Con trai là nam phụ - Chương ()
Tác giả: Hà Lam
Editor: Lạc Tiếu - //
Nhân viên tổ A đang công tác, khi Đường Dĩ Tố cùng đám người Phan Đồng bước lại, tất cả mọi người đều bận rộn, bọn cô chỉ có thể ngồi ở chờ ở trong góc.
Đạo diễn đang xem thành quả quay được buổi sáng, các diễn viên thì đang dậm lại trang điểm, nhân viên công tác cùng trợ lý qua lại bôn ba bận rộn.
Một lát sau, phó đạo diễn đi tới, nói với mấy người Đường Dĩ Tố: "Để tôi giảng cho mọi người một chút. Kế tiếp chúng ta sẽ quay hai cảnh. Nội dung rất đơn giản, đại đa số mọi người phối hợp với diễn viên chính là được.""
""Có người lại vất vả một chút, phải phụ trách diễn dưới nước, còn có cảnh là cùng nữ nhất giằng co. Tuy rằng vất vả, nhưng xuất hiện trong màn ảnh cũng tương đối nhiều. Nếu hết thảy tiến triển thuận lợi, buổi chiều quay xong, buổi tối chúng ta có thể nghỉ ngơi, mọi người tận lực phối hợp một chút." Phó đạo diễn vừa nói lại vừa liếc nhìn Đường Dĩ Tố một cái.
Đường Dĩ Tố tuy rằng chưa từng có gặp hắn lần nào, nhưng thân là đã từng là diễn viên chính, nhân viên đoàn phim khẳng định là nhận ra cô.
Đường Dĩ Tố thấy phó đạo diễn nhìn mình, cũng lễ phép cười với hắn một chút, ngay sau đó, lại nghe phó đạo diễn chỉ vào cô, nói: "Dĩ Tố, cô có kinh nghiệm đóng phim, một lát phiền cô phối hợp co tốt, tất cả mọi người đều sẽ nhẹ nhàng."
Đường Dĩ Tố vừa nghe, trong lòng tức khắc có dự cảm bất tường.
Phó đạo diễn nói xong, cũng bắt đầu nói với người khác những điều cần chú ý để chút nữa quay phim.
Hai cảnh quay này, nói đơn giản không đơn giản, nói khó cũng không thể nói là khó.
Cảnh đầu là sau khi ác độc nữ phụ phát hiện Vương gia cùng nữ chính có quan hệ vi diệu, mặt ngoài thì ẩn nhẫn, sau đó trở lại trong viện thì tìm nha hoàn bên cạnh, tùy ý phát tiết đánh chửi. Sau đó còn chưa đủ, mà phải đá một nha hoàn vô cùng trung thành và tận tâm với nàng ta xuống nước, kết quả cảnh này lại trùng hợp bị Vương gia bắt gặp được.
Cảnh thứ hai là nữ chính vẫn luôn nhường nhịn nữ phụ, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, quyết định phấn khởi phản kích. Đầu tiên, nữ chính muốn khai đao với nha hoàn lấy một tấc lại tiến một thước kia. Sau khi hai người đánh nhau miệng lưỡi xong, nha hoàn vũ nhục cha mẹ đã qua đời của nữ chính.
Nữ chính phẫn nộ tát vô mặt nữ nha hoàn một cái, nha hoàn có không cam lòng, nhưng rốt cuộc thân phận nữ chính lại tôn quý hơn so với nàng, cuối cùng chỉ có thể bụm mặt nghẹn khuất.
Hai cảnh đều ở nơi tương tự mà quay, khi quay chỉ cần đổi góc độ là xong, nhân viên hiện trường cũng đều tụ họp không sai biệt lắm, cho nên tranh thủ một buổi chiều quay cho xong.
Đường Dĩ Tố nghe nghe, nụ cười trên mặt quả thật cương cứng, sắp không duy trì nổi nữa.
Bộ phim này là dựa vào tiểu thuyết trên mạng cải biên, Đường Dĩ Tố tung hoành những bộ ngôn tình kiểu vậy nhiều năm, loại kịch bản kiểu này xem qua không biết bao nhiêu lần.
Khi xem với vai trò là người qua đường, nhìn cốt truyện dĩ nhiên là thích, nhưng đến phiên mình bị tình huống như vậy, phải làm một nha hoàn ác độc, trong lòng Đường Dĩ Tố quả thực một vạn lần muốn chửi má nó.
Cùng đến đây với Đường Dĩ Tố là diễn viên tổ B, tuy rằng không biết người đứng sau bộ phim này là ai, nhưng đã quay nhiều lần đóng, mỗi người đều là cáo thành tinh, vừa nghe qua, có ai còn nghe không rõ chuyện gì.
Hai cảnh này không hề có trong kịch bản, hiển nhiên là đương trường mà thêm vào, hơn nữa vì ai mà thêm, lại rõ ràng đến vậy.
Dù sao, sự không liên quan đến mình, trong lòng mọi người đồng tình một chút là được, khẳng định sẽ không vì người xa lạ như Đường Dĩ Tố mà xuất đầu. Mọi người nhìn cô bằng ánh mắt an ủi, sau đó từng người nhanh chóng đi chuẩn bị.
Phan Đồng diễn nhân vật giống Đường Dĩ Tố, thấy cô thu hút giá trị cừu hận, trong lòng vừa may mắn lại vừa đồng tình: "Dĩ Tố, cậu còn khỏe chứ?"
Đường Dĩ Tố miễn cưỡng lắc lắc đầu.
Kỳ thật, trong nháy mắt xác định người bị nhằm vào kia là mình, trong lòng Đường Dĩ Tố thật sự có ý niệm trực tiếp bỏ của chạy lấy người.
Cái vai nha hoàn trong bộ võng kịch này, thật sự tiền quay không bao nhiêu, ngay cả người đại diện như Tần Hoa còn khinh thường. Tuy rằng Đường Dĩ Tố thiếu tiền, nhưng cô cũng vì học tập nên mới lại đây.
Hiện tại lại muốn dìm cô xuống nước, rồi còn ăn một bàn tay vô mặt, về điểm này, thù lao đóng phim không chừng còn không đủ để cô đi khám bệnh nữa là.
Nhưng cuối cùng Đường Dĩ Tố vẫn quyết định ở lại.
Làm nghề diễn viên này, người không có lý tưởng rất đông, nhưng người bất chấp lăn lộn mỗi ngày ở đây cũng có không ít. Kiếp sống diễn nghệ lâu dài, chắc chắn không có khả năng lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió.
Hôm nay chỉ gặp chút khó khăn nhỏ mà Đường Dĩ Tố đã lui bước, sẽ dưỡng cho cô tâm lý trốn tránh, thấy khó mà vượt qua, mới là chuẩn tắc nhân sinh của Đường Dĩ Tố.
Thấy nhân viên công tác bắt đầu tập hợp diễn viên chuẩn bị bắt đầu quay, Đường Dĩ Tố cười với Phan Đồng một chút: "Mình không có việc gì, chúng ta đi thôi, quay sớm một chút rồi đi ăn cơm!"
Kỳ thật, cùng Đường Dĩ Tố tiếp xúc nhiều ngày, Phan Đồng đã dần dần thích ứng mỹ mạo của người đối diện luôn đập vào mắt. Nhưng giờ khắc này, Phan Đồng vẫn bị Đường Dĩ Tố làm kinh diễm ngây người.
Thấy nụ cười tràn đầy linh động của Đường Dĩ Tố, cô cũng nhịn không được thấy nhẹ nhàng một ít: "Lúc nãy mới vừa ăn cơm trưa mà cậu đã nhớ thương cơm chiều rồi."
"Cơm chiều mình phải về nhà ăn, không giống nhau đâu." Đường Dĩ Tố cười tủm tỉm, nghĩ đến hiện tại mình cũng là người làm mẹ người ta, tựa như rất nhiều phụ huynh khác, vì tương lai con trẻ mà dốc sức làm việc, không có gì có thể làm chùn bước uể oải.
Sau khi các vai phụ ai về chỗ người nấy, nhóm diễn viên chính cũng sôi nổi tập hợp. Trước khi tới Đường Dĩ Tố đã tra tư liệu từng người, cho nên tuy rằng chưa nhìn thấy qua dàn diễn viên chính bao giờ, nhưng vừa nhìn thấy người, cô vẫn lập tức nhìn ra ai là ai.
Người đầu đội ngọc quan mặc hắc y, dĩ nhiên là nam chính, cô gái bên cạnh mặc áo dài hồng nhạt, được mọi người vây quanh, khẳng định là Liễu Oánh không thể nghi ngờ.
Người thế thân vị trí nữ nhị của Đường Dĩ Tố giờ phút này đang đứng ở bên cạnh Liễu Oánh, bước chân khi đi đều thoáng chậm một bước so với cô ta, nhìn ra được người này là một người phi thường thức thời.
Thấy Đường Dĩ Tố nhìn về phía bọn họ, nữ nhị liếc mắt nhìn Đường Dĩ Tố một cái, nhưng chưa kịp làm gì, đã bị Liễu Oánh đứng trước nói chuyện đánh gãy.
Dù sao người ta cũng là diễn viên chính, là nhân viên đỉnh cấp của chuỗi thực vật tên đoàn phim này. Đoàn người vừa đi vừa nói nói cười cười, đãi ngộ hoàn toàn bất đồng với dàn diễn viên bên Đường Dĩ Tố.
Cảnh đầu yêu cầu xuất hiện vài người, đó là nam chủ, nữ nhị cùng Đường Dĩ Tố. Đám người Phan Đồng tuy rằng cũng ở trong màn ảnh, nhưng không có lời kịch, không được quay góc cận, cùng với phông nền không sai biệt lắm.
Tạm thời Liễu Oánh chưa cần đóng, thì tìm vị trí ngồi xuống bên cạnh mà nhìn.
Khi đối mắt với Đường Dĩ Tố, ánh mắt Liễu Oánh vĩnh viễn không dừng lại trên người cô, nhưng khi Đường Dĩ Tố vừa xoay người, ánh mắt kia chằm chằm tựa như kim chích, làm cho Đường Dĩ Tố muốn xem nhẹ cũng khó.
Cùng với tiếng "Action" của đạo diễn, các diễn viên lập tức tiến vào trạng thái.
Bên hồ, tại đình trà, nữ nhị bước đến trước màn ảnh, hung hăng ném tất cả chung trà trên bàn xuống đất.
"Tất cả đã chết hay sao, còn không mau qua đây hầu hạ!" Quăng xong, nữ nhị quát lớn với đám nô tỳ.
Theo Đường Dĩ Tố cầm đầu, bọn nha hoàn vội vàng tiến lên dọn dẹp sửa sang đình trà.
Một chút nữa Đường Dĩ Tố phải bị nữ nhị đá xuống nước, cho nên vị trí tiến lên ngồi xổm lụm chung trà lên cũng phải chú ý, không chỉ phải để cho nữ nhị với tới, sau khi Đường Dĩ Tố bị đá, còn phải với tới cái hồ nước kia, mới có thể ngã xuống.
Quả nhiên, tiếp theo trong nháy mắt, chân nữ nhị lập tức muốn đạp lên mặt Đường Dĩ Tố!
Từ khi bắt đầu quay, Đường Dĩ Tố đã tập trung cao độ, mắt thấy giày của nữ nhị muốn đá lên mặt mình, cô lập tức đoán chắc thời gian, khi mũi chân của nữ nhị vừa đụng tới hoa tai của mình trong nháy mắt, cả người Đường Dĩ Tố liền ngã sang bên cạnh.
Vị trí ngồi xổm của cô vô cùng xảo diệu, phát huy cũng cực kỳ tự nhiên, sau khi thuận thế ngã xuống, lăn dọc bên mép theo đình, cả người vốn nương vào trọng lực cùng quán tính, lăn vào trong hồ nước.
"Ầm" một tiếng, cả người Đường Dĩ Tố nhào vào trong nước, khi cô trồi lên mặt nước, cả người vốn trang dung chỉnh tề, lập tức trở nên chật vật bất kham.