Công Bốn, Xin Đi Theo Tình Tiết

chương 17

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Góc nghiêng bỗng nhiên vươn tới một bàn tay, năm ngón tay nắm lại mở hết sức uyển chuyển, lúc khép lại, liền nắm cổ tay ta vào trong đó.

“Bách Lý giáo chủ!” Âm thanh không hề đặc sắc đó của ảnh vệ bỗng nhiên vang lên, so với bình thường trộn lẫn mấy phần phẫn nộ và bức thiết, ngược lại có chút độ công nhận: “Ngươi muốn làm gì?”

Ta rút mấy lần, nhưng không nhúc nhích tí nào, trong lòng vừa sợ vừa giận, trừng mắt lườm y một cái, quát: “Bản tọa muốn làm gì, đến được phiên một ảnh vệ nho nhỏ ngươi nhiều chuyện! Buông tay ra, nếu không bản tọa hôm nay, sẽ khiến ngươi không ra được huyệt mộ này!”

Hai mắt y trợn đến cỡ như chuông đồng, đầy mặt sắc thống thiết, dường như còn tức giận hơn ta, hai tay liều mạng nắm ta hỏi: “Đây là con của ngươi, ngươi sao có thể không quý trọng như vậy? Nếu ta có thể có một đứa con, cho dù muốn mạng của ta ta cũng vui vẻ chịu đựng. Chúng ta đám làm bia đỡ đạn này…”

“Ai là chúng ta với ngươi!” Ta tụ lực hai cánh tay, cố gắng dùng nội lực chấn y ra, thối lui hai bước đứng trước quan tài phụ thân: “Ta đường đường một công bốn, sao có thể đánh đồng với loại người qua đường Giáp bia đỡ đạn này như ngươi! Bản tọa chẳng lẽ còn nên vì cái thứ này, trở về cầu Tiển Băng Nhận…” thượng ta?

Ta bỗng nhiên nghẹn họng, nói không ra lời, trong lồng ngực phiền muộn như lấp, hai giọt nước mắt cuối cùng làm trái với ý chí ta lăn xuống bên má.

Vốn ta đang yên lành làm giáo chủ ma giáo, cũng có cha mẹ mặc dù chưa viết ra nhưng xác thực ắt tồn tại. Hơn nữa ban đầu lúc tác giả chưa làm ra người cha mới này cho ta, cha ta là một nửa huyết thống người Hán, một nửa huyết thống Nguyệt Chi; mẹ ta là một nửa huyết thống Quy Từ, một nửa huyết thống Đại Thực; từ góc độ sinh vật học, ấy là vô cùng hợp lý trao cho ta gien lai bốn nước này.

Từ khi có Thu Lam Tự người cha mới này, ma giáo của ta bị người ta chiếm không nói; thân thế làm thành Ấn hoa mai không nói; cha ta công chuyển thụ không nói; toàn bộ Bách Lý gia còn đều biến thành thể chất sinh con — đáng hận nhất là, còn biến thành thể chất sinh con xui xẻo không làm thụ sẽ chết!

Cho dù ta là một công bia đỡ đạn, kiếp này đã định trước ngay cả tay tiểu thụ cũng không nắm được, cũng tội gì hành hạ ta thế này chứ? Dựa vào cái gì tiểu thụ đến bí địa ma giáo chúng ta là có thể tìm ra bí tịch của cha ta, ta làm con đẻ cũng chỉ có thể tìm một quyển tập thiết lập chẳng biết gọi là gì?

Ta càng nghĩ càng cảm thấy bất bình trong lòng, nội lực ngưng tụ lòng bàn tay, vỗ thẳng tường đá trước mắt, chấn đến mức vách động chỗ đó vỡ vụn, nham thạch vôi khối lớn nứt toác khắp nơi, rải đầy đất. Trong lòng bàn tay ta đỏ tươi một mảng, cổ tay giống như gãy, trong lòng còn ngại chưa đủ, lại lần nữa vung ra một chưởng, muốn phát tiết ra tức giận trong lòng nương chưởng phong này.

Một chưởng này mới đến nửa đường, cánh tay lại bị người bắt được vững vàng. Khuôn mặt Long Cửu đột nhiên phóng đại trong tầm mắt ta, mang theo đồng tình thương hại khiến người ta khó mà khoan dung nhìn phía ta.“Bách Lý giáo chủ, chẳng lẽ Tiển minh chủ đối với ngươi không, không… Nhưng ta nhìn y lúc ấy vô cùng mong đợi ngươi có… Không đến mức không chịu cùng ngươi…”

Nói hươu nói vượn cái gì, ta còn không tới phiên một người qua đường giáp tới đồng tình! Ta vung cái tay đang tóm ta ra, lùi lại hai bước, ta một tay xoa trán, cúi đầu dựa bên cạnh quan tài hít thở sâu, gắng sức làm dịu bi phẫn thống khổ bất chợt trào lên.

Không, không đúng. Ta sao có thể lộ ra mặt yếu đuối như vậy trước mắt ảnh vệ của Ngọc Lam Yên? Ta thân là giáo chủ ma giáo, phải là kiêu ngạo mị hoặc, tà ác không thể nghi ngờ, nếu ảnh vệ này quay về nói tình hình bây giờ của ta với tiểu thụ, hình tượng của ta đây chẳng phải sẽ hủy toàn bộ?

Đáng tiếc lúc này giết không được y.

Ta nhắm chặt mắt, ngũ quan vì xúc động phẫn nộ mà biến dạng một lần nữa giãn ra, tà mị cười hướng ảnh vệ: “Cho ta bí tịch, bản tọa sẽ mang ngươi rời khỏi địa cung.”

Y do dự trong chốc lát, cuối cùng giao tập thiết lập kia cho ta. Ta vận nội công, hai tay nhịn đau đè xuống, hóa nó thành xơ bay, đứng dậy liền đi ra phía ngoài. Mới đi vài bước, liền cảm thấy trước mắt lật ngược, lại bị y ôm vào trong lòng. Ta kêu y mấy lần thả ta xuống, y lại chỉ nhìn chằm chằm phía trước, không thèm để ý ta. Rơi vào đường cùng, ta cũng đành phải chỉ điểm y vòng tới vòng lui trong động, vòng khắp địa cung, cuối cùng tìm đến bên cạnh một cái đầm lạnh.

Y nhíu mày nhìn phía đầm lạnh, kinh ngạc nói: “Nơi này rõ ràng là đầm nước ta lấy nước, sao vòng tới vòng lui lại tới đây rồi?”

Ta hừ lạnh một tiếng, vô cùng xem thường tri thức hẹp hòi của y. Loại lối ra địa cung này, không phải trong quan tài chính là bí đạo cửa ngầm gì đó, nếu không nữa thì sẽ nhất định là loại đầm nước thông ra bên ngoài này. Vừa rồi đã xốc quan tài của cha ta, lại lần lượt tìm từng động đá, cũng chưa từng thấy lối đi nào, vậy lối ra không còn lựa chọn khác, chỉ còn đầm lạnh này mà thôi.

“Ngươi có biết bơi không?” Ta phải xác nhận một chút, mang theo y bơi là giúp sức, hay là cản trở. Nếu là cái sau thì càng phải đưa y xuống, người này chết đuối trong nước, lại không có ai biết thiết lập xúi quẩy này của Bách Lý gia!

Ảnh vệ này lại còn có chút được sủng ái mà lo sợ, liên tục gật đầu, tóc gần như cũng cọ lên người ta. Ta lại cảm thấy y đáng thương — chắc hẳn kiếp này cũng chưa có ai từng quan tâm y, được một người ngoài thuận miệng hỏi một cái, có thể kích động thành như vậy.

Ta chém đinh chặt sắt nói cho y, nơi này chính là lối ra, chỉ cần theo đầm nước này bơi ra ngoài là có thể thông đến bên ngoài. Y bán tín bán nghi nhìn mặt nước mát lạnh, tay ôm ta lại siết chặt. Ta giễu cợt nhìn y nói: “Thế nào, ngươi không dám bơi?”

Y lắc lắc đầu, nửa ngồi xổm nửa quỳ xuống, đặt ta trên mặt đất, nhẹ nhàng với tay vào trong hồ.

“Nước này cực kỳ băng hàn, ngươi bây giờ đang có mang, thế nào chịu đựng được đông lạnh như thế. Không bằng chúng ta lại tìm thử chỗ khác đi, nói thế nào cũng phải có cơ quan mới phù hợp thân phận ma giáo chứ?”

Trong lòng ta bỗng nhiên khẽ động, nhịn không được mỉm cười: “Liền đi từ nơi này!” Hai hàng lông mày Long Cửu nhíu lại, lại muốn nói cái gì đó, ta lập tức phất tay ngừng y lại: “Nếu động vào cơ quan, về sau lúc Ngọc Lam Yên rơi vào địa cung này có lẽ sẽ không có cách nào mở ngón tay vàng. Ngươi là ảnh vệ của hắn, chẳng lẽ muốn làm hỏng đất diễn lên sàn của hắn?”

Một câu liền hỏi đến y á khẩu không trả lời được, ta lười dây dưa với y, nghiêng người liền chui vào trong đầm, tận lực bơi hướng phía dưới. Chưa bơi được mấy cái liền cảm thấy gợn nước xuất hiện, phía sau sườn có một bóng dáng màu tối đuổi theo thẳng về phía ta, trong đầm lạnh vẫn cảm giác được bàn tay ấm áp đã kéo cánh tay phải đang quạt nước của ta lên.

Thì ra ảnh vệ kia bơi lội giỏi hơn ta. Không đúng, phải nói, ta đã quên việc ta sinh trưởng tại ma giáo đỉnh núi cao Tây Vực, căn bản là sẽ không biết bơi; thấy một cái đầm lạnh liền cho rằng mình là nhân vật chính, biết bơi hay không cũng có thể thuận thuận lợi lợi ra ngoài.

Đợi khi bị ảnh vệ túm nổi trên mặt nước, ta đã uống đến mức bụng đều tròn vo, giữa đường còn để y độ một hơi, thế này mới không chết đuối trên con đường chạy về phía tự do.

Đến bên bờ ta đã không đứng lên nổi, quần áo ngâm ướt đẫm không biết nặng hơn bình thường bao nhiêu cân, động ngón tay cũng ngại mất sức. Long Cửu lại còn có thể đỡ nách ta, kéo ta từ trong tới bên bờ cây, sau đó chặt cành khô nhóm lửa, cởi quần áo hai người chúng ta xuống hong khô.

Ta thấy trong bụng quá đầy, liền theo như phương pháp cấp cứu trong trí nhớ, dùng sức ấn đến lên dạ dày, mong đợi đè một cái là có thể đè nước ra. Đúng rồi, vì đề phòng sặc nước, mặt là phải quay sang một bên.

Ta mới bày xong tư thế, còn chưa bắt đầu dùng sức, ảnh vệ kia không biết phát điên cái gì, bỗng nhiên ném quần áo trong tay vọt tới trước mặt ta, tóm lấy bàn tay đặt tại chỗ khoang dạ dày của ta, vừa kinh hoàng vừa đau lòng nhìn ta nói: “Bách Lý giáo chủ, cho dù giữa ngươi và Tiển minh chủ có hiểu lầm gì, cũng không nên tổn thương chính mình như vậy, lại càng không nên tổn thương thai nhi vô tội này… Nếu ngươi không muốn đi cầu y, ta giúp ngươi là được, cho dù đến khi đứa bé sinh ra, ngươi có giết ta cũng…”

Ta nhất thời bị sắc bi ai trên mặt y làm cho kinh sợ, lại quên nói cho y ta chỉ là muốn ộc ộc nước. Cặp mắt phượng chứa muôn vàn lời nói kia không ngừng phóng đại trước mặt ta, một đôi môi ướt lạnh phủ lên trên môi ta, sau đó từ giữa cặp môi kia phun ra một thứ lửa nóng làm người ta khó mà tiếp nhận, mặc ý quấy nhiễu trong miệng ta, tinh tế ma sát mỗi một tấc niêm mạc.

Cuống lưỡi ta bị y hút đến gần như tê dại, nước bọt không kịp nuốt xuống theo khóe miệng chảy xuống, lại bị y dùng đầu lưỡi liếm, một lần nữa đưa vào trong miệng ta. Mãi đến khi ta hít thở không thông, trước mắt nổi lên một mảng sao Kim, y mới buông môi ta ra, ngấn nước theo khóe môi chảy xuống, một đường mút hôn tới chỗ mang tai ta, nhẹ nhàng cắn giữa dái tai và gáy ta.

Kỹ thuật hôn của người này vậy mà còn tốt hơn ta, thật sự là không thể nói lý! Ngay cả Tiển Băng Nhận trình độ cũng là không bằng ta, chẳng qua là lợi dụng ta lúc đó nội lực không đủ mới làm được thành công. Ảnh vệ này chẳng qua là một người qua đường Giáp, kỹ thuật tốt như vậy là tôi luyện từ đâu?

Ta há mồm muốn hỏi y, chỗ đầu v trước ngực lại bỗng nhiên truyền đến một trận nhói nhói tê dại, nghi vấn chưa ra khỏi miệng đã biến điệu, ức chế không được khẽ kêu một tiếng. Sau đó ta lập tức cảm thấy, kích thích gia tăng tại đó nặng hơn, một bên đầu v khác bị người ngậm, đầu tiên là rơi vào chỗ ấm mềm ẩm nóng bị ma sát, lại bị răng cứng chắc khẽ cắn, căng đau đến vô cùng khó chịu. Bờ môi y dần dần dời xuống, môi lưỡi lưu lại một tảng lớn dấu vết trơn trượt trên người ta, sau khi bị gió thổi khô lượng nước, chỉ còn cảm giác căng khắp người.

Ta sợ lại phát ra âm thanh gì, cắn chặt môi, nhấc bàn tay liền muốn vỗ về phía đỉnh đầu y. Ai dè y tựa như đỉnh đầu có mắt, tiện tay liền tóm lấy cổ tay ta, đứng lên nhìn ta, trong mắt vẫn như cũ tràn đầy sắc bi ai, chậm rãi cúi đầu, dán bên tai ta nói: “Bách Lý giáo chủ, xin ngươi vì thai nhi trong bụng kiềm chế một ít, ngàn vạn không thể để mặc tức giận nhất thời, đả thương ngược lại bản thân.”

“Không…” Ta nói chưa ra khỏi miệng, một ngón tay liền chen vào trong miệng ta quấy nhiễu, vòng quanh đầu lưỡi ta trêu đùa qua lại. Ta há mồm muốn cắn y, y nhưng lại nhét hai ngón tay vào, cắn dái tai ta không ngừng thúc giục: “Bách Lý giáo chủ, phiền ngươi liếm ướt chúng một chút, nếu không lát nữa có chút bất tiện…”

Bất tiện cái quỷ! Ngươi muốn cắm ta còn sai ta tự liếm, xem ta như thứ gì? Đáng hận mấy ngón tay kia nhét trong miệng ta quá chật, lời nói ra nức nức nở nở, ngay cả chính ta cũng nghe không hiểu.

Ảnh vệ kia nghe xong, ngược lại hưng phấn lên, một thứ nóng như lửa tráng kiện dán bụng dưới ta trượt tới trượt lui, càng thỉnh thoảng cọ cọ lên đỉnh đã trướng to ra của ta, mỗi lần cọ một cái, liền dẫn tới toàn thân ta run rẩy một đợt.

Mẹ nó, đây đều là chuyện tốt Tiển Băng Nhận tên khốn kia làm! nếu không phải là y, bản tọa có thể bị người ta sờ hai cái là như vậy ư?

Ảnh vệ kia bỗng nhiên rút ngón tay ra, kéo theo vệt nước bóng loáng, ướt đẫm duỗi về phía dưới. Ta vươn tay muốn tóm y, lại bị y lật người, hai chân tách ra gác trên đùi y, nếp mông bị một vật cứng cực đại đâm cọ tới cọ lui, phân thân cũng rơi vào trong một bàn tay to.

Vị trí mấu chốt bị người đặt trong tay một lần lại một lần vuốt ve. Ngón tay ảnh vệ kia cực kỳ linh hoạt, mỗi một khe hở, mỗi một nếp uốn đều không chỗ nào che giấu trong tay y. Hai mông cũng bị y tách ra, ngón tay trắng mịn xoa bóp xoay vòng quanh hậu môn ta, thăm dò đâm chọc vào trong.

Ta gần như co quắp trên người Long Cửu, cả người nhấc không nổi một tia khí lực, chỉ có thể gắt gao cuộn ngón chân, ngửa đầu nhìn về phía bầu trời bị cành lá trùng điệp phân cách thành từng mảnh nhỏ, cắn chặt môi, chịu đựng nửa người dưới kích thích khoái lạc lần sau mạnh hơn lần trước.

— Cho đến khi ngập đầu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio