‘ Học phí, tiền tiêu vặt đều là tôi cho, chỗ ở là do tôi trả tiền, công việc cũng là nhờ mang tiếng có quan hệ với Cố Tỉ Vực mới tìm được.” Khóe miệng Dụ Ninh hơi nhếch lên một nụ cười nhạt, nhìn nét mặt Triệu Trường Các trở nên khó chịu, dữ tợn lên bởi những câu nói vừa rồi của cô.
Mọi khoản chi tiêu của Triệu Trường Các đúng là đều xuất phát từ Dụ Ninh, sau khi cha mẹ đầu tư thất bại thì chất lượng cuộc sống của anh ta đã rơi xuống ngàn trượng, thế nhưng mấy thứ tiền kia cũng không phải do anh ta chủ động đi xin, đó hoàn toàn là do Dụ Ninh bí mật đưa cho anh, hơn nữa, anh tự thấy mình đã cố gắng chấp nhận kết giao với một đứa cô nhi tính khí quái gở như cô ta, thì vớt vát vài điểm tốt không phải chuyện đương nhiên sao. Bị nói ra một cách trần trụi đã đành, Dụ Ninh còn so sánh anh với chó.
Đầu nóng lên, Triệu Trường Các lập tức quát ra tiếng :” Chẳng lẽ không phải cô thấy Cố Tỉ Vực thức tỉnh dị năng mạnh như vậy mới quay ra làm anh ta vui lòng sao, anh em loạn luân cũng có thể làm được, cô nghĩ cô là thứ tốt đẹp à?”
Đúng lúc này có tiếng mở cửa “ Rắc Rắc”, Triệu Vĩ đứng ở cửa ho khan vài tiếng, trộm đưa mắt nhìn sang Cố Tỉ Vực đứng bên cạnh.
Triệu trường các sợ hãi, dị năng của anh ta nếu đánh nhau với Dụ Ninh – một người bình thường thì còn tạm được, chứ đối mặt với Cố Tỉ Vực thì hoàn toàn không đủ dùng, vì vậy, Triệu Trường Các chạy nhanh vọt ra khỏi nhà từ cửa chính.
Dáng vẻ sợ chết này khiến Dụ Ninh cảm thấy khá là buồn cười, vì vậy, tuy mất đi một con rối để sai khiến nhưng cô cũng không quá tức giận.
Tịch Ái không ngờ Triệu Trường Các sẽ bỏ mình mà đi, thế nhưng nếu bây giờ để cô chạy ra ngoài đuổi theo anh ta thì cô lại không dám, vì vậy, Tịch Ái chỉ có thể quay sang, ánh mắt trông mong nhìn Cố Tỉ Vực:”Anh cả….”
Quần áo của Cố Tỉ Vực và Triệu Vĩ còn có vẻ chỉnh tề, tuy hai người đi hơi lâu nhưng đoạn đường vừa rồi cũng không gặp phải chuyện bất trắc gì.
Dụ Ninh tỏ vẻ không hề biết bầu không khí căng thẳng hiện tại, cô bước về phía trước ôm eo Cố Tỉ Vực:” Anh, em đói rồi.”
Đôi mắt hạnh long lanh phản chiếu hình bóng anh, thân thể hơi cương cứng của Cố Tỉ Vực lập tức thả lỏng, đôi tay cũng vòng quanh Dụ Ninh ôm lấy cô:” Ninh Ninh thích anh trai không?”
“Thích” Dụ Ninh híp mắt cười.
Ánh mắt Cố Tỉ Vực tối sầm lại, hôn môi lên trán cô :” Thơm anh một cái anh sẽ đi nấu cơm cho em.”
Đúng là một tên lưu manh mười phân vẹn mười, khuôn mặt Dụ Ninh cứng đờ trong nháy mắt, sau đó cô lập tức chu môi hôn lên mặt anh, nếu có thể biến nam chính thành con rối của mình thì tốt quá, con rối của mình tất nhiên sẽ trung thành với cô, tình cảm chắc chắn sẽ lên đến mức cao nhất.
Hồi trước cô nhìn thấy khuôn mặt của Cố Tỉ Vực liền cảm thấy hoảng hốt, làm sao có thể nghĩ đến việc luyện anh thành con rối, thế nhưng qua quãng thời gian chung sống kia, ý nghĩ này vừa hiện ra đã nhanh chóng nảy mầm phát triển.
[cảnh cáo! Kí chủ xuất hiện ý tưởng có trị giá nguy hiểm vượt quá mức bình thường đối với nam chính, nhắc nhở: nếu nam chính trong thế giới này tử vong, kí chủ sẽ bị tiêu diệt.]
Dụ Ninh nhìn bóng lưng của Cố Tỉ Vực, ánh mắt phẫn hận, xem ra những ngày tiếp theo, cô còn phải tiếp tục quay xung quanh Cố Tỉ Vực rồi.
Thấy sự thân mật của Cố Tỉ Vực và Dụ Ninh, Tịch Ái dứt khoát bỏ qua ý định tìm kiếm sự che chở từ Cố Tỉ Vực, nhân lúc Dụ Ninh không để ý, cô chạy vào phòng khách trốn đi, bây giờ cô thật sự sợ Dụ Ninh.
Ngày hôm sau, khi rời đi, cả người cũng trở nên biết điều hơn nhiều.
……………
Cố Tỉ Vực vừa bước vào phòng bếp đã kêu một tiếng “Ninh Ninh”, Dụ Ninh vốn đang định chờ Cố Tỉ Vực phục vụ bản thân, thấy vậy đành phải ngoan ngoãn chui vào bếp.
“Giúp anh.” Cố Tỉ Vực đưa cho Dụ Ninh một chiếc tạp dề màu xanh dương, ý bảo cô mặc vào hộ anh.
Dụ Ninh không tin tay anh ta ngắn đến mức không thể thắt nút sau lưng được nhưng vẫn chấp nhận giúp anh mặc tạp dề vào.
Chiếc tạp dề dường như đã làm nhu hòa đi những đường nét cứng cỏi lạnh lùng của Cố Tỉ Vực, khiến cả người anh có vẻ dịu dàng hơn một chút.
Dụ Ninh hứng thú tựa lên tường, nhìn anh mặt lạnh thái rau, tốc độ tay thật nhanh:” Anh trai, anh có vẻ nấu cơm rất giỏi nha?”
Củ cà rốt được anh xắt thành từng khối nhỏ đều nhau, một mảnh màu đỏ xếp thành hàng chỉnh tề nằm trên mặt thớt làm người nhìn cũng cảm thấy vui tai vui mắt ( bắt mắt đấy ạ, mình thì chẳng bao giờ làm được như a nam chính).
“ Chỉ là do kĩ thuật xắt rau tốt thôi.” Cố Tỉ Vực nghiêng mặt sang bên cọ cọ khuôn mặt nhỏ của Dụ Ninh:” Nếu anh làm không ngon, Ninh Ninh có giận không?”
Dụ Ninh lắc đầu một cái:”Sẽ không giận, nhưng mà em sẽ không ăn.”
Cố Tỉ Vực cười cười, không biết rút từ đâu ra một quyển thực đơn, nhìn vào mà làm.
Dụ Ninh đợi nửa giờ thì Cố Tỉ Vực mới làm xong ba món bê ra ngoài, nhìn qua có vẻ mùi vị cũng không tệ.
Thế nhưng, hình như anh ta có tình cảm đặc biệt với cà rốt vậy, ba món, món nào cũng có cà rốt, hơn nữa số lượng còn không ít.
Cố Tỉ Vực bưng thức ăn đặt lên bàn, thấy vẻ mặt mong đợi của Triệu Vĩ, anh nhíu ày nói:” Muốn ăn thì tự mình đi làm.”
Triệu Vĩ thất vọng sờ mũi một cái, vừa nãy ông còn nghĩ rằng nếu có thể ăn thức ăn do chính tay thiếu gia nấu thì dù có bị trúng độc thì cũng không phải là không thể chấp nhận được, thế nhưng đến cơ hội để bị trúng độc, Cố Tỉ Vực cũng không cho ông. (^^)
Cố Tỉ Vực ôm Dụ Ninh vào lòng:”Để anh đút cho em ăn.”
Vốn dĩ trước khi Cố Tỉ Vực trở về, bụng Dụ Ninh đã trống trơn, hơn nữa còn trải qua quãng thời gian đợi anh ta nấu cơm, cái bụng không réo lên đã là giữ mặt mũi cho cô rồi, nghe thấy Cố Tỉ Vực nói vậy, Dụ Ninh cũng vui vẻ để anh ta phục vụ mình, vì vậy, cô gật đầu một cái nói:”Anh không ăn sao?”
Ánh mắt Cố Tỉ Vực nhìn chằm chằm vào cánh môi đỏ bừng của cô, tưởng tượng cảnh cô từng miếng từng miếng nhấm nuốt những thứ anh đút cho, trái tim nóng đến phát run, giọng nói cũng có một tia trầm trầm:”Không cần vội.”
…………………….
Dụ Ninh ngồi trên đùi Cố Tỉ Vực, nhấm nháp từng thìa thức ăn được đưa tới bên môi.
Không thể không nói, Cố Tỉ Vực cũng rất có thiên phú nấu cơm, mùi vị thức ăn tuy không thể so sánh với loại đầu bếp lão luyện như thím Vương nhưng cũng coi như không tệ.
Thế nhưng, cái sở thích về cà rốt này nếu có thể bỏ đi thì thật tốt, ăn một chút còn được, chứ nửa chén cơm đã vào bụng, cô ăn nhiều cà rốt đã cảm thấy ngọt đến mức hơi ngán rồi.
Dụ Ninh nhìn một khối vuông be bé màu hồng nằm trên cái muỗng trước mặt, không nhịn được mà đưa tay cản nó lại:”Em ăn no rồi, anh ăn đi.”
Cố Tỉ Vực để muỗng xuống, đưa tay sờ cái bụng bằng phẳng của cô:” Có phải Ninh Ninh thấy anh làm đồ ăn không ngon hay không?”
Giọng nói của anh cũng không có vẻ tức giận, âm thanh bị đè thấp, khe khẽ, giống như dụ dỗ lại giống như uất ức.
Dụ Ninh chưa từng thấy một Cố Tỉ Vực như vậy, bỗng cảm thấy có chút mới lạ, thế nhưng cô cũng sẽ không bị cuốn theo ý định của anh ta:” Cà rốt quá nhiều.”
“Ninh Ninh không thích ăn cà rốt?” Cố Tỉ Vực cau mày hỏi cô.
Kể cả có thích đi chăng nữa nhưng nhiều cà rốt như vậy sao có thể ăn mà không ngán chứ, cô cũng không phải là con thỏ.
Dụ Ninh “đơn thuần” không hề nhận ra ánh mắt quái dị của Cố Tỉ Vực khi anh ta nói chuyện, cô trả lời:”Em không muốn ăn nhiều cà rốt như vậy.”
“Pằng” một tiếng, cảm nhận cảm giác đau truyền đến từ một bộ phận nào đó, Dụ Ninh ngẩn cả người, cả đầu là một đống hỗn độn, không dám tin việc mà Cố Tỉ Vực vừa mới làm với mình là thật.
Cô bị Cố Tỉ Vực đánh mông.
Dù cho chỉ là một cái vỗ nhẹ, thế nhưng Dụ Ninh vẫn xấu hổ đến mức đỏ bừng cả khuôn mặt.
“Cố Tỉ Vực!”
Vẻ mặt người đối diện lạnh nhạt như thể không biết mình đã làm ra chuyện khốn kiếp gì, đối mặt với sự tức giận của Dụ Ninh, anh chỉ vuốt lưng cô giống như trấn an một loài động vật nhỏ:”Cà rốt rất có dinh dưỡng, Ninh Ninh không thể kén ăn được”
Dụ Ninh tức đến mức muốn bẻ gãy cánh tay anh ta, cô lập tức giãy giụa hòng rời khỏi lòng anh, chiếc dép quơ quơ giữa không trung rồi rời khỏi đôi chân cô, lòng bàn chân tiếp xúc với mặt đất lạnh lẽo giúp đầu óc của Dụ Ninh có chút tỉnh táo lại, khiến cô không đến mức làm ra những hành động quá khích như đánh gãy tay chân của tên tồi tệ kia:”Em đã không còn nhỏ nữa, sao anh có thể đánh mông của em chứ.”
Cánh tay Cố Tỉ Vực duỗi ra ôm cô lại vào trong lồng ngực, bàn tay nắm lấy lòng bàn chân lạnh bang của cô, cố gắng sưởi ấm cho nó bằng cách nắn bóp.
Dụ Ninh ngẩn người, đúng lúc này, cả tòa biệt thực đột nhiên tối đen xuống.
Bóng tối đến quá bất ngờ khiến Tịch Ái thét chói tai, tiếng thét cao vút truyền ra từ trong căn phòng khiến Dụ Ninh hoàn hồn lại, cô đưa chân rút ra khỏi tay Cố Tỉ Vực.
Để tránh mình trở thành kì đà cản mũi, Triệu Vĩ nhanh chóng ăn rồi nhanh chóng rời nhà bếp trở về phòng, lúc này, nghe thấy tiếng động, ông lập tức chạy lên trấn an Tịch Ái mấy câu.
“Nên tiết kiệm dùng diện thôi.” Triệu Vĩ tìm được một chiếc đèn pin cầm tay:” May là lần này chúng ta có mang mấy thùng dầu trở về.”
Lưới điện của toàn thành phố đã bị cắt từ lâu, cũng bởi biệt thự có máy phát điện nên mới có thể duy trì hệ thống điện vận hành cho cả tòa nhà.
Không biết có phải là bởi không có ánh sáng hay không mà Dụ Ninh bỗng cảm thấy con ngươi của Cố Tỉ Vực so với bình thường sáng lên không ít, ánh mắt nhìn về phía cô còn mang theo một loại cảm giác quái dị mà cô khó có thể diễn tả thành lời, đó là một cảm giác mà cô khá quen thuộc.
Dụ Ninh thấy anh lắc đầu một cái:” Về sau chúng ta còn cần dùng điện cho nhiều việc, hôm nay thế này thôi.”
Nói xong, thấy Triệu Vĩ muốn đưa đèn pin cho bọn họ, anh lại nói:” Đèn pin ông cứ cầm lấy mà dùng, chúng tôi không cần.”
Cố Tỉ Vực trong bóng tối luôn khiến Dụ Ninh cảm thấy có chút sợ hãi, thấy trong nhà ăn chỉ còn hai người, cô không nhịn được mà đẩy lồng ngực Cố Tỉ Vực một cái, trong lòng bỗng sinh ra ý nghĩ không muốn cùng anh ở đơn độc ở chung như thế này:” Anh, anh ăn cơm đi.”
Lời nói của Dụ Ninh cũng không khiến cho Cố Tỉ Vực có ý định đi ăn cơm lúc này, cô vừa nói xong thì lập tức cảm nhận được hô hấp của người đối diện ở ngay gần bên mình, hơi thở ấm áp đập vào mặt cô, chỉ phút chốc đã khiến Dụ Ninh nổi lên một tầng da gà.
“Ninh Ninh bón cho anh ăn.”
Để cô đi phục vụ anh ta, nằm mơ đi nhé, ỷ vào việc không có ánh sáng, Dụ Ninh cúi đầu trợn mắt.
“Tay em mỏi.”
Cố Tỉ Vực cầm bàn tay mềm mại không xương của cô, lần theo hình dáng, đường cong mà lướt lên trên, áp nhẹ:”Đợi lát nữa anh sẽ xoa bóp cho.”
Cố Tỉ Vực nhỏ giọng nói, âm cuối còn hơi dài ra một chút, cùng với đó, tâm trạng của Dụ Ninh cũng biến đổi thành sự kinh ngạc, dù cho Cố Tỉ Vực không có những hành động khác người nhưng cô luôn có một loại dự cảm xấu, lúc này cô mới nhận ra cái ánh mắt mà Cố Tỉ Vực vừa rồi nhìn cô, cái ánh mắt mà cô cảm thấy quen thuộc là gì.
Ánh mắt đó rõ ràng là ánh sáng hung phấn của người thợ săn khi nhìn thấy con mồi, bảo sao cô lại bỗng cảm thấy nó quen thuộc như vậy.
“Em ngủ một giấc là được rồi, không cần làm phiền anh.”
Không phiền chút nào, nghĩ đến xúc cảm mềm mại vừa rồi, Cố Tỉ Vực hơi híp mắt lại, tỏ rõ tâm tình thoải mái vui vẻ của anh.
Tuy thị lực đã tốt hơn so với người thường không ít, thế nhưng Dụ Ninh vẫn chưa thể đạt đến trình độ nắm bắt được những thay đổi nhỏ nhặt trên khuôn mặt người đối diện, vì vậy cô cũng đã bỏ lỡ nụ cười nguy hiểm của anh ta.
Thấy anh lại múc một thìa cơm đút đến bên miệng, Dụ Ninh định từ chối, thế nhưng chiếc thìa bạc đã quen đường quen nẻo cạy ra môi cô, cô chỉ đành há mồm đem cơm ngậm vào trong miệng.
Miếng cơm trong mồm còn chưa kịp nuốt, Cố Tỉ Vực đã dựa vào gần người.
Theo bản năng, Dụ Ninh lui về phía sau một chút, xong lại bị Cố Tỉ Vực vòng tay ra sau giữ lấy ót, cô không có quá nhiều thời gian để suy nghĩ, cánh môi đã bị Cố Tỉ Vực ngậm láy.
Cố Tỉ Vực mút cánh môi mềm mại, cảm giác được khe hở hơi mở lớn, anh đem đầu lưỡi tiến vào trong, cuốn lấy thức ăn bên trong, từng chút, từng chút đưa vào miệng mình. (eo ui, che mặt)
Dụ Ninh luống cuống trợn to mắt, ngẩn người, mãi mới phản ứng lại được cái đầu trước mặt đang làm những cái gì, cô lập tức giãy dụa.
Cố Tỉ Vực như thể đã sớm có chuẩn bị, bắp đùi kẹp lại kẹp chặt hai chân cô, đôi tay mảnh khảnh cũng bị anh nắm chặt để sau lưng.
Cảm giác có thứ gì mềm mại cọ cọ lồng ngực mình, Cố Tỉ Vực càng mạnh mẽ xâm lược đôi môi kia hơn, giống như hận không thể đem môi cô nuốt luôn vào trong bụng.
Dụ Ninh cũng không biết dùng từ gì để diễn tả hành động này của Cố Tỉ Vực, có vẻ đã một thời gian dài trôi qua rồi, oxi trong miệng Dụ Ninh cũng bị Cố Tỉ Vực cướp đoạt đến gần như không còn, anh mới ngừng lại.
Chóp mũi anh đè lên chóp mũi Dụ Ninh, đôi môi nhẹ nhàng ma sát cánh môi bị hôn đến mức đỏ bừng của cô:” Làm vậy thì tay của Ninh Ninh sẽ không bị mỏi.”
Hai chân Dụ Ninh bị Cố Tỉ Vực kẹp chặt trong bắp đùi, một thứ dán sát vào cô khiến cô chỉ muốn một chân đạp nát nó ( hihi mọi người ai không biết là gì không)
Thứ kia truyền đến dòng nhiệt nóng bỏng khiến lí trí của cô hoàn toàn biến mất, Dụ Ninh hung hăng nhìn chằm chằm Cố Tỉ Vực, từ hành động ngày hôm nay của anh ta, có thể thấy nếu cô vẫn băn khoăn về vấn đề nâng cao tình cảm thì hẳn là tối nay sẽ bị tên lưu manh đồi bại này ăn sạch sành sanh mất.