Hối tiếc quãng thời gian đã qua, tiếc nuối khi không thể cảm nhận hết tình cảm của những người đang sống bên cạnh mình. Cô không hiểu thế nào là yêu, suốt quãng thời gian dài đằng đẵng giày vò khổ sở, Bạch Hạo và Akito là ánh sáng duy nhất cứu vớt tâm hồn cô. Cô đã đánh mất một Bạch Hạo cho nên cô không thể để Akito biến mất trước mắt cô thêm một lần nào nữa. Cô thừa nhận bản thân ích kỷ, cô đã tuỳ hứng và sống cho một mình cả trăm ngàn năm nay, vì thế cho nên nhiều thêm một lần cũng không có vấn đề gì cả. Cô chấp nhận cái chết bởi vì cô biết mình phải trả giá. Một cái giá đắt, rất đắt để được ở bên người cô yêu.
Dì Kikyou, Kazuha, Eri và William, thậm chí cả những người vô tội vì cô mà ngã xuống kia tất cả đều khiến cô không thể tha thứ cho chính mình. Cô đã mất đi khống chế, cho dù có phong ấn thì sao? Sức mạnh của đôi mắt tử vong quá lớn, nó có thể phá bỏ phong ấn khống chế cô tàn sát nhân loại bất cứ lúc nào. Lúc đó không còn thần số mệnh ở bên cô nữa cô phải làm gì đây? Để ngăn chặn kết cục đen tối đó cách duy nhất....chính là để cô cùng chết với đôi mắt này. Khiến cho nó vĩnh viễn không thể thấy được ánh sáng.
"Akito....xin lỗi.... Xin lỗi anh...."
Máu trong miệng Yue ộc ra ngày càng nhiều, Akito sát cũng không sạch hết. Anh run rẩy ôm chặt lấy thân thể đang lạnh dần của cô, đôi mắt vằn lên từng tia máu đỏ. Ôm thân thể gầy yếu quá mức của Yue, từng tế bào trên cơ thể Akito đều đang phát run. Anh muốn thu cả thân hình nhỏ nhắn này vào lồng ngực mình nhưng lại sợ cô không thể chịu nổi sức ép.
Akito lắc đầu, bi thống trong mắt như thủy triều lan tràn nhấn chìm cả mênh mông thiên địa. Nhưng đáng tiếc, Yue đã không thể nhìn thấy được nữa.
Dùng sức nuốt xuống tinh ngọt trong cổ họng, nắm chặt những đầu ngón tay lạnh buốt của anh, Yue gian nan nói từng chữ, đồng tử một mảnh mờ mịt không còn trông thấy được bi thương cuồn cuộn trong đôi mắt ngày nào.
"Sống......sót...."
Nước mắt giống như lau mãi không khô, đau đớn trên cơ thể đã chết lặng. Đôi mắt mở to nhìn lên bầu trời vô tận lúc này chỉ còn là một mảnh bóng tối. Cô chết, linh hồn sẽ hôi phi yên diệt, sẽ hoá thành cát bụi biến mất vĩnh viễn. Cô không thể chuyển kiếp bởi cô đã nguyền rủa lên linh hồn của chính mình.
Yue cười.
Vậy cũng tốt. Cô không còn gánh vác nỗi đau của tộc loại, không còn phải chịu oán hận của người đời. Thứ duy nhất cô muốn mang theo cùng chìm vào dĩ vãng là mối chân tình này, là những tình cảm này, những ký ức của những người cô yêu quý.
Cô và Akito gặp nhau, bên nhau và yêu nhau thậm chí còn chưa tới một năm. Nhưng dường như linh hồn này, thân thể này đã thuộc về anh ấy từ rất lâu trước đó. Akito không phải là Bạch Hạo, thứ Bạch Hạo để lại cho cô là quyến luyến; Akito lại khiến cho cô hiểu được thế nào là hối tiếc. Hai người họ đã được chú định rằng sẽ ràng buộc lấy cô cả đời này.
Tình cảm của Bạch Hạo, tội nghiệt của đôi mắt, nỗi oán hận chất chứa bi thương còn lưu lại trong sâu thẳm và sự cô độc tuyệt vọng tất cả khiến cô mệt mỏi quá.
Đối với Akito mà nói, có lẽ cô chỉ là một cơn gió thoảng qua cuộc đời anh. Đến bất ngờ và đi cũng vội vàng. Cô đi rồi không chừng đối với Akito là một chuyện tốt. Anh sẽ không còn gặp phải những nguy hiểm không thuộc thế giới này. Anh vẫn là anh, một người cảnh sát hết lòng vì người dân Osaka, hết lòng vì thành phố xinh đẹp ấy. Con người là một sinh vật kỳ diệu, họ sẽ cố gắng vùi lấp đau khổ đến tiến đến ngày mai tươi sáng, và Akito.....sẽ là một con người như thế. Anh sẽ quên cô. Sẽ yêu thương một người khác, sẽ có mái ấm hạnh phúc trong thế giới an bình này. Tuy rằng không cam lòng nhưng cô càng không muốn Akito đau khổ; cô chết đi, mọi thứ rơi vào quên lãng đó có lẽ là kết cục tốt nhất.
Cái chết lúc này đã không còn ngăn được nữa. Thân thể này có thể tự chữa lành mọi thương tổn, nhưng vết thương do kiếm không gian tạo ra là không có cách nào chữa lành. Thanh kiếm đó không biết đã xé rách bao nhiêu thế giới, tắm máu bao nhiêu sinh mệnh. Tổn thương do nó gây ra trực tiếp đánh thẳng vào linh hồn. Không có linh lực chống đỡ, sát ý và kiếm khí như ngựa hoang đứt cương lan tràn phá hủy thân thể cô, linh hồn cũng rất nhanh bị ăn mòn. Đau đớn thật đấy, đau tới mức không thể phát ra thanh âm nào nhưng đối với Yue mà nói đây chính là sự giải thoát. Giải thoát cô khỏi ngàn năm hoang vu cô tịch chìm đắm trong bóng tối và xiềng xích. Hơn ngàn năm tuyệt vọng bi ai gánh lấy tội nghiệt cùng dằn vặt tiếc nuối. Tất cả đã khiến cô điên rồi.
Yue luôn tự hỏi bản thân rằng cả cuộc đời cô có ý nghĩa gì. Là sự căm hận và hoài nghi? Lời hứa kia rút cuộc cũng không giữ được, đôi bàn tay này cuối cùng không thể nắm lấy tay anh đi hết cuộc đời. Akito và cô như lá và hoa của Bỉ ngạn không thể cùng lúc giao hoà. Hoa nở thì lá tàn, lá mọc lên không còn trông thấy sắc đỏ.
Akito...... Cho dù anh hận em cũng được, đau lòng em cũng thế. Em ích kỷ và tàn nhẫn cho nên em lựa chọn một cái kết như vậy. Tình yêu là thứ đẹp đẽ nhất trên đời và ly biệt là nỗi thống khổ nhất, nhưng chỉ cần anh còn sống tất cả đã không còn quan trọng nữa.
"Yêu anh......em...yêu anh. Akito."
Dùng chút sức lực cuối cùng nói ra những lời này, cảm giác đau đớn cùng mệt mỏi bất lực chưa từng có đổ ập xuống khiến cho thân thể Yue khẽ rung lên. Đôi mắt Akito đỏ ngầu tràn ngập nỗi bi thương và tuyệt vọng. Xuyên qua đôi mắt như dã thú ấy dường như có thể trông thấy được trái tim nát vụn. Yue chết đi đối với Akito mà nói đó là sự thương tổn sâu sắc nhất vĩnh viễn không thể chữa lành.
"Sống sót?! Em muốn tôi đồng ý với em như thế nào đây Yue? Em yêu tôi nhưng lại muốn tôi đối diện với một thế giới không còn em nữa ư?! Trả lời tôi đi Yue!!!!!!!"
Thân thể Akito lạnh ngắt so với thi thể ngổn ngang dưới cơn mưa kia không kém bao nhiêu. Anh phát điên liên tục lau sạch vết máu tươi không ngừng rỉ ra nơi vết thương của cô, môi mỏng phủ lên đôi môi mất đi huyết sắc liếm sạch hết thảy tinh ngọt trong miệng Yue. Thần trí của anh giống như trong giây phút ấy sụp đổ.
"Trả lời anh, Yue. Trả lời anh đi!"
Vì sao chứ?!
Tại sao kết thúc của họ lại đớn đau như thế? Tại sao cho tới giây phút này anh mới nhận ra Yue thực sự là ác quỷ? Cô đến với cuộc đời anh, đem lại cho anh ấm áp để rồi buông tay anh như thế?!
Bọn họ không có kiếp sau, bởi vì Yue chết đi một khắc kia linh hồn cô sẽ tan biến vĩnh viễn. Thế thì anh tồn tại vì cái gì? Anh chưa từng muốn nhắc lại bản thân là chuyển thế của Bạch Hạo, bởi vì Yue mà anh sinh ra. Cô mất đi rồi anh tồn tại còn ý nghĩa nữa ư? Anh không cam lòng, cái gọi là vận mệnh cứ như thế kết thúc? Quay một vòng nghiệt ngã đẩy tất cả họ vào bế tắc.
Yue mấp máy môi nhưng thủy chung không thể phát ra thanh âm nào, nhưng Akito có thể hiểu được ý mà cô muốn truyền đạt lại.
Hứa với em....anh nhất định phải hạnh phúc.
Một giọt nước mắt đỏ tươi như máu lăn xuống trên gương mặt trắng bệch, tựa như hoa hồng kiều diễm bung nở, đẹp mà thê lương chói mắt. Akito phảng phất như không thấy, nắm lấy bàn tay vô lực của Yue đặt lên trái tim mình. Mạch đập yếu ớt sau đó....tắt hẳn.
"Không được Yue. Anh không làm được. Không có em anh phải hạnh phúc thế nào đây?!"
Akito vùi đầu hôn xuống thi thể lạnh lẽo của Yue, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở. Người trong lòng nay đã trở thành một cỗ thi thể lạnh băng, máu nóng cũng bị thời gian làm cho đông lại. Thế giới này sẽ không đổ vỡ chỉ vì một mình Yue biến mất. Nó vẫn tồn tại yên bình như chưa từng xảy ra sóng gió. Vậy còn anh? Giữa biển người đông đúc này, mất đi chân mệnh tồn tại, tương lai của anh sẽ đi về nơi nao?
Trong giây phút ngắn ngủi, Akito chợt nhận ra tình cảm của anh không chỉ là phần truyền thừa từ linh hồn Bạch Hạo mà còn là tình cảm từ sâu thẳm linh hồn và trái tim anh nữa.
Akito kề sát gò má dính máu lên trán Yue thê lương mỉm cười. Anh mặc kệ Yue có ý định gì, anh cũng chỉ là một con người. Là thần cũng sẽ ích kỷ huống chi là một người như anh? Yue muốn anh sống sót nhưng lại dùng cái chết của mình in đậm hình ảnh cô trong lòng anh. Đến tột cùng cô muốn cứu vớt sinh mệnh anh hay đang tự tay đẩy anh vào thâm uyên địa ngục?!
Kiếm không gian trong tay Akito tỏa ra ánh sáng đỏ, bất cứ lúc nào cũng có thể tạo ra những cơn mưa máu. Tuy rằng Akito biết anh không thể khống chế hoàn toàn thanh kiếm nhưng chí ít dùng nó để chấm dứt tất cả cũng là chuyện dễ dàng.
[Ngươi đã quên lý do Yue bất chấp tính mạng cũng muốn để ngươi sống sót rồi ư? Ngươi là một người bảo hộ vô dụng.]
Thanh âm trầm thấp từ tính vang lên phía sau Akito, hoàn toàn chặn đứng mũi kiếm vừa chực đâm xuống. Câu nói cuối cùng còn mang theo uy áp khiến người ta nghẹt thở. Akito trân trân nhìn người canh giữ vùng đất vĩnh hằng; vẫn diện mạo quen thuộc đó, vẫn cây quyền trượng cùng chiếc đồng hồ cát yêu dị nhưng uy áp từ bà dường như đã phô bày ra cả mênh mông thiên địa. Phẫn nộ và tràn ngập đau lòng, đau thương không rõ là vì cái chết của Yue hay phẫn nộ vì sự buông bỏ của anh.
[Từ xưa tới nay vẫn luôn là những người sở hữu đôi mắt tử vong trơ mắt nhìn người bảo hộ của mình chết đi. Đau đớn đến mức có thể hủy diệt cả thiên địa mà họ vẫn phải sống để nhận lấy khổ đau tột cùng. Không có một ai thấu hiểu, không có một ai gánh vác thay. Cả ngàn năm nay họ đều tồn tại như thế, mà ngươi lại lựa chọn phủ định tất cả những cố gắng của Yue. Ngươi cảm thấy bản thân xứng đáng với cái chết của con bé sao?]
Akito ôm chặt thi thể Yue gầm lên
"Tôi là người thủ hộ không phải sao? Yue đã chết tôi còn tồn tại có ý nghĩa gì nữa đây?! Bản thân tôi sinh ra là vì Yue, nếu cô ấy không tồn tại sẽ không có một Akito còn sống. Các người đều là Thần, tại sao lại coi chúng tôi trở thành món đồ chơi như vậy? Đùa giỡn với số mệnh của chúng tôi, các người không thấy tội lỗi sao?!"
Người canh giữ vùng đất vĩnh hằng nhíu mày
[ Là Thần....không có nghĩa là toàn năng Akito.]
"Tôi không thể tồn tại nếu không có Yue bên cạnh. Ngài là thần nhưng Thần lại đang đùa giỡn với chúng tôi. Yue đã chết, biến mất vĩnh viễn. Linh hồn chôn vùi trong sâu thẳm bóng tối cùng với lời nguyền của đôi mắt. Đó là kết cục mà các người muốn thấy hay sao? Cái gì là quy tắc, cái gì là vận mệnh tôi không muốn quan tâm nữa. Tất cả chấm dứt, không có Yue, cũng không có Akito."
Người canh giữ vùng đất vĩnh hằng im lặng nhìn anh, nhấm nháp những gì đã chứng kiến. Bà không nghĩ tới cuối cùng chuyện đau thương nhất lại xảy ra. Akito cùng Yue đột ngột tiến vào kết giới của vùng đất vĩnh hằng do chìa khoá không gian của Akito vô tình thức tỉnh, những bí mật về lời nguyền của Yue từng bước được gỡ bỏ, song song với nó chính là gánh nặng trên vai Akito và Yue càng nặng nề. Bà nói cho Akito hết thảy mọi chuyện để anh ta có thể tuỳ cơ ứng biến, lợi dụng sức mạnh của chìa khoá không gian bảo hộ chu toàn cho Yue và phong ấn đôi mắt tử vong. Bà không hề nghĩ tới mọi chuyện sẽ rơi vào tình trạng bế tắc thế này.
Nhìn lưỡi kiếm sắc bén cắm sâu xuống trái tim, đôi mắt quyết tuyệt lại tràn đầy ôn nhu say đắm, mông lung như thể bao phủ lấy toàn bộ trời đất. Giữa tu la tràng như địa ngục, hai thân ảnh ôm chặt lấy nhau, máu đỏ hồng rực như lửa cháy thiêu đốt linh hồn của Thần. Máu tươi nhuộm đỏ kiếm không gian xoa dịu sát ý cùng kiếm khí của nó, một luồng ánh sáng bạc từ thân thể Akito toát ra bao phủ lấy thi thể hai người.
Gương mặt bình thản của người canh giữ vùng đất vĩnh hằng lần đầu tiên hiện lên nét khiếp sợ. Quyền trượng trong tay bà sáng rực lên hoá thành một tấm gương lóng lánh thất thải ánh sáng. Đôi cánh trắng muốt phủ xuống thân thể bà, cho tới khi ánh sáng biến mất, nơi đó xuất hiện một người phụ nữ với gương mặt quen thuộc đến cực điểm. Dung mạo giống hệt người canh giữ vùng đất vĩnh hằng, vẫn là cây quyền trượng đó, vẫn là chiếc đồng hồ cát quỷ dị, đôi cánh đen khẽ rủ xuống mặt đất, trong mắt tràn ngập quyến luyến.
[Quy tắc ư?]
Bà vuốt khẽ chiếc đồng hồ cát trên tay, cát đen trong đó chậm rãi di động rồi như thoát khỏi trói buộc ào ào chảy ngược lên trên. Hai chiếc đồng hồ cát đồng thời chảy ngược, giống như không chịu được sự trói buộc trong lớp thủy tinh "Xoảng" một tiếng vỡ nát.
[Quy tắc của thế giới này bởi vì hai ngươi mà bị phá vỡ. Yue, Akito.....hi vọng các ngươi có thể tìm được hạnh phúc chân chính của mình.]
Bà giơ cao quyền trượng, người canh giữ vùng đất vĩnh hằng cũng mỉm cười cầm lên cây trượng tượng trưng cho quyền uy của mình. Hai luồng ánh sáng bao phủ quanh Yue và Akito cuối cùng phủ khắp cả không gian chọc thủng bầu trời tối đen.
RETURN!
==========================
Trong vùng đất vĩnh hằng, người canh giữ nhẹ nhàng vuốt ve tấm gương mỏng, nhãn thần ôn nhu như thể đang nhìn người tình trân quý nhất. Bên trong tấm gương không hề phản chiếu hình ảnh của bà mà là một người phụ nữ khác đôi mắt nhắm nghiền cùng gương mặt tái nhợt.
[Chúng ta quyết định như vậy là đúng hay sai a? Thế giới này đã thoát ly khỏi khống chế của ngươi rồi Quy Tắc.]
Người phụ nữ trong tấm gương mỏng tĩnh lặng nằm đó nhưng từ xa thẳm thiên không một thanh âm mờ ảo truyền tới.
[Dù sao cũng không quan trọng. Suốt vài tỷ năm qua Akito và yue là hai người duy nhất có thể phá vỡ quy tắc các thế giới do chúng ta dựng nên. Bởi vì bọn họ đều là nghịch thiên mà tồn tại. Ta chỉ hi vọng lần này cứu họ không phải là sai lầm. Đôi mắt tử vong được sinh ra là do sai lầm của chúng ta. Cho dù cứu chuộc thế nào cũng không còn kịp nữa. Nhưng ta tin tưởng.....nếu là Akito và Yue thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.]
Người canh giữ vùng đất vĩnh hằng nhìn xa xăm, ở cuối chân trời dường như đã mất đi ánh sáng vốn có.
[Thần số mệnh đã chết, thần không gian cũng đã được cưỡng chế tiến vào không gian vĩnh hằng này. Sự kết thúc của họ liệu có phải là tương lai của Yue và Akito hay không?]
Câu hỏi này không có ai trả lời được. Tương lai cho dù là Thần cũng không thể biết trước. Là hạnh phúc hay khổ đau phải bước qua mới hiểu được. Thần đã nợ những đứa con của họ, Akito và Yue, Subaru cùng Bạch Hạo cùng rất nhiều người khác. Nếu có thể cứu chuộc bọn họ nhất định sẽ tận lực bù đắp. Những thứ còn lại chỉ có thể dựa vào hi vọng. Hi vọng Akito và Yue có thể vượt qua tất cả; hi vọng quá mong manh nhưng ngoại trừ tin tưởng vào cái mong manh đó họ đâu còn cách nào khác?
Từ trong bóng tối choàng tỉnh, Akito cơ hồ là bật dậy, trong nháy mắt thanh tỉnh. Cảm giác đau đớn đến chết lặng trong lồng ngực đã biến mất không dấu vết. Tiếng tim đập hữu lực như ngựa hoang đứt cương khiến anh không tự kiềm chế được mà thở dốc. Những hình ảnh trong ký ức như cuốn phim âm bản chiếu lướt qua tâm trí anh khiến cho lưng Akito một mảnh mồ hôi lạnh ướt đẫm. Anh vội vàng nhìn sang bên cạnh mình, cô nằm đó nhẹ nhàng hô hấp phảng phất cỗ thi thể lạnh băng trên tay anh chỉ là một cơn ác mộng khủng khiếp.
"Akari."
Cô còn sống, yên lặng ngủ bên cạnh anh như một con mèo nhỏ. Ánh sáng nhu hoà của bình minh hắt vào bên cửa sổ để lại một mạt ấm áp không có gì sánh được. Akito chỉ hi vọng nếu đây là một giấc mộng vậy thì anh tình nguyện chìm đắm trong đó không cần tỉnh giấc.
Trên người Yue có vô số vết bầm tím, cánh tay trái đúng theo trí nhớ của Akito quả thực bị anh cường ngạnh bẻ gãy, trên cổ có vết cắn rất sâu nhưng đã không còn chảy máu thoạt nhìn vẫn kinh người. Lưng, ngực, dưới đùi không nơi nào có một tấc da thịt lành lặn. Lần thứ hai nhận được thị giác trùng kích, Akito vẫn cảm thấy muốn cầm súng bắn chính mình đồng thời có chút oán hận Quy Tắc đưa thời gian ngược về quá khứ lại không thể ngăn cản hành vi giao hợp cường bạo của anh. Yue cơ hồ là bị anh làm mệt tới nỗi ngất đi, Akito ôm cô vào phòng tắm rửa sạch dấu vết trên người cũng không có tỉnh lại. Sau khi tắm xong Akito liền khoác lấy áo tắm phủ lên người cô, ôm Yue ra khỏi phòng.
Bọn họ lúc này vẫn đang ở trong biệt thự của đội hình cảnh quốc tế. Có mấy người nhìn thấy Akito ôm Yue liền phóng ra vài ánh mắt quái dị hiển nhiên vụ việc Subaru đột nhiên xuất hiện khiến tam quan của họ bị đảo lộn sâu sắc. Akito cũng không rảnh để giải thích cái gì chỉ tìm một căn phòng trống đưa Yue vào đó nghỉ ngơi. Bởi vì đôi mắt của William đột nhiên không nhìn thấy, phía hình cảnh quốc tế đã cho bác sĩ tới thăm khám cho anh ta, chỉ là đôi mắt đó sau một đêm lại khôi phục thị lực. Thế nhưng có một điều WIlliam không tiết lộ cho bất cứ ai biết: đôi mắt anh đã không trông thấy những thứ bất thường nữa. Đối với anh ta mà nói chuyện này là một chuyện tốt, có thể không cần nhìn thấy những thứ không thuộc thế giới này khiến cho anh cảm thấy bất an. Hiện giờ nỗi lo âu đó đã được hoá giải tâm trạng của William cũng tốt lên không ít. Bác sĩ của anh vẫn được an bài bên trong biệt thự, vì vậy Akito không mất quá nhiều thời gian đã lôi kéo vị bác sĩ này tới chăm sóc sức khỏe cho Yue.
Đó là một vị bác sĩ còn khá trẻ, tóc vàng mắt xanh gương mặt góc cạnh đặc trưng của người Châu Âu. Akito lưu loát trò chuyện với anh ta yêu cầu băng bó lại vết thương trên cổ Yue cùng với bàn tay trái bị anh bẻ gãy của cô. Bác sĩ vừa tiến vào phòng nhìn vết thương trên cổ Yue đã quay lại dùng ánh mắt cổ quái nhìn Akito khiến anh không hiểu sao có chút chột dạ. Bởi vì trên cổ cô không chỉ có một vết thương đó mà còn có vô số dấu hôn đỏ thẫm in trên da thịt trắng nõn. Vị bác sĩ vừa sát khuẩn vừa băng lại vết thương cho Yue không nhịn được lắc đầu nói
"Lần sau nhớ kiềm chế một chút. Thân thể cô gái này không chịu được vận động kịch liệt quá mức đâu."
Bác sĩ loay hoay băng bó lại cánh tay trái của Yue, cho tới khi hoàn tất, anh ta kín đáo đưa cho Akito một tuýp thuốc nhỏ giọng điệu mang theo bất đắc dĩ nồng nặc.
"Các vết thương trên người cô ấy đều phải bôi thuốc. Nhớ tránh nước đấy."
Akito gật đầu tống tiễn người này ra khỏi phòng. Anh không muốn cho bất cứ ai nhìn thấy Yue trong bộ dáng này, cô gái này chỉ thuộc về một mình anh mà thôi. Anh không cho phép bất cứ ai cướp đoạt cô khỏi cuộc đời anh nữa, cho dù là Thần cũng thế!
- Kết thúc vụ án: Bản giao hưởng đen trắng.-