Hạ Hoàng Tuyền rất nhanh liền nhận thấy ánh mắt của mọi người không bình thường, người có cảm giác nhạy bén như cô không nhận thấy bọn họ có ác ý gì, nhưng ánh mắt khiến cô sởn tóc gáy này là sao chứ?
Mới đầu cô thử nhìn lại, quả nhiên, gần như không ai dám đối diện với cô nữa, nhưng khi cô vừa ngoảnh đi, đối phương lập tức nhìn lại. Sau vài lần, cô bất đắc dĩ từ bỏ, cũng không thể vì việc này mà đánh người được. Cô không phải là cường hào ác bá!
Cảm thấy vô cùng khó hiểu, cô cúi xuống nhỏ giọng hỏi Thương Bích Lạc: “Anh có cảm thấy ánh mắt của những người đó rất kỳ quái hay không?”
Thanh niên nhìn quanh bốn phía, hơi ngẩng đầu lên, ở bên tai cô thấp giọng nói: “Có ư?”
Hơi thở của hắn khiến lỗ tai Hạ Hoàng Tuyền hơi ngứa, không được tự nhiên khẽ lắc đầu, sau đó quả quyết nói: “. . . Tuyệt đối có!” Nhất là lúc cô nói chuyện với boss Thương, cảm thấy càng đáng sợ hơn!
Nhưng vào lúc này, trong đám người xem không biết là ai nhạy bén nhận ra Thương Bích Lạc: “Đó là Bối, Bối đấy!”
Bối, ở thành phố W là một cái tên trong truyền thuyết.
Trước khi “Vua sư tử” quật khởi, cô và một người hợp thành một tổ hợp thần bí, nó vừa không gọi là Akatsuki cũng không gọi là Vizards [] mà là “Lang Bối song sát”, một sói hai bối, đúng vậy, tổ hợp này do hai người tạo thành!
[] Tên của tổ chức trong Naruto và Bleach.
Nhưng là, khác với tiểu thư “Sói” mà mọi người đều biết, “Bối” (giới tính không rõ) núp ở chỗ sâu tăm tối, nghe nói là một người vô cùng đen tối đáng khinh, cho nên suốt một thời gian dài không lộ mặt —— trên thực tế, người bị đánh hiếm không thấy được Thương Bích Lạc cũng là chuyện bình thường, bởi vì lần nào Hạ Hoàng Tuyền cũng dẫn hắn đến gần đó, thu xếp ổn thỏa mới đi đánh người, đánh xong lại cõng hắn đi.
Từng có vô số người nhìn đến bóng lưng của bọn họ, biết thân thể của bạn “Bối” quá yếu hoặc là chân không đi được, chỉ có thể hoạt động trên lưng “Sói”, vì thế coi đây là hình mẫu mà sáng tạo biệt danh kỳ lạ kia, nhưng mà! Nhưng mà! Nhưng mà!
Mỹ thanh niên như ánh trăng này là ai?
Mỹ thanh niên ánh trăng cười vô cùng dịu dàng này là ai?
Mỹ thanh niên ánh trăng cười vô cùng dịu dàng nhìn có vẻ vô cùng thiện lương này là ai?
Hắn —— thật sự là tiên sinh “Bối” trong truyền thuyết ư? Nhìn thế nào cũng thấy giống con cừu non trắng noãn ngoan ngoãn được chứ?!
Là bí mật, là âm mưu, hay là một tia sáng giấu trong hắc ám sâu thẳm?!
Từng dòng tiêu đề “Tri âm thể” [] bỗng xuất hiện trong đầu mọi người, nhưng không thể không nói, đa số đều là nhan khống, cùng là hai tên khốn, tên đẹp trai hơn được chiếm ưu thế, Thương Bích Lạc khoác bộ da của tiểu bạch hoa, nụ cười như thánh phụ đúng là không dễ làm người ta ghi hận, nhất là khi đứng bên cạnh “Nơi tập trung thù hận di động” là Hạ Hoàng Tuyền —— “Thanh niên lương thiện bị buộc làm kỹ, tại sao anh phải bán mình cho loại sắc sói kia?!”
[] Tri âm thể: cách đặt tiêu đề mà từ ngữ có vẻ khoa trương, cảm xúc ai oán.
Trong mắt nữ giới tràn đầy thương tiếc.
Nam giới. . . Có lẽ bọn họ nên khinh bỉ hắn, nhưng sau khi tự thể nghiệm sự bạo lực của cô gái nào đó, trong lòng bọn hắn chỉ còn lại sự thương hại vô bờ và một số người thì vui sướng khi người gặp họa, đương nhiên, cũng có vài người anh em cảm thấy khủng hoảng —— ai nha má ơi! Anh đây còn đẹp trai hơn tên kia, sẽ không bị cưỡng ép chứ?! Sau đó bị đánh gãy chân giữ ở bên người. . . Ngược luyến tình thâm. . . Bắt nhốt. . . Cosplay, khụ, điểm này còn không chắc!
Nếu Hạ Hoàng Tuyền biết suy nghĩ của những người này, nhất định sẽ không khách khí phỉ nhổ bọn họ, nhưng thật đáng tiếc, bọn họ không biết.
Mà Thương Bích Lạc, hắn cười tủm tỉm tỏ vẻ thích nghe ngóng —— hắn cùng cô không thể chia cắt, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người.
Đến khi hai người tới sân PK, tin tức mới nhất đã được đăng lên diễn đàn: Số đặc biệt! Số đặc biệt! Tiểu thư sói và cừu non bị cô nuôi nhốt —— sói yêu cừu yêu điên cuồng —— có ảnh có chân tướng! Đi qua không thể bỏ lỡ!
Đương nhiên, người ở đây hiện tại còn chưa có cơ hội lên mạng, vì thế nơi này lại bùng nổ một hồi thảo luận không khác gì mấy như lúc dọc đường. Mọi người đã quen với việc lưu lại vị trí tốt nhất cho Hạ Hoàng Tuyền vào lúc này, cô trực tiếp đặt Thương Bích Lạc ở bên ngoài sân, nhỏ giọng nói “Tự chăm sóc cho mình”, đi đến giữa sân, bẻ cổ vung tay: “Hôm nay hơi vội, ai muốn khiêu chiến?”
Cũng không có người khách khí với cô, hơn hai mươi người cùng đứng dậy, có một người có đoàn thể, Hạ Hoàng Tuyền gật đầu: “Các anh cùng lên đi.” Trước khi làm rõ tình huống, cô không muốn rời khỏi Thương Bích Lạc quá lâu, cho nên chỉ có thể nhanh chóng giải quyết. Hơn nữa. . . Ánh mắt những người đó nhìn cô thật sự rất kỳ quái, cô sắp không kìm nén được rồi.
Giọng nói không lớn, lại đủ để những người đang vụng trộm nhìn cô nghe rõ, bốn phía im lặng một lát, sau đó bỗng phát ra tiếng xôn xao.
Người qua đường Giáp sợ hãi: “Hôm nay sư tử cái uống lộn thuốc sao? Sao bỗng hung mãnh như thế?”
Người qua đường Ất yên lặng nhìn về phương xa: “Mùa xuân đến rồi. . .”
Người qua đường Bính không hiểu: “Hiện tại là mùa thu mà.”
Người qua đường Ất vô cùng khinh bỉ: “Ngốc! Ý tôi là mùa xuân của sư tử cái đã đến, các anh chưa từng nghe qua sao? Động vật ở kỳ động dục vì hấp dẫn khác phái, đều sẽ có hành động để thể hiện bản thân, ví dụ như so lông chim của ai đẹp hơn, so ai khiêu vũ giỏi hơn, ai đánh nhau giỏi hơn. . .”
Người qua đường Giáp và Bính cùng lúc gật đầu: “Thì ra là thế, người anh em đúng là có kiến thức sâu rộng!”
Người qua đường Ất chắp tay khiêm nhường: “Không dám không dám.”
Hạ Hoàng Tuyền nắm chặt tay, cuối cùng không thể nhịn được rút đao chỉ về phía ba tên khốn không coi ai ra gì mà to giọng thảo luận kia: “Ba anh, đi lại cho tôi!” Dù sao đánh xong hai mươi người rồi, thêm ba người nữa cũng không ngại.
“. . . . . .” X
“Không đi không được sao?”
“Cần quyền tự do ngôn luận. . .”
“Vây xem có lý, thảo luận vô tội.”
“. . . . . .” Trên đầu Hạ Hoàng Tuyền nổi lên một đống gân xanh, cô hít một hơi thật sâu, lên tiếng: “Tôi nói một lần cuối cùng, đi · lại · cho · tôi!” Cô nhất định sẽ chăm · sóc · bọn · họ · thật · tốt.
Lời còn chưa dứt, những người đứng xem còn lại bỗng nhấc ba người lên, “Rầm” một tiếng ném vào giữa sân.
“. . . Các người. . .”
Ba người đang định phẫn nộ trách móc, chỉ thấy người xem khác đều buông tay: “Vây xem có lý, mất mặt vô tội.”
“. . . . . .” X
“Nếu vậy. . .” Hạ Hoàng Tuyền một tay cắm trường đao vào trong vỏ, ngoại trừ vài lần đầu không quá thuần thục, bây giờ khi PK cùng người trong thành thị, cô ít phải rút đao ra, dù sao đao kiếm không có mắt. Cô mấp máy môi, trong con mắt phải tối đen và mắt trái màu hổ phách mà người khác nhìn không thấy, hiện lên chiến ý sắc bén, “Bắt đầu đi!”
Vừa dứt lời, tay phải của cô nắm lấy đao, chạy vào trong đám người, lựa chọn chủ động tiến công.
Thừa dịp những người khác chưa phản ứng kịp, cô dùng khuỷu tay huých vào người đàn ông cách mình gần nhất khiến hắn xoay người ôm bụng, sau đó nắm chắc lực độ lấy vỏ đao bổ vào trên cổ hắn, khiến hắn mất đi sức chiến đấu —— động tác này cô thường thấy khi xem TV và đọc sách, mới đầu còn cho là rất dễ, nhưng sau khi chân chính tự thể nghiệm mới phát hiện độ khó tương đối cao, gáy là vị trí yếu ớt, nếu lực độ quá lớn sẽ gây nguy hiểm cho tính mạng, nếu lực độ quá nhẹ sẽ không có hiệu quả, thành công lúc này dựa trên việc luyện tập rất nhiều lần.
Một cước đạp lên người người đàn ông vừa ngã xuống, Hạ Hoàng Tuyền bật người, hai tay cầm đao bổ xuống, lúc này mục tiêu của cô là hai tráng hán bên cạnh, hai tiếng động vang lên, bọn họ lần lượt ngã xuống đất, động tác của cô vẫn không ngừng, dựa vào quán tính khi lao tới xoay tròn một cái, trường đao ở trong tay cô vung ra một đường cong xinh đẹp, khiến ba người đàn ông còn lại ở bên cạnh bị đẩy ra khỏi sàn đấu —— theo quy tắc, bị đẩy ra khỏi ngoài biên sẽ mất tư cách tiếp tục.
Động tác này nhìn như phức tạp, kỳ thực chỉ xảy ra trong chốc lát, cũng thẳng đến lúc này, những người còn lại mới có phản ứng, đồng thời lấy ra vũ khí của mình, nghênh chiến cô gái không lùi mà tiến tới.
Thương Bích Lạc lẳng lặng nhìn chăm chú vào động tác của cô gái trong sân, biểu cảm vô cùng thoải mái, lần đầu tiên khi ra đánh người cùng cô, liền thấy cô một lần đánh bại mấy chục người đàn ông, trường hợp hiện tại vốn không phải vấn đề gì lớn, chỉ là, có hơi chướng mắt —— ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người cô, dường như cô là vật sáng duy nhất trong ban đêm tăm tối, tuy rằng biết đây là chuyện bình thường hay xảy ra, trong lòng thanh niên vẫn gợn lên cảm xúc tối tăm, giống như đá quý bị đặt vào bảo tàng để triển lãm công khai, ánh mắt tham lam, ao ước, thưởng thức, cho dù là loại nào, đều khiến người ta chán ghét.
Ngón tay thanh niên chậm rãi vuốt ve tay vịn, dù trong lòng có dao động đến mức nào, trên gương mặt vẫn là nụ cười ôn hòa mềm mại như trước.
“Thật đúng là vũ lực mạnh đến đáng sợ.” Bên cạnh hắn đột nhiên truyền đến tiếng nói, nghe giọng có thể biết đây là một cô gái trẻ tuổi, Thương Bích Lạc không quay đầu nhìn, đối phương tạm dừng một lát, nói tiếp, “Vị tiên sinh này cảm thấy thế nào? Hoặc nên gọi ngài là. . . Bối tiên sinh?”
Khóe miệng Thương Bích Lạc nhếch lên, đáp: “Tôi họ Thương.”
“Xin chào, Thương tiên sinh.” Cô gái thay đổi xưng hô, sau đó lễ pháp hỏi: “Xin hỏi ngài hiện tại có rảnh không?”
“Tòa soạn báo Tân Sinh?” Thương Bích Lạc đối với việc này cũng không cảm thấy kỳ quái, chỉ bình tĩnh nói, “Có chuyện gì? Muốn lấy chúng tôi làm đầu đề kỳ thứ nhất ư?”
“Sao ngài lại biết được?” Nữ phóng viên đến phỏng vấn vô cùng kinh ngạc, cái gọi là thành viên “Tòa soạn báo Tân Sinh” gần như đều là nhân viên tin tức ở phía Nam, nhưng khi đến thành phố W, cùng với việc quản chế tin tức, bọn họ đều trở thành người rảnh rỗi mỗi ngày chỉ có thể lĩnh lương thực cứu tế, một ít người không muốn sống như vậy tụ tập lại một chỗ, nhiều lần xin phép quân đội. Cũng may sau khi thành phố yên ổn, nhân tâm ổn định, internet khôi phục, dưới sự nỗ lực không ngừng của bọn họ, quân đội rốt cuộc đồng ý khôi phục phát hành báo chí vào hôm nay, cũng dùng một tòa soạn báo chiếm lĩnh được cho bọn họ làm nơi làm việc, bên trong đã có sẵn thiết bị.
Sau khi được đến tin tức, mọi người cùng thảo luận đặt ra tên “Tân Sinh”, sau đó cô liền vội vội vàng vàng chạy đến lấy tài liệu, hiện tại hai sự kiện gây chú ý nhất trong thành phố không thể nghi ngờ là —— ném bom ở phía Nam và sư tử cái.
Không ngờ lại ở đây gặp được tiên sinh “Bối” trong truyền thuyết, thật đúng là việc vui ngoài ý muốn.
Nhưng ngay sau đó, điều khiến cho cô càng ngoài ý muốn đã xảy ra, người thanh niên tự xưng họ Thương này, rốt cuộc sau lại biết được tên tòa báo mà bọn họ vừa đặt ra trong một giờ trước? Người của quân đội? Không, sẽ không, bọn họ vốn định làm xong bản mẫu báo trí vào ngay mai mới trình lên cho đối phương thẩm tra.
Thương Bích Lạc không nói gì trước vấn đề của cô, hắn không có nghĩa vụ giải tỏa nghi vấn cho đối phương, trên thực tế, sự tồn tại của cô và việc tiếp cận quá gần khiến hắn rất không thoải mái.
Phóng viên giỏi về sát ngôn quan sắc bỏ qua vấn đề này, ngược lại hỏi: “Như vậy, xin hỏi Thương tiên sinh có thể cùng Hạ tiểu thư nhận phỏng vấn của chúng tôi không? Sẽ không lãng phí nhiều thời gian của hai người.” So với Thương Bích Lạc, cái tên Hạ Hoàng Tuyền đã sớm truyền ra, mọi người ào ào tán thưởng, không hổ là người gian ác, ngay cả cái tên cũng khí phách như vậy, trực tiếp khiến cho người ta xuống hoàng tuyền!
Nhưng vào lúc này, Hạ Hoàng Tuyền ở trong sân đấu dùng một cú đá nhanh chóng sắc bén đả bại người cuối cùng, sau khi thở ra một hơi, cô liền phất phất tay với đám người nóng lòng muốn thử còn lại: “Hôm nay chỉ trận, không đánh nhiều hơn.” Sau đó xoay người đi về phía Thương Bích Lạc, kinh ngạc thấy tên này chỉ trong thời gian ngắn đã cưa được một em gái, thật là không công bằng! Mỗi ngày cô đều mệt sống mệt chết cũng không có em gái nào bắt chuyện với cô, vì sao lần đầu tiên hắn đến đã có em gái bắt chuyện! Tên khốn! ! !
Trong lòng vô cùng khó chịu, Hạ Hoàng Tuyền híp mắt, bước nhanh về bên cạnh Thương Bích Lạc, đang định nói gì đó, đã thấy hắn vẫy vẫy tay với cô, cô nghiềng đầu, khó hiểu nhìn hắn, đã thấy thanh niên lại vẫy tay, vì vậy cô khom lưng cúi xuống.
Thương Bích Lạc cười cười, không biết từ chỗ nào lấy ra một chiếc khăn trắng noãn, xoa xoa gương mặt cô, dịu dàng nói: “Nhìn em này, chơi lâu mặt đầy mồ hôi rồi.”
“! ! !” Mẹ nó! ! !
Hạ Hoàng Tuyền chỉ cảm thấy da gà nổi từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu, toàn thân giống như bị sét đánh một lần, quá · đáng · sợ!
—— Người này bị quỷ ám sao? !
Cô đang định đẩy hắn ra, đột nhiên nghe thấy hắn nhỏ giọng nói bên tai cô: “Cô nhìn ánh mắt những người đó nhìn chúng ta, có phải tốt hơn nhiều rồi không?”
“. . . . . .” Hạ Hoàng Tuyền sửng sốt, lập tức nhìn quanh, phát hiện không ít người đang cười thiện ý với cô.
Thật đúng là. . . Tốt hơn nhiều.
Có thể không tốt sao?
Từ “Cường thưởng dân nam” biến thành “Ngươi tình ta nguyện”.
Từ “Thanh niên lương thiện bị buộc thành kỹ, vì sao anh bán mình cho sắc sói? !” biến thành “Bạn trai dịu dàng gặp vận rủi tê liệt trên giường, bạn gái nhiều năm chiếu cố mà luyện ra sức mạnh!”
Cho nên nói có thể không tốt sao? !