VỊ DIỆN THỨ TƯ
“Thế nên? Đây là tình huống gì?”
Tô Lục khoang tay trước ngực, hừng hực khí thế trừng mắt nhìn người nào đó.
“Còn không phải bởi vì cô đánh tôi đau quá… Tôi sai rồi!” Dép xỏ ngón ôm đầu ngồi xổm một bên, trưng ra vẻ vô cùng đáng thương mong được đồng tình, đáng tiếc, hoàn toàn không có hiệu quả.
“Anh có một phút đồng hồ để giải thích.” Tô Lục mỉm cười, “Nếu không thể đưa ra một đáp án vừa lòng, thì anh biết rồi đấy.”
“Chính là… cái đó…” Thanh niên thu tay về, nhăn nhăn nhó nhó vuốt ngón tay, “Cô đột nhiên dùng cái chài cán bột đẩy ngã tôi xuống đất, người ta quá căng thẳng cho nên… Cô đang làm gì thế?”
“Tìm chài cán bột.”
Người nào đó bị dọa sợ lập tức phục sát đất xin lỗi: “… Cho nên tôi không cẩn thận kéo theo cô rơi vào không gian Vị Diện này! Vô cùng xin lỗi, xin hãy tha lỗi cho tôi đi!!!”
“Kéo tôi vào một không gian Vị Diện?”
Qua lời giải thích của Dép xỏ ngón, có thể hiểu rằng người quản lý không gian Vị Diện là hắn bởi vì muốn chạy trốn Tô Lục mà vô tình mở ra một không gian, ngay sau đó kéo theo Tô Lục, người cùng hắn ký kết khế ước tiến vào nơi này.
“Không cẩn thận? Anh chắc chắn chứ?”
Thanh niên mang vẻ mặt đau khổ nhìn cô: “Thật là vô ý mà.”
“Ha ha.” Tin mới là lạ, “Trở về tính sổ với anh sau, đi thôi.”
“… Không về được.” Vẻ đau khổ trên mặt Dép xỏ ngón càng sâu.
Tô Lục híp mắt: “Anh có ý gì?”
Thanh niên lại giải thích một phen, tóm lại, tuy rằng hắn là người quản lý không gian Vị Diện, nhưng những không gian Vị Diện mà hắn quản lý thật sự quá nhiều, cho nên mỗi lần để Tô Lục tiến vào không gian Vị Diện, hắn đều phải xác định chính xác vị trí, hơn nữa dưới sự kiểm soát của hắn, sẽ không có chuyện nguy hiểm xảy ra. Nhưng lần này không giống, hắn và Tô Lục cùng nhau đi tới không gian này, muốn trở về, cần phải kết nối không gian Vị Diện với không gian chủ.
“Đừng dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn tôi.” Dép xỏ ngón thở dài, “Nếu là lúc trước, đây chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng từ khi dòng lũ Vị Diện bị ảnh hưởng, rất nhiều không gian Vị Diện đều rối loạn, cố tình kết nối rất có khả năng khiến cho tình huống của thế giới này chuyển biến xấu, cho nên phải bỏ một chút thời gian, cố gắng tạo ra kết nối an toàn.”
“Cần thời gian bao lâu?”
“Nhanh thì vài ngày, chậm thì vài tháng, cũng có thể là… vài năm…” Nói xong lời cuối cùng, hắn ấp a ấp úng, quay đầu không dám nhìn sắc mặt của Tô Lục.
Tô Lục hít một hơi thật sâu: “Nói đi, anh muốn chết như thế nào?”
“… Tôi sai rồi, thật sự biết sai rồi.” Dép xỏ ngón không hề để ý hình tượng ôm lấy đùi người nào đó —— có lẽ là vì đã ký kết khế ước, cho dù chỉ là hồn thể hắn cũng có thể chạm vào Tô Lục, dù cô sử dụng thân thể của người khác cũng không sao, “Tôi cũng không muốn như vậy mà, dù sao thế giới này không có nhiệm vụ gì, cô có thể coi như đi nghỉ phép?”
“Nghỉ phép?”
“Ừ!” Thanh niên gật đầu liên tục, “Lần này cô muốn làm cái gì đều được! Chỉ cần không phải hủy diệt thế giới, tôi sẽ thay cô thu dọn hậu quả!”
“Dùng hình tượng này để nghỉ phép?” Tô Lục nhìn vật thể hình tròn nặng gần kg, cười gằn, “Tôi nghĩ không cần chài cán bột nữa, dùng thân thể này đè chết anh được không?”
Không sai, lúc này Tô Lục… là một cô nàng béo.
Nhưng, không giống như những lần trước, linh hồn của thân thể này đã hoàn toàn biết mất. Bởi vì Tô Lục không thể tồn tại dưới hình thể linh hồn trong thế giới này, cho nên Dép xỏ ngón buộc phải giúp cô tìm một thân thể mới —— nói ngắn gọn chính là chủ nhân thật sự của thân thể vừa mới chết không lâu.
“… Nhưng thân thể này thích hợp với cô nhất.”
“Anh có ý gì?” Bẻ ngón tay.
“Ý tôi là độ dao động linh hồn thích hợp!” Dép xỏ ngón ôm đầu lui đến một bên, nhanh chóng giải thích, “Linh hồn của mỗi người đều có sự dao động riêng biệt, có thể tương tự nhưng tuyệt đối không thể giống nhau hoàn toàn. Trên thế giới này mỗi một giây có người sinh ra, lại có một người chết đi. Mà trong số những người vừa chết đi, cô gái này có độ dao động linh hồn tương đối giống cô, cho nên thân thể của cô ta cũng thích hợp với cô nhất. Có điều cô cũng phải nhận chút áp lực, tuy rằng chỉ mượn tạm, nhưng cũng phải trả cái giá xứng đáng cho cô ta —— ừm, là cô ta của đời tiếp theo.”
“Những lần trước thì sao? Bạch Tuyết Văn, Diệp Huyên và Trác Gia cũng có độ dao động linh hồn tương tự tôi sao?”
“Cái đó thì không.” Thanh niên lắc đầu, tiếp tục nói, “Linh hồn của bọn họ còn tồn tại, hơn nữa sau khi hiểu được ý nghĩa việc cô tiến vào thân thể, đều không sinh ra lòng phòng bị. Cũng giống như việc chủ mời khách đến nhà, như vậy sẽ không thể hiện ra sự bất mãn.”
“Thì ra như vậy.” Tô Lục gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, lại tiếp tục hỏi, “Có điều, theo như cách anh nói, vậy sẽ có người cự tuyệt sự xâm nhập của linh hồn tôi?”
“Đúng thế, có lẽ thật sự sẽ có người như vậy.” Dép xỏ ngón gật đầu, “Đến lúc đó, tôi sẽ ra tay giúp cô trấn áp linh hồn bọn họ. Những người này là điểm dị thường của thế giới, nếu bởi vì cự tuyệt sự xâm nhập của cô mà lập tức chết đi, toàn bộ thế giới cũng chịu ảnh hưởng, cuối cùng có thể dẫn đến diệt vong.”
“Ồ?” Tô Lục liếc nhìn hắn một cái, ý vị sâu xa: “Lời này nghe thật là vô tình.”
Thanh niên rút rút da mặt: “Đừng như vậy, tôi cũng là vì cứu vớt thế giới mà thôi. Hơn nữa, nếu không có dòng lũ Vị Diện, những người này đã sớm chết, là cô tiến đến khiến cho bọn họ có được một cơ hội sống sót. Muốn sống sót, đương nhiên phải trả giá; nếu không muốn trả giá, như vậy sau khi loại bỏ dị số của thế giới, thiết lập lại thế giới trong tương lai sẽ không có sự tồn tại của bọn họ. Cho nên trong thời khắc cô rời đi, những người này sẽ tiếp tục với vận mệnh vốn có…”
“Ục ục… ục ục…”
Đột nhiên xuất hiện tiếng vang to lớn cắt ngang đối thoại của hai người.
Còn nguyên nhân của âm thanh này ——
Tô Lục cúi đầu nhìn cái bụng không khác gì núi nhỏ của mình, không kìm lòng được mà lại siết chặt nắm tay.
“Được rồi, tóm lại, trước đi ăn cơm đi!” Dép xỏ ngón thấy tình hình không ổn, vội vàng đề nghị.
Vì để cho linh hồn của Tô Lục có được một “điểm dừng chân”, Dép xỏ ngón tạm thời duy trì những cơ năng của thân thể này, cho nên nó vẫn có nhu cầu sinh lý bình thường. Đương nhiên, dù sao cũng không phải là thân thể của Tô Lục, theo thời gian, nó sẽ dần dần trở nên suy yếu, đến cuối cùng không thể sử dụng.
Lúc này muốn kết nối lại với không gian chủ, có lẽ rất nhanh, cũng có thể sẽ rất lâu, hắn không xác định được.
Cho đến tận lúc này, Tô Lục mới cẩn thận đánh giá toàn bộ gian phòng, ai bảo sau khi đến thế giới này thứ cô nhìn thấy đầu tiên chính là thân thể này trong tấm gương, nó khiến cho cô thật sự bị chấn động.
Thân người cao khoảng m, thể trọng tuyệt đối có thể đạt đến kg —— đây quả thật là hình ảnh điển hình của một thùng phuy di động.
Cho dù Tô Lục không kỳ thị người béo, thậm chí sau khi tiếp xúc cùng nhiều người, cô còn rất thích những con người lạc quan ấy. Nhưng, yêu quý là một chuyện, tự mình đi trải nghiệm lại là một chuyện khác.
Hơn nữa…
Đây dường như còn là một thiếu nữ?
Mặt và da thịt thân thể vô cùng mềm mịn, bộ tóc đen nhánh được buộc thành đôi đuôi ngựa cũng rất mềm mại, chỉ là… Tô Lục nhìn hai sợi dây cột tóc hoa màu hồng, lại nhìn chiếc kẹp tóc mai hình bươm bướm, cuối cùng nhìn chiếc váy bồng màu hồng nhạt thêu đầy hoa nơ, cảm giác cả người không có chỗ nào thoải mái.
Đây đâu chỉ là cái thùng phuy, mà là một cái thùng phuy được thắt nơ hồng quanh thân!
Xem ra, hiện tại chuyện cần làm nhất không phải ăn cơm, mà là thay một bộ quần áo bình thường chút.
Nhưng… căn phòng này rất kỳ quái.
Theo bài trí bên trong có thể thấy được, nó là một gian phòng điển hình của thiếu nữ, sắc màu chủ đạo là hồng nhạt, trên chiếc giường lớn còn có mấy con búp bê vải đáng yêu. Nhưng, trần nhà, tường và sàn lại là tràn ngập màu bạc của kim loại, rất khó tưởng tượng vị thiếu nữ theo đuổi “sắc thái mộng ảo” này lại làm ra sự phối hợp như vậy.
“Em gái, dùng cái này!” Dép xỏ ngón vẫn tồn tại dưới dạng hồn thể chỉ chỉ vào thứ gì đó ở trên giường, do không thể trực tiếp đụng vào nên hắn chỉ có thể dùng phương thức ấy.
Tô Lục đi qua, cầm lấy vật thể màu bạc nhìn qua rất giống điều khiển TV, lật tới lật lui: “Đây là cái gì?” Bởi vì linh hồn thực sự của thân thể này đã mất đi cho nên cô không nhận được ký ức của đối phương như những lần khác.
“Ngươi ấn vào cái nút màu hồng sẽ biết! Mau ấn, tôi sẽ không hại cô đâu.”
Tô Lục liếc mắt nhìn hắn, ấn xuống.
Giây tiếp theo, trước mặt cô bỗng nhiên xuất hiện một màn hình trong suốt, nửa người của một thanh niên tóc vàng mắt xanh anh tuấn hiện lên trong đó. Thứ này cùng với mặt màn hình trong không gian Vị Diện rất giống, chỉ là, từ màn hình trong không gian hình thấy đều là người thật, mà vị thanh niên này vừa nhìn là biết chỉ là hình ảnh ba chiều.
“Chào buổi trưa, đại tiểu thư. Xin hỏi ngài có gì cần phân phó sao?” Thanh niên như người hầu nghe chủ nhân mệnh lệnh, đặt tay tại trước ngực hơi hơi khom người.
Tô Lục có thể cảm thấy được, người này nói không phải Hán ngữ, nhưng kỳ diệu là cô có thể nghe hiểu hoàn toàn.
Giống như biết cô đang suy nghĩ cái gì, Dép xỏ ngón dùng giọng điệu đương nhiên nói: “Cô đã khế ước với tôi, nghe hiểu và sử dụng ngôn ngữ của mỗi không gian Vị Diện là phúc lợi bình thường.”
Tô Lục không phát biểu ý kiến gì với những lời này, chỉ hỏi ngược lại: “Đây rốt cuộc là thế giới gì?”
“Ha ha ha…” Người nào đó tay chống eo cười to, “Nó có một cái tên vô cùng ngầu. Cô có muốn biết không? Muốn biết thì… Tôi sai rồi, đây thật ra là thế giới tinh tế ở tương lai.” Ngàn vạn từ vô nghĩa dưới cái trừng mắt của Tô Lục đều tan biến.
“Tinh tế tương lai.” Xem ra trình độ khoa học kỹ thuật hẳn là rất cao? Cô lại hỏi, “Màn hình này là cái gì?”
“Tương đương với quản gia của gia đình thôi.” Có kinh nghiệm giáo huấn vừa rồi, Dép xỏ ngón tận lực trả lời đơn giản, “Trình độ khoa học của thế giới này rất phát triển, trong phòng của mọi người gần như đều là tự động hoá, mà phần mềm này có thể quản lý tất cả mọi phương diện, gọn gàng ngăn nắp an bài sinh hoạt của chủ nhân. Có điều… ” Hắn duỗi tay chọc chọc màn hình, người thanh niên bên trong vẫn duy trì động tác khom người như trước, không hề nhúc nhích, “Tuy rằng nó tên là ‘quản gia vạn năng’, nhưng không có được trí tuệ của nhân loại, chỉ là một đoạn trình tự được sắp đặt. Chủ nhân có thể thông qua giọng nói hoặc là bảng điều khiển để tiến hành khống chế. Đương nhiên, vì cam đoan tính an toàn còn đặt ra rất nhiều quy tắc… Có điều nó hoàn toàn không phải là vấn đề đối với chúng ta.” Bởi vì cô đang sử dụng chính thân thể của chủ nhân, mà hắn chỉ là hồn thể.
Tô Lục gật gật đầu, thử nói: “Mang đến bản đồ nhà cho ta.”
“Vâng, đại tiểu thư.” Thanh niên trong màn hình vừa trả lời, vừa đứng thẳng thân thể. Rất nhanh, cấu tạo của gian phòng xuất hiện trên màn hình, vị quản gia soái ca này còn rất tận tình giảng giải, “Xin cho phép ta giảng giải kết cấu phòng ốc cho ngài —— Căn nhà này có diện tích tổng cộng là mét vuông, bao gồm một phòng khách, một phòng ngủ, một phòng bếp, một toilet.”
Tô Lục: “…” Cái này còn cần giảng giải sao? Liếc mắt một cái có thể xem được rồi.
Leo: Tinh tế nghĩa của nó là vũ trụ. Nội dung cũng xoay quanh những hành tinh trong vũ trụ, với khoa học kỹ thuật vô cùng phát triển.
__Hết chương __