Một ngày sau, Chihiro nhận được cuộc điện thoại của Ran và Sonoko nói chuyện của ông bác Mori đã sắp giải quyết được nên có thể đi chơi.
Nghe tin này cô hưng phấn đến nhảy cẫng lên, hí hửng chạy về phòng thay quần áo. Minatsuki Sakura thấy con gái vui như vậy cũng cười, cẩn thận chải tóc cho cô:
"Chihiro phải chơi tận hứng a, không cần quan tâm thời gian."
"A, vậy được không mẹ? Lần này Kuro-chan sẽ không đi cùng con..."
"Không sao, con gái với nhau sẽ có nhiều điều tâm sự mà. Kuro mà đi theo lại không tiện..."
Biết mẹ mình lại não bổ, cô hắc tuyến.
Mẹ a, biết mẹ hiện đại nhưng tư tưởng không nên u ám như thế a!
Mặc trên người một bộ quần áo đơn giản nhưng trang trọng, cô chạy ra ngoài, từ chối tài xế muốn đưa cô đi.
Đến khi cô khuất bóng, một chiếc xe hiệu porsche quý giá mới tiến lên, đỗ lại trước cổng nhà Samui.
...
"Ran! Sonoko! Ở bên này!"
Ran và Sonoko nghe tiếng liền nhìn lại, thấy Chihiro cũng hưng phấn cười:
"Qua đây đi!"
Chihiro thở hổn hển chạy lại, dùng khăn tay thấm mồ hôi rồi tiếp nhận chai nước trên tay Sonoko.
"Thế nào? Bây giờ chúng ta sẽ đi đền Heian luôn sao..?"
"Ừ, đi luôn đi." Ran gật đầu:"Nghe nói ở đó có một bức tượng rất đẹp..."
"Đúng vậy. Bức tượng đó rất quý giá!"
Ba người vừa đi vừa cười, lúc này Ran mới nghi hoặc cầm điện thoại, loay ha loay hoay;
"Sao vậy Ran?"
"Kazuha sẽ đồng hành cùng chúng ta, nhưng mãi vẫn không liên lạc được cho cậu ấy..."
"Kazuha?"
Chihiro kinh ngạc.
"Ừ. Hẹn với cậu ấy rồi nhưng hiện tại đã trễ "..."
"Có lẽ cậu ấy tắt máy thôi."
Cô ợm ờ gật bừa một cái, sau đó lôi kéo hai người họ đến đền Heian.
"———Eh!! Bức tượng phật đã bị đánh cắp?!"
Chihiro há hốc miệng, căn bản không thể tin được. Mà trụ trì cũng chỉ gật đầu, không giải thích gì hết, chỉ tự lẩm bẩm nếu có duyên sẽ được hoàn trả...
"Chán thật. Hiếm lắm mới có dịp tới Kyoto vậy mà..."
"Nếu không chúng ta đi dạo một chút?"
Chihiro đề nghị. Ran và Sonoko nhìn nhau, gật đầu hưởng ứng.
"Ừm..."
"Đây là Doribashi, nghĩa là trở về."
"Trở về?"
"Ừ. Truyền thuyết kể rằng có một cô gái ở phương xa nghe tin cha mất đã tức tốc trở về Kyoto. Thế nhưng lúc trở về thì đoàn tang vừa đi qua cầu. Người cha đã chợt sống lại trong giây lát chỉ để gặp con gái lần cuối..." đang kể, bỗng dưng cô dừng lại.
Ran và Sonoko vẫn không biết gì, đi tuốt đàng trước. Cô lén lút chạy lại, nghe thử xem hai người kia đang nói gì:
"Cái gì! Kazuha bị bắt cóc?!"
"Ừ. Bọn chúng băt tớ trong vòng một giờ nữa phải đến Ngọc Long Tự trên núi Kurama."
Ngọc Long Tự?
Cô nhíu mày, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng sau đó chợt híp lại.
Nghe Kuro-chan nói dạo gần đây có án mạng liên hoàn. Mà hung thủ chính là người của đám Genji Hotaru . Kazuha là bạn của cô, cô không thể đứng ngoài mà xem được. Còn một tiếng nữa thôi, có lẽ phải thất hứa với Ran và Sonoko rồi...
"Ran, Sonoko!"
"Sao thế?"
Ran hỏi.
"Tớ chợt nhớ ra bản thân có chuyện quan trọng...xin lỗi nhé! Không thể đưa các cậu đi chơi được..."
Ran và Sonoko xua tay:
"Không có việc gì!"
"Vậy...tớ đi trước nhé? Các cậu cẩn thận."
Cô chào hai ngừoi xong mới tức tốc chạy về nhà. Quãng đường khá xa, cô nhìn đồng hồ, chỉ còn nửa tiếng nữa...
Cô cắn răng chạy lên phòng, từ trong hộc tủ lấy ra một thanh kiếm dài sắc bén cùng một dải lụa.
Ngay lập tức, cô lấy tốc độ nhanh nhất có thể vào trong kho lấy xe đạp ra rồi thục mạng đi đến Ngọc Long Tự.
Ánh lửa phập phồng chiếu rọi không gian đang dần bị bóng tối lấp đầy. Nghe tiếng xe, tên đeo mặt nạ cười một tiếng:
"Ngươi đã đến rồi...Ngươi là..?!"
"Chihiro!"
Kazuha hoảng sợ hô một tiếng. Chihiro đang làm gì ở đây? Nếu cô ấy bị liên luỵ vào vụ này cô biết ăn nói thế nào.?
"Chihiro, chạy đi! Cậu sẽ bị gϊếŧ đó!"
"Không sao." Cô trầm mặc, nhớ lại tư liệu bản thân đã xem qua trên bàn của Kuro:"Anh là...Saijo Taiga, phải không?"
"?!" Tên đeo mặt nạ kinh dị.
"Thủ lĩnh của lũ Genji Hotaru, thủ phạm của những vụ án mạng liên hoàn gần đây."
"Hừ, nhóc con, mày biết quá nhiều rồi đấy."
"A, tiếp theo sẽ là "kẻ biết quá nhiều thì phải ngậm miệng lại" đúng không?" Chihiro nghiêng đầu, cười nhạo:"Đáng tiếc, người phải ngậm miệng chính là anh. Tôi không biết anh vì sao muốn bắt cóc Kazuha và làm hại Hattori, thế nhưng bọn họ là bạn của tôi, cho nên tôi sẽ không bỏ qua cho anh."
"Bớt xàm ngôn đi."
"Hừ." Cô cười:"Tôi cũng định nói thế."
Vừa dứt lời, cô rút cây trâm trên đầu ra, phi mạnh lên phía trước. Saijo Taiga vì muốn đánh rơi cây trâm mà bất giác buông lỏng tay, Kazuha cũng nhân cơ hội này giãy ra, chạy về phía cô:
"Chihiro, chạy đi!"
Rất tiếc, xung quanh hai người lại bị vây quanh bởi một vòng người. Cô nhíu mày, khẽ đẩy Kazuha ra sau:
"Đừng sợ. Tớ sẽ bảo vệ cậu."