Con trai là nam phụ - Chương ()
Tác giả: Hà Lam
Editor: Lạc Tiếu - //
Chương này quả thật quá dài mà ●△●
Còn bài tập nhiều quá, làm sao đây, ta hứa sẽ edit truyện hôm nay còn ngày mai học bài. Móc ngoéo luôn, các nàng có tin ta hông ʕ•ᴥ•ʔ
"Cắt!"
Tuy rằng có quay trực tiếp một lần qua, nhưng khi Đường Dĩ Tố từ trong nước bước ra ngoài, có không ít ánh mắt nhịn không được dừng lại trên người cô.
Đạo diễn là người chuyên nghiệp, sau khi xem thấy hình ảnh trong máy quay. Hắn chợt phát hiện bề ngoài lẫn biểu diễn của Đường Dĩ Tố đều phi thường hoàn mỹ, không chỉ xinh đẹp trong đời sống hiện thực, lên màn ảnh cũng cực kỳ kinh diễm.
Ở đây người khác cũng không nghĩ nhiều như vậy, cách khoảng cách rất xa, không ít người kỳ thật căn bản không nhìn rõ được ngũ quan Đường Dĩ Tố ra sao, bọn họ chỉ thuần túy bị thu hút ánh mắt bởi làn da trắng sáng cả người của cô.
Nghe cứ như quảng cáo nước giặt đồ, cứ trắng sáng làm tới quài luôn -_-
Trước đó, Đường Dĩ Tố mặc đồ cổ trang cả người bị che kín mít, mọi người còn không có cảm giác gì. Giờ phút này, quần áo thoáng mỏng manh một ít, cánh tay cùng sau lưng lộ ra ngoài, quần áo bị nước làm ướt dán ở trên người, tuy rằng nơi nào cần che đã che, nhưng đường cong tất lộ.
Ngực là ngực eo là eo, làn da trắng nõn đến nỗi quăng cô trong đám người, chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn thấy, lại có vẻ mềm như đậu hủ, thật sự là viễn siêu so với người thường, quả thực là cảm giác siêu việt chúng sinh.
Ta buff, ta buff, ta buff cho Đường Dĩ Tố a ~
"Oa, trước đây nhìn không ra, dáng người của cô thật tốt nha!"
"Tui là nữ mà nhìn còn muốn sờ một chút, da trắng lại nộn nộn, còn có ngực bự kia, ôi tui muốn chôn mặt vào đó, quả thực...... Aw.. Aww.."
"Khó trách Tống Thần Hạo thích cô ấy, đến lượt tui tui cũng thích nha."
"Dáng người tốt, mặt còn xinh đẹp, chậc chậc chậc.."
"Thật sự muốn cô ấy diễn vai nữ phụ, tui cảm giác cô ấy sẽ nổi tiếng a!"
"Rốt cuộc đây chính là cái thế giới chỉ xem mặt u......"
"Người ta kỹ thuật diễn cũng không tồi, không thấy vừa nãy đạo diễn mặt mày hớn hở sao."
Một ít diễn viên nhàn rỗi không có việc gì làm, mắt thấy Đường Dĩ Tố lướt qua trước mặt bọn họ, liền nhịn không được nhỏ giọng bát quái, bất quá nói nói, cho đến khi có người phát hiện Liễu Oánh ở bên cạnh khuôn mặt trầm xuống, mọi người lập tức thức thời câm miệng.
Tất cả mọi người đều là diễn viên trong đoàn phim, Liễu Oánh cũng không đến mức bọn họ nhiều chuyện một hai câu là đối phó, sau khi trừng mắt đám người, mắt thấy sắp phải diễn cảnh tiếp theo, Liễu Oánh lập tức đứng dậy chuẩn bị.
Sau khi diễn xong, Đường Dĩ Tố lập tức chạy tới phòng thay đồ thay quần áo.
Cô không có trợ lý, dĩ nhiên tự tay làm hết, quần áo cổ trang thật phiền toái, vất vả lắm mới cởi ra được, lại phải bắt đầu sấy tóc.
Đang làm tới một nửa thì Phan Đồng bước tới, thấy Đường Dĩ Tố đang vật lộn với mái tóc của mình, cô nói: "Dĩ Tố Dĩ Tố, cậu phải nhanh lên, cảnh thứ hai lập tức sẽ bắt đầu quay ngay."
"Nhanh như vậy?" Đường Dĩ Tố kinh ngạc nói.
"Liễu Oánh là diễn viên chính mà, cô ấy chuẩn bị xong, chúng ta đương nhiên phải nhanh lên." Phan Đồng nói, ánh mắt dừng trên mái tóc đen nhánh của Đường Dĩ Tố, còn có làn da tuyết trắng, nhịn không được thò tay qua tò mò sờ tới sờ lui.
"Cậu làm gì đó." Đường Dĩ Tố bị cô sờ đến thân thể run lên, cười nói.
"Ôi làn da thật tốt mà, cả người cậu trắng trắng nộn nộn, sao lại làm được nha, trời sinh sao?" Phan Đồng cẩn thận quan sát một chút, xác nhận Đường Dĩ Tố toàn thân không chỉ trắng, hơn nữa toàn thân không một chút tì vết, sẹo hay mụn gì đó đều không có, tỏa ra ánh sáng như vậy, muốn không bị hấp dẫn cũng không được.
Cũng may, lực Phan Đồng chú ý cũng không ở đó, cô chỉ là thuần túy trầm mê làn da của Đường Dĩ Tố đến không thể tự kềm chế. Nhìn bộ dáng Phan Đồng si mê đáng yêu đến vậy, Đường Dĩ Tố vừa định cười đùa vài câu, nhân viên công tác bên ngoài đã lập tức thúc giục, cô đành nhanh chóng sửa soạn lại đầu tóc, sau đó thay đổi quần áo đi theo Phan Đồng đi ra ngoài.
Cảnh thứ hai quay cũng ở địa điểm đó, chẳng qua máy quay thay đổi góc độ, người xem thoạt nhìn sẽ không có cảm giác cảnh tượng tương đồng.
Lần này, diễn viên chính xuất hiện là Liễu Oánh cùng Đường Dĩ Tố, vì cốt truyện là mới thêm vào, cảnh tượng lời thoại diễn xuất đều là biên kịch cũng mới viết không lâu. Bởi vậy, khi kịch bản lâm thời được đánh máy thành giấy A giao cho Đường Dĩ Tố, đạo diễn yêu cầu cô ngay lập tức nhớ lời thoại.
Bất quá điểm này không làm khó được Đường Dĩ Tố, đừng nói chỉ có độ dài một trang A, mà cho dù cả năm trang A cũng không có vấn đề gì. Phương diện khác thì không nói, chứ năng lực nhớ được ký ức ngắn hạn của cô vô cùng tốt.
"Diễn!"
Liễu Oánh xuất hiện ở bên trong màn ảnh.
Khi quay phim truyền hình khác với tiểu thuyết. Tiểu thuyết đều là căn cứ theo thời gian cùng chuyện xưa phát triển tự nhiên hiện ra, nhưng khi quay phim truyền hình thì rườm rà hơn nhiều. Vì để tiết kiệm thời gian cùng phí tổn, thường thường sẽ căn cứ theo cảnh tượng mà thay đổi cảnh quay, có lẽ mới vừa rồi vai chính chỉ là một thiếu nữ thiên chân lãng mạn ở tập , cảnh tiếp theo quay lại là nữ phụ đã trải qua nhân thế tang thương ở tập .
Tuy rằng nội tâm nhân vật của Liễu Oánh không thay đổi lớn như vậy, nhưng cảnh quay này bắt buộc cô phải suy diễn. Suy diễn đến chuyện mình bị mất đi một người bạn thân, ở thời điểm cô đang bi thống nhất, quyết định quật khởi, nha hoàn này lại tới cửa tới tìm chết, dĩ nhiên trở thành người thứ nhất bị khai đao trên con đường đi lên của nữ chính.
Trong màn ảnh, Liễu Oánh nhìn thấy cố nhân gieo cây nhỏ, dựa vào gốc cây, nhớ người đã mất, nghĩ đến đủ chuyện trong quá khứ, trên mặt không khỏi toát ra biểu tình bi thống.
Cố tình lúc này, nha hoàn ác độc Đường Dĩ Tố chạy ra lắc lư gây mất hứng.
"Ta còn tưởng là ai ở đây, thì ra là ngươi." Đường Dĩ Tố làm thủ hạ đắc lực của ác độc nữ phụ, khi lên sân khấu dĩ nhiên cũng phải có chút khí thế. Cô đi ở phía trước, phía sau còn có hai tiểu nha hoàn đi theo trợ diễn.
Đương nhiên, đây là hiệu quả của phim truyền hình, trên thực tế, Đường Dĩ Tố bên này có ba người, cũng không phải thật sự phải giúp cô tăng cường khí thế, chỉ là kế tiếp sau khi nữ chính phản áp nha hoàn một đầu, dùng để làm nổi bật khí thế như hồng của nữ chính hiện tại, một quật ba.
Liễu Oánh nhàn nhạt nhìn Đường Dĩ Tố một cái, thu hồi ánh mắt, nhìn cây nhỏ nói: "Ta chỉ tới đây nhìn xem, đứng một lát sẽ đi."
Vai chính đã xảy ra lột xác, rõ ràng không hề là tiểu bạch hoa đáng thương trong quá khứ, nhưng ác độc vai ác hiển nhiên là không phát hiện ra, Đường Dĩ Tố khinh miệt cười: "Nơi này là nơi Vương phi ở, sao có thể là nơi loại người như ngươi có thể tùy tiện ra vào, mau cút cho ra ngoài cho ta."
Người bình thường để tăng khí thế của mình, lúc nói ra lời này thường sẽ quát lớn, nâng lên âm lượng, nhưng Đường Dĩ Tố cũng không xử lý như vậy. Người chân chính có địa vị cao, cũng không phải là dựa thanh âm lớn nhỏ tới áp người, mà là thần thái khi nói chuyện, động tác, giọng điệu, ánh mắt, mới là căn bản của khí thế.
Liễu Oánh nhìn cũng lười nhìn Đường Dĩ Tố, ánh mắt thâm trầm nhìn cây nhỏ, lâm vào suy nghĩ sâu xa.
Ác độc vai ác cư nhiên bị làm lơ, dĩ nhiên tức muốn hộc máu, Đường Dĩ Tố lập tức trầm giọng, nói với cung nữ bên người: "Vương phi gần đây tâm tình không tốt, cũng đừng làm cho tiện tì bực này bẩn mắt của Vương phi chúng ta, mau đuổi nàng ta ra ngoài."
Hai cung nữ bên người nghe vậy, lập tức dựa theo kịch bản đi lên phía trước vây quanh Liễu Oánh.