Editor: Lạc Tiếu - //
Sau khi Tần Hoa trả Đường Táo lại cho Đường Dĩ Tố, bà đã nhanh chóng chạy đến nơi khác xử lý công việc. Dì giúp việc trước đó vẫn chưa sa thải, vừa lúc Đường Dĩ Tố hiện tại bị thương, cô đơn giản giữ lại dì cho đến cuối tháng.
Trước khi Đường Dĩ Tố trở về, mỗi ngày dì đều phụ trách nấu hai bữa cơm, còn đón đưa Đường Táo tan học lớp năng khiếu, dì giúp việc đã thập phần quen thuộc thằng bé.
Ăn xong cơm chiều rửa xong chén, dì lập tức trở về, trong nhà chỉ còn lại hai mẹ con.
Ngồi đã lâu trên sô pha, cả người Đường Dĩ Tố đều thả lỏng lại.
Trước đây rời nhà đến đoàn phim cũng không có cảm giác gì, hiện tại trở lại, cô mới khắc sâu được cảm giác, ở nhà mình mới là thoải mái nhất.
Bình thường vào lúc này, Đường Táo sẽ ngồi ở phòng khách chơi đùa, còn Đường Dĩ Tố thì bận rộn, nhưng đêm nay lại tương phản.
Mẹ thì chễm chệ nghỉ ngơi trên sô pha, con thì đầu tiên là giúp người mẹ nào đó mở TV lên, bật gameshow gần đây có ratings tương đối cao. Sau đó lại chạy tiến phòng bếp lấy nước cho Đường Dĩ Tố, lại đem khăn giấy, những gì có thể cần tới đều đem tới trong tầm tay cô, để ở nơi cô có thể lấy được.
Dù sao nó cũng chỉ là một đứa trẻ, vóc dáng nho nhỏ, không có sức lực gì, cũng không biết sắp xếp mọi thứ như người lớn, thật vất vả mới dọn xong mọi thứ, Đường Dĩ Tố cho rằng rốt cuộc thằng bé có thể nghỉ ngơi một chút, không ngờ Đường Táo dường như lại nghĩ tới cái gì, lại một lần nữa chạy vào phòng bếp.
Đường Dĩ Tố thấy vậy, nhịn không được nghiêng đầu nhìn theo, lại thấy đứa nhỏ này bưng ghế nhỏ đặt ở gần tủ lạnh, sau đó leo lên dùng sức mở cửa tủ, lấy một đống táo và lê ra. Rửa trái cây, cất vào dĩa, hai tay dùng sức bưng lên, Đường Táo lung lay đem trái cây đến trước mặt Đường Dĩ Tố.
Vừa vặn mới vừa dọn dẹp xong đống khăn giấy cùng remote cùng một đám thứ linh tinh, sau khi gia nhập thêm trái cây, vì giúp mẹ mình dễ với tới, Đường Táo lại một lần nữa muốn dọn dẹp lại từ đầu.
Đường Dĩ Tố nhìn thân hình nho nhỏ của nó vội trước chạy sau, quả thực có cảm giác mình đang thuê lao động trẻ em, vội vàng nói: "Ấy ấy, con đừng cầm đừng cầm nữa, lại đây, ngồi ở bên cạnh má mi nghỉ ngơi một chút."
Đường Táo có chứng cưỡng bách nhẹ, mắt điếc tai ngơ với lời kêu gọi của mẹ mình, nhất định phải bày biện tất cả đồ vật một cách chỉnh tề mới bằng lòng dừng lại.
Thật vất vả mới dọn xong, Đường Táo rốt cuộc chịu ngồi bên cạnh Đường Dĩ Tố, nhưng mông còn chưa ngồi ổn, lại đột nhiên từ trên sô pha đứng dậy: "Còn phải quét nhà."
"Quét, quét, quét nhà?" Đường Dĩ Tố trừng to mắt nhìn Đường Táo, khóe miệng hơi giần giật "Con còn nhỏ như vậy, quét cái gì mà quét."
"Mỗi đêm trước khi đi ngủ, má mi đều phải quét nhà." Thằng bé nghiêm túc nói.
Lúc này Đường Dĩ Tố mới phát hiện, những hành động Đường Táo đã làm sau khi về nhà đều là dựa theo thói quen bình thường của cô.
Những việc này khi Đường Dĩ Tố làm, cũng không cảm thấy có gì kỳ quái, đổi lại là Đường Táo, cô lại có chút không được tự nhiên. Cô nhanh chóng vươn tay ấn ông thần này xuống ghế: "Ngày mai nhờ dì dọn dẹp nhà cửa lại một chút là xong, con ngồi xuống trước đi."
Đường Táo nghe lời chậm rãi ngồi lại, nhưng ngay sau đó, lại đứng lên: "Còn chưa quăng bịch rác nữa!"
"Bịch rác..." Đường Dĩ Tố nhìn thoáng qua, mới phát hiện vừa nãy khi dì giúp việc đi, cô quên nhờ dì quăng rác.
Phòng ở của Đường Dĩ Tố không lớn, hai mẹ con đều có thói quen sạch sẽ, bịch rác để trong nhà qua đêm đúng thật là không quá thoải mái, Đường Dĩ Tố đơn giản đứng dậy nói: "Đêm khuya rồi, bạn nhỏ không thể tùy tiện ra cửa, để má mi quăng cho."
Cô vừa dứt lời, còn chưa kịp đi ra ngoài, Đường Táo lập tức ngăn lại: "Không được! Má mi ở nhà nghỉ ngơi, con đi xuống đất quăng rác xong sẽ lập tức trở về."
Đường Dĩ Tố nhìn bộ dáng nghiêm túc của thằng bé, biết rõ tính tình nó cố chấp, sợ là khuyên không được.
Lần này Đường Táo không chỉ không giận cô, ngược lại hiểu chuyện như vậy, vẫn luôn chăm sóc cô, Đường Dĩ Tố cũng không muốn đả kích sự tích cực của con, quyết định đổi biện pháp khác: "Vậy chúng ta cùng nhau đi xuống, con đỡ má mi được không?"
Đường Táo xụ mặt, hiển nhiên vẫn là không quá đồng ý.
Đường Dĩ Tố rơi vào đường cùng, đành phải dùng chiêu tất sát, cô dùng đôi mắt ngập nước, có chút ủy khuất nhìn thằng bé, nhỏ giọng nói: "Giờ chân má mi bị thương, đi cầu thang chậm rì rì, Tiểu Táo sẽ không ghét bỏ má mi chứ."
"Không có!" Đường Táo hoảng hốt, lập tức khẩn trương phủ nhận.
"Vậy đi thôi, má mi cầm bịch rác, con đỡ má mi nha." Đường Dĩ Tố cười, cong lưng cầm bịch rác lên.
Đường Táo lại một lần nữa mở ra hình thức tiểu thái giám, bởi vì đi xuống cầu thang nguy hiểm hơn so với đi lên, một đường đi xuống, cả người thằng bé đều căng thẳng.
Thật vất vả mới tới tầng trệt, vào thời gian này, phòng tập thể hình của tiểu khu ở gần đó, còn có không ít bạn nhỏ đang nói chuyện chơi đùa.
Một đám trẻ đang chơi với nhau, nhưng khi nhìn thấy Đường Dĩ Tố, không ít bạn nhỏ bị cái chân bó bột của cô làm chú ý.
Trong sinh hoạt hằng ngày, người bị bó bột chống gậy cũng không thường thấy, trẻ con đối với bất luận sự vật gì đều tràn ngập tò mò, có lẽ là lần đầu nhìn thấy người như vậy, nhịn không được nhìn chằm chằm chân Đường Dĩ Tố.
Vừa nhìn, còn thuận tiện nhỏ giọng thảo luận: "Là một phụ nữ què."
"Không phải phụ nữ què, cái này kêu là người tàn tật."
"Có phải cô ấy không có chân không?"
"Cái kia gọi là gậy chống, chân đi không nổi, thì phải dùng gậy chống để đi đường, bà nội tớ cũng xài cái này."
"Thật đáng thương quá à..."
Tuổi của những đứa trẻ này lớn hơn Đường Táo một chút, nhìn là biết học tiểu học, đang ở tuổi cái hiểu cái không, lúc thảo luận cũng biết phải kiêng dè người khác.
Đường Dĩ Tố vừa quăng rác, vừa nghe bọn nhỏ nói chuyện, nội tâm có chút dở khóc dở cười, bất quá cũng không để trong lòng. Khi cô ném xong rác, mới vừa định cùng Đường Táo về nhà, bỗng nhiên phát hiện bốn phía yên tĩnh, những đứa trẻ vừa rồi còn ríu rít đột nhiên đều im lặng.
Đường Dĩ Tố cúi đầu nhìn mới phát hiện, trong bất tri bất giác, Đường Táo luôn đứng bên cạnh cô đã quay mặt hướng về đám học sinh tiểu học, hai nắm tay siết chặt, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm những trẻ kia.
Hiện tại đang là ban đêm, trong tiểu khu tuy rằng đèn đuốc sáng trưng, nhưng dĩ nhiên ánh đèn không sáng bằng ban ngày.
Đường Táo đứng ở chỗ đó, đưa lưng về phía Đường Dĩ Tố, ánh đèn không thể gọi là sáng ngời chiếu vào mặt thằng bé.
Một nửa gương mặt có thể nhìn thấy rõ ràng, nửa gương mặt còn lại giấu trong bóng tối, lại phối hợp với ánh mắt rợn người kia, ngay cả người lớn cũng có thể bị nó dọa sợ, huống chi đây chỉ là những đứa nhỏ, trên gương mặt vài đứa còn lộ rõ vẻ hãi hùng.
"Tụi mày, không được nói mẹ tao như vậy." Đường Táo chậm rãi nói.
Nhóm học sinh tiểu học liếc nhau, bọn nó vốn dĩ cũng chỉ thảo luận thôi, cũng không có ác ý, thấy bộ dáng Đường Táo phẫn nộ như vậy, bọn nó chậm rãi dời đi ánh mắt.
Nếu tầm mắt của ai còn dừng lại trên chân Đường Dĩ Tố, Đường Táo liền lập tức trừng trở về.
Đứa nhỏ này thoạt nhìn tựa như một con thú con tràn ngập tính công kích, che chở mẹ mình đang bị thương phía sau, ai dám gây ra uy hiếp với Đường Dĩ Tố, nó cũng chuẩn bị sẵn sàng tùy thời chiến đấu.