc bảo hộ ở trong ngực.
"Em dâu ngoan!" Lí Túc mặt mày hớn hở, nhét Ngụy Mễ Miễn vào trong ngực chà xát.
Trên bàn có hoa hồng, bên cạnh bàn có nam nữ ngọt ngào ôm nhau, xa xa nhìn lại, một màn này chói mắt cực điểm......"A, anh à buổi trưa ngon miệng!" Ngụy Mễ Miễn cười khẽ.
Cô bình sinh khó được phản ứng nhanh chóng, vung tay một cái, liền bị Đại Ma Vương Khúc Duệ Minh tới bắt gian tóm được.
Thân là gian phu, Lí Túc vẻ mặt cứng đờ.
"Bó hoa hồng này là do anh trai đặc biệt chỉ định, ca phu nhất định sẽ thích, đúng không?" Ngụy Mễ Miễn ở nụ cười rực rỡ, kín đáo trực tiếp đưa bình hoa trên bàn cho Khúc Duệ Minh.
Khúc Đại Ma vương đón nhận Ngụy Mễ Miễn cung phụng, sau đó níu lấy vật tế vào trong ngực, thanh toán tiền cơm cho hai người, cuối cùng nghênh ngang rời đi.
Ngụy Mễ Miễn xa xa khoát tay nói biệt, trong lòng vì người anh đại nhân mà mặc niệm.
Buổi chiều, Ngụy Mễ Miễn trở về nhà, lúc này cô mới phát hiện ra điện thoại di động hết pin, lập tức cầm đi sạc, lúc này, bên trong phòng, điện thoại vang lên.
Là Ôn Khả Khâm gọi điện thoại tới.
"Mễ Miễn, em đang ở nhà à? Thật tốt quá, anh còn còn còn đang nghĩ có nên gọi nữa không."
"Điện thoại di động không có pin, thật xin lỗi, chủ nhiệm."
"Bây giờ tìm thấy người là tốt. Cái đó...... Mễ Miễn, em mau sắp xếp một chút, chuẩn bị hành lý cho ba ngày, bọn anh trong chốc nữa sẽ đi qua đón em."
"Ah?"
Đột nhiên gọi điện thoại nói cô mau chuẩn bị hành lý, Ngụy Mễ Miễn cảm thấy kỳ quái.
Ôn Khả Khâm giải thích, "Lão tổng muốn tập họp các chủ quản của các phòng ban đưa đi tập huấn, cho phép mang ba người cấp dưới cùng đi, anh suy nghĩ, đã giúp em đăng kí rồi.”
Nhưng Ngụy Mễ Miễn hiện tại càng muốn thấy một người là Lí Túc nha.
Nhưng Ôn Khả Khâm quả nhiên là tri tâm ca ca, lập tức bổ sung, "Bộ nghiệp vụ nhất định là mang Lý Túc đi rồi, hắn đã trở về dọn dẹp hành lý trước em một bước, cùng Hiểu Huy cùng nhau lái xe đi rồi, anh đang chờ em ở công ty đây, mau nhanh lên."
Thì ra là Lý Túc đã đi trước một bước, Ôn Khả Khâm đợi đến bây giờ, là vì liên lạc với cô không được.
Ngụy Mễ Miễn lập tức cúp điện thoại, trở về phòng dọn dẹp.
Sau nửa giờ, Ôn Khả Khâm gõ cửa, nhìn thấy cô cái gì cũng chuẩn bị xong, liền nhét cô vào trong xe đi, lên đường.
Đến đi nơi học, đương nhiên là nam nữ chia phòng, một gian phòng ở hai người, nhưng người vợ chồng ở chung cũng không hạn chế.
Thế là Ôn Khả Khâm bị Trình Hiểu Huy mang đi.
Ngụy Mễ Miễn đứng tại chỗ, mù mờ không biết bước kế tiếp đi như thế nào.
"Ngụy Mễ Miễn!"
Tiếng gọi cáu kỉnh khiến cho cô hồi hồn, vừa quay đầu lại, chính là Dương Tuấn Văn đang kêu cô, sắc mặt cô sợ đến trắng bệch. Dương Tuấn Văn vận khí không tệ, lần này anh ta là đựơc một chủ quản của cửa hàng bán lẻ đưa đến, vì số lượng đàn ông trong công ty là số lẻ, cho nên anh ta đã được một gian gian phòng lớn.
Nhưng đối với Ngụy Mễ Miễn, đây quả thực là vận rủi tệ hại nhất.
Bởi vì cô bị kéo vào căn phòng này, mà lúc này chỉ có cô nam quả nữ, cô rất muốn khóc.
Dương Tuấn Văn sắc mặt âm trầm, lòng hắn đang ghen ghét phải điên lên mất!
"Ngươi cho rằng ngươi đã bám được một người đàn ông tốt? Nhưng mà hắn ta chỉ coi trọng tiền của ngươi thôi! Mọi người trong công ty cũng biết cả rồi, chỉ cần trong bụng ngươi búng ra một nam thai, mà có thể lấy được ngàn vạn tài phú. Trong khoảng thời gian này bị một đống đàn ông tỏ tình cảm giác không tệ chứ? Ngươi đón nhận mấy người? Hả?"
Ngụy Mễ Miễn bắt đầu mơ hồ, "Cái gì?"
Cô hoàn toàn chưa hiểu tình huống, bộ dạng ngốc nghếch này khiến Dương Tuấn Văn một bụng tức giận.
"Giả bộ vô tội cái gì! Nếu không phải là Thục Kỳ nói với tôi, tôi còn không biết chuyện này là chính ngươi đồn thổi ra ngoài đấy! Ngươi muốn thoát khỏi Dương gia?"
"Tôi...tôi nghe không hiểu......" Ngụy Mễ Miễn bị dọa sợ hãi, cứ như vậy đổ ập xuống một trận mắng.
Thấy cô phủ nhận, gương mặt tuấn tú của Dương Tuấn Văn cũng tức điên rồi.
Hắn đúng là coi trọng Ngụy Mễ Miễn, nhưng thân phận Ngụy Mễ Miễn quá thấp, chỉ có thể làm người tình, làm trò tiêu khiển, chân chính cưới vào cửa phải là thiên kim tiểu thư Uông Thục Kỳ.
Nhưng Dương gia chính quy chủ mẫu còn chưa có cưới vào cửa, hắn không muốn có người tình bên ngoài sớm như vậy, nên cho tới bây giờ vẫn không động đến Ngụy Mễ Miễn.
Dương Tuấn Văn vừa bắt đầu chỉ là để ý Ngụy thước miễn mà thôi, hắn cảm thấycô là thị vật của hắn, cô phải phụ thuộc vào hắn, mà ham muốn độc chiếm này chuyển đổi thành yêu trước, Uông Thục Kỳ một phen ôn ngôn nhuyễn ngữ hướng dẫn, đem thế cục hoàn toàn thay đổi.
Thì ra là hắn đối với Ngụy Mễ Miễn chỉ là dục vọng mà thôi, tựa như từ nhỏ vuốt vuốt đến lớn xem như đồ chơi, làm chủ người như hắn không sờ chạm, hỏi han, món đồ chơi liền nghĩ chân mình dài ra muốn chạy mất, vậy làm sao có thể đây?
Uông Thục Kỳ thân là chủ mẫu tương lai, cô rất khoan dung, cô cho phép Dương Tuấn Văn tiên thường một tiên.
(先 và 鲜: đồng âm (xiān))
(Tiên thường một tiên: có tình nhân bên ngoài truớc hôn nhân.)
Nếu như làm lớn bụng cũng không sao, Uông Thục Kỳ là vợ lớn, nếu như Mễ Miễn có thể sinh hạ nam thai, Dương gia còn có thể có một số tiền, có cái gì không tốt chứ?
Lần khích lệ này, quả thật kéo lý trí Dương Tuấn Văn ra.
Tức giận cùng dục vọng cùng nhau vọt tới đỉnh đầu, trở lại chảy tới hạ thân, hắn đối với Ngụy Mễ Miễn tràn đầy bạo ngược kích động.
Ngụy Mễ Miễn dựa vào trực giác phát hiện có gì không tốt, vừa xoay người liền muốn vọt đến cánh cửa, vừa rồi cô là người cuối cùng bước vào, cô quên không khóa cửa.
Nhưng Dương Tuấn Văn sẽ để cho cô chạy trốn sao?
Uông Thục Kỳ còn chuẩn bị rượu, một rót hết, dù không tình nguyện thế nào, cũng sẽ trung thực nghe lời.
Công việc phòng kế toán, đúng là lợi hại thật, lão tổng có kế hoạch gì, cũng từ sổ sách đẩy lên cân nhắc một hai, Uông Thục Kỳ biết tin du lịch sớm mấy ngày, nhanh chóng động tay chân, cố ý muốn cho Dương Tuấn Văn như ý nguyện.
Loại dục vọng, tránh không bằng phòng, Uông Thục Kỳ tính toán rất tinh, cô cảm thấy Dương Tuấn Văn chỉ là tính tình trẻ con mà thôi, có một món đồ chơi, chưa có được thì sẽ nhớ mãi không quên, đợi đến chân chính tới tay, còn có giá trị gì?
Thế là, trước đó cô cho Dương Tuấn Văn uống một ly rượu, sau đó thả hắn đi tìm Ngụy Mễ Miễn.
Lý Túc ở đây, Uông Thục Kỳ dám ngăn trở anh, quấn lấy anh, không phải aqnư chiều thì là trà chiều. Khóa trình cái gì, buổi tối mới bắt đầu, lúc này các người ở các phòng vẫn còn trên đường tới, người tới trước của cũng đều đi chơi hết cả rồi, số lượng ở lại phòng đã ít lại càng ít.
Dương Tuấn Văn nhất định có thể giở trò.
Trong phòng, Ngụy Mễ Miễn đã bị mấy cái tát, bị đá vào hông một cái.
"Ta để cho ngươi chạy! Để cho ngươi chạy! Ngụy Mễ Miễn, ngươi chạy nữa đi!"
Gầm rú, ẩu đả.
Dương Tuấn Văn trong đầu thật ra thì không còn bao nhiêu lý trí, hắn chỉ muốn đem Ngụy Mễ Miễn đặt phía dưới, đạt được ước muốn là tốt rồi, cô càng chống cự chỉ khiến hắn thêm tức giận mà thôi.
Uông Thục Kỳ hạ thuốc quá nặng, truy căn cứu đế, thật ra thì cô cũng chỉ là đem Dương Tuấn Văn làm thành vật thí nghiệm, dùng nửa tâm tình vui đùa làm chuyện này, đối với cô mà nói, điều này cũng cũng chỉ là trò chơi đầu tiên.
Dù sao người bị thương cũng không phải cô, có sao đâu.
Nhưng Dương Tuấn Văn nơi này thật sự quá ồn rồi, làm cho phòng sát vách mọi người ý thức được có cái gì không đúng.
Hừm hừm, phòng sát vách chính là căn phòng của Trình Hiểu Huy cùng Ôn Khả Khâm ở.
"Bạo hành gia đình?"
"Chớ dại dột, tầng lầu này đã được công ty bao trọn, không có người khác, phòng vợ chồng ở một lầu khác, phòng tình nhân lầu này hiện tại vào ở chỉ có chúng ta, hơn nữa sát vách chỉ có một người ở......"
" Cái vị thiếu gia kia ở Cửa hàng bán lẻ? Có lẽ là đang xem TV à?"
"Nghe không giống" Trình Hiểu Huy từ trên giường xuống, vội vã mặc quần áo, "Em nghe có tiếng gọi tên Mễ Miễn, anh mau gọi điện thoại cho Lý Túc, em qua xem một chút."
Ôn Khả Khâm kéo cô lại, "Anh đi xem thử, em tìm Lý Túc đi."
Sát vách đang bạo lực tương hướng, Ôn Khả Khâm đường đường là một đại nam nhân nếu ra mắt thì hơn hẳn Trinh Hiểu Huy, huống chi Ôn Khả Khâm làm sao có thể cho phép Trình Hiểu Huy đến gần?
Tương hướng: một phía đối với một phía.
Ôn Khả Khâm mặc quần đi ra ngoài, Trình Hiểu Huy nhanh chóng gọi điện thoại cho Lý Túc.
Khi Lý Túc nhận được điện thoại, là khi anh đưa lưng về phía Uông Thục Kỳ, nghe Trình Hiểu Huy nói chuyện, trên mặt anh không hề biến sắc, chỉ dùng khóe mắt liếc nhìn về hướng Uông Thục Kỳ.
Uông Thục Kỳ đang lặng lẽ bỏ thứ gì đấy vào chén trà của anh.
Cô rộng lượng để cho Dương Tuấn Văn đi ăn chả, dĩ nhiên, cô cảm thấy có qua có lại mới công bằng, cho nên cô đã xuống tay đối với Lý Túc.
Thuốc rất đúng mực, hai giọt mà thôi.
Lúc nãy cô thêm vào rượu của Dương Tuấn Văn, nhưng có chừng năm giọt.
Thuốc kia đúng là hàng cao cấp, một ít giọt như vậy giá cũng hơn một ngàn, cái bình nhỏ của cô cũng gần mười giọt, cho thấy cô đối với Dương Tuấn Văn rất hào phóng đúng không.
Lý Túc mắt thấy Uông Thục Kỳ bỏ thuốc, sau đó Lý Túc cúp điện thoại, xoay người bưng ly trà sữa lên.
Vị trí bàn này rất kín đáo, khoảng thời gian này khách cũng ít, căn bản sẽ không chú ý đến Lý Túc tới chỗ này.
Lý Túc cầm ly trà sữa kia lên, muốn người phục vụ đậy nắp, đồng thời, anh nắm tay Uông Thục Kỳ...... Lặng lẽ, đổi với cái ly đã để sẵn trong túi.
Lý Túc nhẹ nói: "Nơi này không tiện lắm, đến phòng đi, cô thấy như thế nào?"
Anh dẫn người đi lên lầu, lối đi nhỏ bên trái là phòng số lẻ, bên phải là phòng số chẵn, mà phòng của Lý Túc và Ngụy Mễ Miễn là phòng số chẵn, đối diện, chính là phòng của Ôn Khả Khâm và Trình Hiểu Huy.
Sắc mặt của Uông Thục Kỳ có chút không tốt.
Không đợi cô kịp phản ứng, một tay Lý Túc đã kéo tay cô đặt lên trên tường, một tay kia từ trong túi tiền lấy ra bình thuốc, mở nắp ra, lấy ra một viên, anh không bỏ vào ly nước mà muốn bỏ trực tiếp vào miệng Uông Thục Kỳ.
Uông Thục Kỳ trực giác muốn thét lớn, đương nhiên phải há mồm thật to, vừa lúc dễ dàng cho Lý Túc động thủ.
Nuốt thuốc rồi, Uông Thục Kỳ mới phản ứng được, nhưng lại không kịp.
Dược hiệu rất mạnh, trong đầu cô chỉ có màu đỏ rực, nóng hổi, Lý Túc mở cửa phòng Dương Tuấn Văn, bên trong, Ôn Khả Khâm đang xông tới giữ Ngụy Mễ Miễn thật nhanh, còn Dương Tuấn Văn bị Trình Hiểu Huy đánh cho một thân nhếch nhác nhưng ánh mắt lại toát lên vẻ hung ác như dã thú.
Lý Túc đẩy mạnh Uông Thục Kỳ vào phòng, Trình Hiểu Huy nhanh chóng là lách người ra ngoài.
Bên trong cô nam quả nữ, cả hai đều bị hạ thuốc, tự nhiên bọn chúng sẽ có việc vui.
"Vào phòng xem Ngụy Mễ Miễn như thế nào đi, cô ấy bị tên kia đánh đánh mấy lần đấy." Ôn Khả Khâm vội vàng giao người.
Do bị giật mình quá độ Ngụy Mễ Miễn co rúc ở trong ngực Lý Túc, run lẩy bẩy, quả thật muốn làm cho Lý Túc đau lòng chết, lập tức mang theo bảo bối trở về phòng.
Trong phòng có chuẩn bị hộp sơ cứu.
Ngồi ở trên ghế sa lon Lý Túc ôm NgụyMễ Miễn vào trong ngực, nhẹ nhàng cởi quần áo của cô.
Gò má Ngụy Mễ Miễn đã sưng lên, cho thấy lúc bị đánh sức lực nặng bao nhiêu.
Cùi chỏ, xương quai xanh, bắp chân, đầu gối, đều có một chút sát thương, có chút còn rướm máu ra ngoài, không phải do bị đánh, mà là lúc chạy trốn lúc bị bắt trở lại, khiến cho trầy trụa.
Vết thương tụ máu như thế này đến ngày mai sẽ có màu sắc sặc sỡ lắm đây, haizz.
Lý Túc đau lòng, bây giờ anh rất muốn giết người, bảo bối mà anh hằng ngày vẫn nâng niu trong tay, tụ nhiên lại bị đối đãi thô bạo như vậy!
Ngụy Mễ Miễn vẫn còn sững sờ, vẻ mặt ngơ ngác, mờ mịt, như người mất hồn.
Mãi cho đến Lý Túc cởi đồ công sở trên người cô ra, thấy trên eo, bắp đùi ủa cô có hai vết bầm lớn đã nổi lên, Lý Túc dùng túi nước nóng nhẹ nhàng chườm cho cô, cái nóng khiến cô kích thích, phải chăng vì vậy mà cô “hồi hồn”?.
"Lý Túc?" Cô tưởng mình đã kêu thành tiếng, nhưng kỳ thật chỉ là đôi môi run lời nói nhẹ như hơi thở mà thôi.
Nhưng Lý Túc phát hiện, anh luôn chú ý đến phản ứng của Mễ Miễn nhà anh.
"Là anh, anh ở đây."
"Anh ở đây sao?"
"Là anh, chỉ có anh ở đây thôi."
" Vừa rồi thật là đáng sợ...... Rât kỳ lạ, hắn ta giống như trên ti vi lắm, cái loại,à bị ác quỷ nhập vào người gì đó, vừa kêu vừa thét......"
"Hiện tại đã không còn rồi, không sao đâu."
"Không sao?"
"Không sao." Lý Túc cẩn thận ôm chặt Mễ Miễn, "Có anh ở đây."
"Ô oa......huhuhu...... Lý Túc, Lý Túc, thật là đáng sợ......Em sợ......" Ngụy Mễ Miễn gào khóc.
Lý Túc đau lòng muốn chết.
Ngựy Mễ Miễn khóc liên tục không ngừng, đến khi Ngụy Mễ Miễn bình tĩnh lại, đã qua nửa giờ, Lí Túc nghe ừng ực vừa vang lên.
Ưmh, Ngụy Mễ Miễn đói bụng rồi.
Lý Túc gọi điện thoại bảo phục vụ đưa bữa ăn tới phòng, sau khi cúp điện thoại lại hỏi Ngụy Mễ Miễn có muốn đi tắm hay không, tắm rửa bớt mồ hôi bụi bặm đi.
Ngụy Mễ Miễn níu lấy chéo áo của anh.
Mặc kệ làm cái gì cũng không đáng kể, tóm lại, bây giờ cô không muốn Lý Túc biến mất khỏi tầm mắt của mình.
Như được món hời, Lý Túc cúi đầu nở nụ cười, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra ôm Ngụy Mễ Miễn vào phòng tắm, mở nước nóng, chuẩn bị đồ dùng tắm rửa.
Ngụy Mễ Miễn luôn bám theo anh sát gót.
Cô sợ khoảng thời gian lúc nãy, cô thật sự không muốn nhớ lại, lúc trước cô còn muốn chạy trốn khỏi Lý Túc nhưng nay thì hết rồi, không dám đi đâu nữa.
Lý Túc cũng sẽ không nhắc lại chuyện này.
Trước dùng vòi sen tắm giúp toàn thân Ngụy Mễ Miễn ướt nhẹp, ít nhất cũng làm sạch tấm thân đầy mồ hôi của cô, Lý Túc cũng lột sạch y phục của mình, đi vào phòng tắm, trong không gian đầy hơi nước như vậy, cái gì cũng như ẩn như hiện.
Bên ngoài chuông điện nhẹ vang lên, phục vụ đưa bữa ăn đến.
Lý Túc chỉ lấy khăn tắm quấn bên hông chuẩn bị đi ra, Ngụy Mễ Miễn dĩ nhiên cũng muốn đi theo, Lý Túc hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là cầm áo choàng tắm bọc chặt Mễ Miễn lại rồi cùng ra ngoài.
Người phục vụ mang thức ăn đến nhìn rất chuẩn nha, từ đầu đến cuối đều cúi thấp đầu, nhanh chóng đẩy xe thức ăn đi vào, sau bày hết bát đĩa, lại nhanh chóng lui ra ngoài.
Lý Túc nhìn xuống, có cháo, có điểm tâm, bar au hai thịt, nhưng không có canh.
"Em cầm chén cháo lên đi." Anh lo lắng Ngụy Mễ Miễn đói bụng, chờ một lát choáng váng trong phòng tắm thì làm thế nào.
Lý Túc ôm Ngụy Mễ Miễn cùng cháo cùng nhau mang vào phòng tắm, Ngụy Mễ Miễn tắm rửa, cô vào bồn tắm ngâm người, cô còn đang cầm một chén cháo.
Lý Túc là đánh nhanh thắng nhanh, rất nhanh cũng đi theo đi vào trong bồn tắm, dính vào bên cạnh Ngụy Mễ Miễn.
Khuôn mặt khóc lóc đờ đẫn của Ngụy Mễ Miễn đã biến mất, hiện tại lại dính hạt cơm.
"Em đúng là con thỏ chỉ biết ăn cỏ mà." Lý Túc vốn là muốn dùng tay lau, nhưng thật sự nhịn không được, liền cúi đầu, dùng đầu lưỡi liếm đi.
"Ừ......" Ngụy Mễ Miễn rầm rì, không tránh không né,
"Về sau thấy hai người kia,có thể chạy xa bao nhiêu được thì chạy, biết không?" Lý Túc dặn dò. Bị thua thiệt nhiều, Ngụy Mễ Miễn dĩ nhiên gật đầu.
Lí Túc lại đút cho cô vài hớp cháo, còn hôn cô đến mấy lần.
Nhìn Ngụy Mễ Miễn muốn gì được đó, Lý Túc bắt đầu tính nợ cũ, "Em trốn việc, còn bỏ đi mà không nói tiếng nào, rốt cuộc là em đã chạy đi đâu thế?"
"Chạy về tìm mẹ, còn ăn trưa với anh của anh đấy." Ngụy Mễ Miễn thành thật khai báo.
Lý Túc híp mắt, "Mễ Miễn tức giận? Không thích ông xã rồi hả? Hả?"
"Làm gì có chuyện không thích chứ......" Ngụy Mễ Miễn mềm nhũn oán trách, "Em không biết tại sao anh lại kì quái như vậy… giống như là tự nhiên không vui vậy.”
Lý Túc sửng sốt một chút.
Ngụy Mễ Miễn biết anh mất hứng, biết anh đang lo lắng.
Đây mới thật là cái chậm chạp của nàng dâu nhỏ?
Ngụy Mễ Miễn kháng nghị, "Anh đột nhiên trở nên kỳ quái thế kia, làm sao mà không phát hiện chứ! Anh mau khai ra, rốt cuộc tại sao mất hứng như vậy!"
"Thật ra anh rất lo lắng, lo lắng em không hề yêu anh" Lý Túc nhỏ giọng nói: "Uông Thục Kỳ ở trong công ty tung tin đồn, anh cũng đã đi hỏi cô ta rồi, cô ta nói, cha đẻ của em giữ lại một khoản tiền, chỉ định cho trưởng tôn, nói cách khác, nếu như Mễ Miễn sinh hạ con trai, là có thể lấy được số tiền kia."
Ngụy Mễ Miễn nghe không hiểu lắm.
Cô có thích Lý Túc hay không, với việc cô sẽ được nhận một khoản tiền, giữa hai chuyện này có quan hệ gì?
Lý Túc ho khan, "Khoản tiền kia không ít, điều kiện lại chỉ cần đứa bé, có kết hôn hay không không quan trọng...... Anh biết khi anh vừa bắt đầu theo đuổi em, em vốn là chưa kịp phản ứng, là anh ép buộc em phải bên cạnh anh."
Lý Túc lộ ra vẻ mặt chán nản, do dự nói: "Thật ra thì em vẫn còn các lựa chọn khác...... Thế nên, anh sợ, anh sợ em sẽ phát hiện chuyện này."
Phát hiện mình có thể lựa chọn những người khác, phát hiện mình cũng không có thích anh vô cùng.
Nói trắng ra là, chính là lòng tự tin Lý Túc không đủ.
Ngày xưa cha mẹ vì tiền mà trở mặt, mẹ cho rằng cha đã dùng tiền mua bà,mà cha lại cho rằng mẹ chỉ vì tiền mà gả cho ông.
Hai người rõ ràng yêu thương nhau, rồi lại nghi kỵ lẫn nhau, không chịu thẳng thắn, đến cuối cùng tâm tình tan vỡ, mới dẫn đến kết cục chẳng ra gì đó.
Lý Túc khi đó còn bé, nhưng toàn bộ quá trình xảy ra, anh đều là mắt thấy, tai nghe, cái loại tổn được gây ra từ tâm của mình, lo lắng cũng là tất nhiên.
Ngụy Mễ Miễn không ngờ chân tướng lại là như vậy.
Biểu cảm của Lý Túc thì ra không nhất quán, thật ra thì đáy lòng không có tự tin như vậy.
Ngụy Mễ Miễn cảm thấy Lý Túc lo được lo mất như vậy rất đáng yêu, cô nhịn không được bật cười.
"Mễ Thỏ yêu ông xã mà." Thấu hiểu anh.
"Ông xã cũng nói thích Mễ Thỏ đi." Yêu anh.
"Có rất nhiều người muốn làm baba của con Mễ Thỏ, nhưng mà Mễ Thr thật chỉ muốn cùng cùng ông xã sinh ra tiểu bảo bảo thôi.” Tình cảm sâu đậm…
"Ông xã, đối với anh, em là ai nào?"
Lý Túc ôm chặt Ngụy Mễ Miễn vào trong ngực "Mễ Thỏ là bà xã, em chính là bà xã của Lý Túc này, là ngưòi vợ mà anh yêu nhất, là người sẽ sinh cho anh một đàn thỏ nhỏ.”
Những lời ngon tiếng ngọt ngốc nghếch thế này lại làm cho Ngụy Mễ Miễn cười đến không thể dừng lại được.
Lòng Lí Túc tràn đầy vui mừng.
Anh đã lấy được một đại bảo bối rồi.
Bây giờ, đại bảo bối đã đáp lại tình cảm của anh, còn phải sinh cho anh nhiều tiểu bảo bối nữa chứ.
Ngụy Mễ Miễn tuyệt đối không nghĩ tới, lần này cô chân thành thổ lộ, lại là thả đi một… tham dục dã thú.
Cho đến hai người trở về nhà của họ, lại được Lý Túc cho ăn cho uống rất tốt, tinh tế hầu hạ, nuông chiều hơn nửa tháng, cuối cùng Ngụy Mễ Miễn cũng đã bị áp đảo ở trên giường, cuối cùng cô cũng hiểu, thẳng thắn nhận tội là cái gì, chính là không thể không làm nên chuyện!