*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiểu Hồi là dân huyện Bồng,
Năm nay hai bảy, định rồi giáo viên.
Bảy năm án mạng học sinh
Ninh Ninh lớp Lá, cái đinh lòng nàng.
Cam Linh, người mẹ lỡ làng
Bảy năm mới biết, bàng hoàng thương đau.
"Tiểu Khương, cô hãy nói mau,
Tính danh kẻ ác, tôi đây trả thù."
"Không được, hắn đã vào tù,
Tôi không nói được, cho dù có sai."
Làm sao thỏa được cả hai?
Một bên nợ máu, xiết bao ngập tràn,
Bên kia lại rất dịu dàng
Muốn người từ bỏ không màng thù sâu.
Tôi, người cách chiếc thuyền không,
Cứu tinh bể khổ, ai đâu đến làm?
Chuyện này chẳng cần phải bàn,
Tự mình phải cố, đầu hàng? Không nên.
—
Các sự kiện chính diễn ra trong Phần Một có thể được tóm tắt như sau:
Mình sẽ chia trục thời gian thành hai phần chính: giai đoạn của hai người trước và sau khi gặp nhau.
Giai đoạn 1:
Khương Tiểu Hồi:
Truyện không đề cập đến thời gian ba mẹ Tiểu Hồi qua đời, nhưng có thể đoán được là vào khoảng năm 2010-2015 lúc Tiểu Hồi phải thôi học và vào đời làm việc.
Khoảng 2013-2015 Tiểu Hồi gặp và đính hôn với Lộ Kim Thời, đồng thời dọn tới huyện Năng cho đến khi Trịnh Ninh Ninh mất.
Đó là thời điểm bắt đầu 7 năm hối hận và lương tâm cắn rứt, Tiểu Hồi liên tục bị dằn vặt bởi ác mộng và khăng khăng ở lại trường mầm non này.
Cam Linh:
Năm 18 tuổi Cam Linh làm tiếp viên xe buýt, đến huyện Năng và gặp ba Trịnh Ninh Ninh, đến năm 2008 thì cô bé ra đời.
Trong lúc nuôi nấng Trịnh Ninh Ninh thì quan hệ mẹ chồng – nàng dâu, và cả quan hệ vợ - chồng, mẹ - con nhà Cam Linh đều không hòa thuận.
Cho đến khi mâu thuẫn với mẹ chồng về cách nuôi dạy và chăm sóc Ninh Ninh lên đến đỉnh điểm, thì Cam Linh muốn đưa cô bé theo mình đến chỗ khác sinh sống.
Ninh Ninh không chịu, và Cam Linh bắt đầu 7 năm bôn ba xứ người kiếm tiền chăm lo cho con gái.
Đến tháng 4/2022 khi bà Ninh Ninh không trả lời điện thoại nữa thì Cam Linh mới thu xếp về nhà.
Giai đoạn 2:
Hai người gặp nhau vào khoảng tháng 4/2022.
Cam Linh đã biết tin con gái mất, muốn tìm thông tin hung thủ từ nhân chứng duy nhất là Tiểu Hồi để trả thù.
Câu chuyện của chúng ta bắt đầu từ đây.
Qua các chương, tâm trạng và suy nghĩ của hai người dần dần thay đổi khi tiếp xúc với nhau.
Ban đầu Tiểu Hồi nhất quyết không chịu tiết lộ bất cứ thông tin gì cho Cam Linh, nhưng vì cảm giác tội lỗi và vì một phần trong tính cách nên Tiểu Hồi luôn nhượng bộ Cam Linh.
Dần dần Tiểu Hồi xác định điều mình muốn làm, cô ấy muốn Cam Linh không kéo người khác vào việc của 7 năm trước, và...!nhất định phải khuyên được Cam Linh buông bỏ việc trả thù.
Đàn thỏ cưng rất mực cưng chiều bị chết bất ngờ, ba mẹ mất sớm bởi tín đồ cùng đạo, học trò bị gi.ết chết ngay trước mặt mình làm Tiểu Hồi có "nỗi ám ảnh, chấp nhất sâu đậm với sự tồn tại và cuộc sống", khiến cô ấy luôn đau đáu rằng "Nếu tôi có thể ngăn cản thì kẻ sát nhân sẽ không thể trở thành kẻ sát nhân nữa." Bối cảnh gia đình, tôn giáo và hoàn cảnh sống đã tạo nên tính cách hiện tại của Tiểu Hồi, hiền lành và lương thiện, nên dù rằng có hận, dù rằng cô ấy mong những kẻ ác kia phải gặp quả báo, nhưng cô ấy không thể để bản thân, và đặc biệt là Cam Linh trở thành loại người như vậy.
Trong chương mới nhất thì Tiểu Hồi đã thừa nhận rằng mình đã luôn luôn muốn nói tên hung thủ cho Cam Linh từ sớm, nhưng cô ấy luôn gắng hết sức mình tuân thủ nguyên tắc mình đặt ra, tìm mọi chứng cứ bằng tất cả những gì mình có thể nghĩ ra để có thể tin rằng Cam Linh sẽ không nuốt lời, nhất quyết không trở thành "người mình không biết".
Tiểu Hồi tin tưởng rằng mình là người cảm nhận được tâm tình tiêu cực của Cam Linh trước nhất vì cô ấy từng chịu nỗi khổ đau tương tự, là người cùng ngồi với Cam Linh trên con thuyền tự trách trong biển khổ trập trùng.
Là chính mình thật sự rất khó rất khó, nhưng Tiểu Hồi đã và vẫn luôn kiên trì hết sức mình.
Còn Cam Linh, "giấc mơ dày công vun đắp phút chốc đã vụn vỡ tan tành", "chỉ còn cảm giác tội lỗi đè nặng lên vai cô ấy", nên chẳng trách cô ấy lại hận sâu như thế.
Trái tim cô ấy đã "lạnh lẽo, trống rỗng, không còn hơi ấm, cũng không còn có người nào để cất giấu vào nữa", nhưng hiện tại đã có một người quan tâm đến cô ấy, dù hành động có buồn cười, ngốc nghếch, ấy thế mà cô ấy có thể cảm nhận được tấm lòng chân thành đó, không muốn công sức của người kia hóa thành hư vô, và rồi cô ấy đồng ý thử từ bỏ báo thù.
Vậy thì sẽ thế nào đây? Cảm giác tội lỗi và thù hận thật khó bỏ, nhưng chẳng phải Tiểu Hồi và cả Cam Linh vẫn đang cố gắng sao? Và đồng thời làm sao hai người có thể thỏa mãn được câu "Người không thể tự cứu mình thì làm sao có thể cứu được người khác" đây?
—
Ở một góc nhìn khác:
Thỏ Con: Tôi không đời nào nói cho cô biết đâu!
Sói Xám: Tôi sẽ luôn theo cô, rồi cô sẽ nói ra thôi.
Qua 2 tháng bám đuôi:
Thỏ (đã nhiễm màu) Xám: Chị không qua nữa à? Vậy em theo chị nha? Nha?
Sói (đã bớt) Xám: (cụp đuôi) Ừm...!tùy em, em thích làm gì thì làm đi.
Tui: Ê hai bạn ơi, sao cái màu này lạ lạ vại? =))
Hahaha.
Tóm tắt đủ tiêu chí ngắn gọn súc tích, bonus phần tấu hề nhá =)))
—
Chú thích: Các trích dẫn được lấy từ các comment bên Tấn Giang, hoặc là lời của Tiểu Hồi hoặc Cam Linh trong các chương.
Ed: Ô kê...!tới phần xõa nha, mình hết ý roài =))
Chương 33 thì mình đã edit xong từ tuần trước, nhưng đến phần chú thích với tóm tắt thì nhây thêm 1 tuần XDD Dè, nỗi sợ chú thích, vẽ biểu đồ và tập làm văn tóm tắt là có thiệt nha mọi người =)))
Nhìn chung nội dung bên trên đã có đủ những ý chính mình muốn diễn đạt, nhưng mình sẽ còn ghé lại đây để hoàn thiện hơn nữa.
Nếu có ý gì muốn bổ sung thì các bạn cứ góp ý nha:D Với mình có để link biểu đồ trục thời gian ở comment cho bạn nào muốn nhìn hình to và rõ nét hơn.
Chúc các bạn tuần mới vui vẻ.
Mai mình đi chơi rồi nên cũng mong là suôn sẻ luôn XD.