Con trai là nam phụ - Chương ()
Tác giả: Hà Lam
Editor: Lạc Tiếu - //
Hơn nữa bởi vì thời gian an bài đặc biệt chu toàn, sau khi chụp xong, bác sĩ nhanh chóng kiểm tra các hạng mục khác. Chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, cư nhiên vừa lúc có thể lấy giấy xét nghiệm xem xét. Với tốc độ này, đừng nói Đường Dĩ Tố, mà ngay cả phụ huynh của Trần Tử Hào cũng cảm thấy kinh ngạc, ánh mắt nhìn cô cũng hơi mang vài phần đánh giá.
Bệnh viện này là do gia đình Trần Tử Hào chọn, Đường Dĩ Tố không có khả năng trước đó chào hỏi qua. Đèn xanh bật rõ ràng như vậy, chắc chắn không phải vì cả nhà bọn họ. Vậy chẳng lẽ thật sự là có quan hệ với Đường Dĩ Tố này ư?
Hay là mẹ của Đường Táo này có bối cảnh thâm hậu, ngay cả bệnh viện cũng nhận ra cô, cho nên hết thảy mới tiến hành thông thuận như vậy?
Căn cứ kết quả kiểm tra trước mắt, thân thể hai đứa nhỏ đều rất khỏe mạnh, trận xung đột này cũng không tạo thành ảnh hưởng quá lớn. Mặt Trần Tử Hào bị bầm tím vài mảng, còn bụng Đường Táo thì xuất huyết dưới da, đây đều là vết thương mắt thường có thể nhìn được, nghỉ ngơi mấy ngày là có thể khôi phục.
Còn xét nghiệm máu thường quy kiểm tra đo lường bình thường yêu cầu cách mấy ngày mới có thể có kết quả, nhưng chuyện này cũng không liên quan mấy đến việc hai đứa nhỏ đánh nhau, đến lúc đó gia đình tự lại đây lấy là được.
Sau khi kiểm tra xong, ông bà Trần Tử Hào quyết định trước dẫn nó về nhà, nói rằng tránh đưa tới nơi đáng sợ như sở cảnh sát, sợ thằng bé bị dọa.
Dứt lời, ông bà Trần Tử Hào còn nhìn thoáng qua Đường Táo cùng Đường Dĩ Tố, biểu tình kia không cần nói cũng biết.
Mãi cho đến hiện tại, trong nhà Đường Táo cũng chỉ có người mẹ như Đường Dĩ Tố ra mặt, cô muốn làm chuyện cũng phải dắt Đường Táo theo, căn bản không hề có người giúp đỡ.
Có tiền thì có ích lợi gì, trong nhà không ai chăm sóc con, còn không bằng dân thường tóc húi cua như bọn họ.
Thấy tìm được ưu thế trở lại ở phương diện nhân số, ông bà Trần Tử Hào lại quay sang nỗ lực dụ dỗ thằng bé theo về. Trần Tử Hào tuy chỉ là trẻ con, nhưng cũng không dễ lừa gạt như bọn họ nghĩ: "Ba mẹ con phải bị cảnh sát bắt đi sao?"
Ông Trần Tử Hào lập tức nói: "Làm gì có, ba mẹ con có chuyện cần làm, một lát sẽ trở lại."
"Nhưng mà mẹ đánh Đường Táo, chú cảnh sát sẽ nhốt lại đó!" Nó vẫn có chút lo lắng nói.
"Không có không có, đừng có nghe người khác nói bậy!" Ông Trần Tử Hào nói, hung hăng trừng mắt nhìn Đường Dĩ Tố, sau đó quay sang dỗ dành cháu trai: "Buổi tối ba mẹ sẽ trở về cùng con ăn cơm, đứa cháu bảo bối ngoan ngoãn của ông, ông cam đoan đó!"
Trần Tử Hào có chút nửa tin nửa ngờ nhìn về phía cha mẹ mình.
Mẹ nó vội vàng nói: "Hào Hào ngoan, mẹ và ba đêm nay nhất định về nhà chơi với con, đến lúc đó còn có quà, con thích khen thưởng gì?"
"Khen thưởng!" Trần Tử Hào ánh mắt sáng lên, "Con muốn ô tô nhỏ!"
"Không thành vấn đề!" Mẹ Trần Tử Hào vỗ bộ ngực bảo đảm.
Nghe vậy thằng bé lập tức cười đắc ý với Đường Táo.
Đáng tiếc, bất luận Đường Táo hay là Đường Dĩ Tố cũng chỉ lẳng lặng nhìn bọn họ, toàn bộ quá trình đều không nói một lời nào.
Thật vất vả mới dỗ dành được Trần Tử Hào về nhà, ba mẹ đứa nhỏ này xoay người bất mãn nhìn Đường Dĩ Tố, một đường oán giận: "Cái chuyện cỏn con như vậy, tôi đã xin lỗi rồi, cô còn bắt lấy không bỏ, trước giờ chưa từng thấy ai mang thù như vậy."
Nói xong, mẹ Trần Tử Hào cẩn thận đánh giá biểu tình Đường Dĩ Tố, lại thấy thần sắc cô nhàn nhạt, căn bản nhìn không ra bất luận cảm xúc gì.
Dáng vẻ này của Đường Dĩ Tố tức khắc chọc giận mẹ Trần Tử Hào, cô ta cắn răng bổ sung: "Muốn tôi cùng cô đi sở cảnh sát thì có ích lợi gì. Sở cảnh sát cũng không phải là bệnh viện, nếu như cô dựa vào quan hệ muốn nhốt tôi, tôi sẽ kiện lên cấp trên, báo cáo sở cảnh sát này vi phạm quy định chấp pháp, nhận hối lộ. Hừ. Rồi coi đến lúc đó ai xui xẻo ha!"
Tuy là miệng nói như vậy, nhưng khi khoảng cách với sở cảnh sát ngày càng gần, nhìn vào kiến trúc trang nghiêm túc mục kia, trong lòng ba mẹ Trần Tử Hào tức khắc báo động muốn lui.
Đáng tiếc bọn họ là ngồi xe mà tới, khi xe dừng lại, đã trực tiếp ở trước cửa sở cảnh sát, nếu lúc này mà có mâu thuẫn, ngược lại càng dễ dàng rước lấy phiền toái. Rơi vào đường cùng, ba mẹ Trần Tử Hào chỉ có thể đi theo Đường Dĩ Tố cùng Đường Táo đi vào.
Vừa đi, hai người còn vừa lẩm nhẩm lầm nhầm, không ngừng an ủi nhau rằng cảnh sát căn bản không có khả năng bởi vì chút chuyện nhỏ mà quản thúc bọn họ.
Quả nhiên, trừ chuyện khi hai bên ghi rõ tên họ ở phiếu, thần sắc trên mặt người cảnh sát hơi có chút khác thường, mọi chuyện sau đó thì hoàn toàn xử lý theo trình tự.
Sau khi hỏi rõ ràng toàn bộ quá trình, viên cảnh sát phụ trách chuyện này lập tức nhăn mặt khó chịu với ba mẹ Trần Tử Hào: "Hai người là người trưởng thành, hành vi nhục mạ cùng ẩu đả trẻ vị thành niên, là tuyệt đối phạm pháp. Cho dù là do phẫn nộ đi nữa thì trong lòng cũng nên có giới hạn."
Mẹ của Trần Tử Hào vội vàng cúi đầu, ra vẻ "biết vậy chẳng làm": "Thực xin lỗi thực xin lỗi. Lúc ấy tôi thật là bị giận đến đầu óc không rõ ràng, thật sự căn bản không có ý muốn thương tổn thằng bé này, bằng không tôi sẽ không chỉ làm một chút vết thương nhỏ như vậy.""
""Tôi mập như vậy, mạnh như vậy, nếu thật sự tát thêm một cái, làm sao chờ được đến khi mẹ của Đường Táo lại đây, chỉ nó bị tôi đánh chết rồi! Tôi thật sự là do không cẩn thận, lỡ tay làm trúng trán của Đường Táo. Trẻ con da mềm lại mỏng, tôi thật sự thật sự không phải cố ý đâu!"
Nói xong, mẹ Trần Tử Hào lại liên tục xin lỗi Đường Táo cùng Đường Dĩ Tố.
Làm trò trước mặt cảnh sát, bọn họ biểu hiện cực kỳ thành khẩn.
Đường Dĩ Tố đương nhiên cũng minh bạch, đây cũng chỉ là diễn mà thôi.
Cô cũng không phải người trên trời, chuyện ngày hôm nay tuy nói là thật sự xâm phạm thể xác và tinh thần trẻ vị thành niên, nhưng Đường Dĩ Tố cũng hiểu rõ, trong sinh hoạt hằng ngày, giữa người với người khó tránh khỏi cọ xát, chỉ bằng vào việc trong ghi âm nhục mạ, còn có chút vết thương nhỏ trên trán Đường Táo, căn bản không có khả năng tống giam ba mẹ Trần Tử Hào, hay tạo ra giáo huấn khó quên cho bọn họ.
Nhưng cô vẫn kiên trì báo nguy.
Nguyên nhân rất đơn giản, có cảnh sát ra mặt, khiển trách bọn họ trước mặt Đường Táo, điều này so với trước đó Đường Dĩ Tố yêu cầu bọn họ xin lỗi, là hoàn toàn không giống nhau.
Cô muốn cho Đường Táo tin tưởng, chỉ cần đứa nhỏ này không làm gì sai, nó không chỉ có sự bảo hộ của mẹ, một người sẵn sàng che chở con mình, mà còn có pháp luật, còn có cảnh sát đại diện cho chính nghĩa, tất cả đều sẽ giúp nó chủ trì công đạo.
Tuy rằng Đường Táo tuổi còn nhỏ, nhưng hiện tại đang trong quá trình trưởng thành của trẻ vị thành niên, mọi chuyện xảy ra xung quanh đều là góp nên sự nhận thức tam quan. Thế giới này đương nhiên không phải phi hắc tức bạch, nhưng chỉ có đầu tiên chỉ cho trẻ hiểu rõ giới hạn giữa trắng và đen, sau này nó mới có thể minh bạch, bên nào là lối rẽ, bên nào là chính đồ.
Cuối cùng, sau khi mẹ Trần Tử Hào nhiều lần bảo đảm rằng mình sẽ tuyệt đối không tái phạm, hơn nữa nguyện ý giúp Đường Dĩ Tố gánh vác tiền thuốc men của Đường Táo lần này đánh nhau, Đường Dĩ Tố mới chịu nhả ra, cúi đầu hỏi Đường Táo: "Đường Táo, con đồng ý tha thứ cho cô ấy không?"
Đường Táo trầm mặc nhìn ba mẹ Trần Tử Hào thật lâu, sau đó quay đầu đối diện với Đường Dĩ Tố.
Khi ánh mắt hai mẹ con giao nhau, Đường Dĩ Tố bỗng nhiên phát hiện, cô dường như đã có chút xem nhẹ Đường Táo.
Đôi mắt của đứa nhỏ này thanh minh, khuôn mặt tuy rằng non nớt, nhưng ánh mắt Đường Táo lại nói cho Đường Dĩ Tố, thằng bé cái gì cũng đều hiểu.
Hiểu được đánh giá Đường Dĩ Tố cùng gia đình Trần Tử Hào, hiểu được giờ phút này ba mẹ Trần Tử Hào chỉ là do bị áp bách trước pháp luật mà giả dối xin lỗi, càng minh bạch Đường Dĩ Tố dụng tâm lương khổ.
Đường Táo chậm rãi gật gật đầu.
Dưới cái gật đầu này, ba mẹ Trần Tử Hào hoàn toàn thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô ta lập tức quay đầu nói với viên cảnh sát: "Anh cảnh sát, bạn nhỏ này đã tha thứ cho tôi, chuyện này có thể kết thúc được chưa?"
Cảnh sát nói: "Chuyện này hai bên xác nhận một chút, nếu không còn gì tranh cãi, mọi người có thể đi về."