Trên quảng trường, đang diễn ra cuộc thi của những người mẫu nghiệp dư. Nếu được hạng nhất, sẽ nhận được đôi khuyên tai do nhà thiết kế chuyên nghiệp tạo mẫu.
Quả nhiên là đồ của nhà thiết kế chuyên nghiệp. Tuy đôi khuyên tai đó không phải bằng vàng, cũng không có đính kim cương. Nhưng tạo hình thì hấp dẫn vô cùng, ít ra hấp dẫn được Cốc Vũ.
Nhưng nhìn cô gái luôn khó chịu bên cạnh, bỏ qua đi. Cậu ấy không thích tham gia vào mấy chuyện này.
"Đi nhanh một chút!" - Bên này, Hạ Mạt đã khó chịu bắt đầu ồn ào.
Thấy chưa! Xem ra, đành phải mời nhà thiết kế chuyên nghiệp về tận nhà, vẽ lại mẫu đó thôi.
"Đẹp lắm!"
"Đúng là nghiệp dư. Dáng vẻ như vậy là cũng đòi giành quán quân sao? Hừ!" - Hạ Mạt bất mãn nói thầm.
Cốc Vũ bó tay. [Tiểu Mạt à! Miệng của cậu đúng là không tha cho ai, nên người ta mới ghét cậu đó. Ở chỗ này mà nói vậy, sẽ khiến mọi người tức giận đấy!]
"Cái gì! Nếu cô giỏi, thì sao không lên đó lấy quán quân đi."
Quả nhiên, có người bắt đầu than phiền.
"Thế thì sao! Cô có thẩm mỹ, có ngon thì ở lại đây. Chính bản thân cũng chả ra làm sao."
To nhỏ, to nhỏ.
Những cô gái xung quanh bắt đầu không hài lòng. Con trai thì đỡ hơn, dù sao với gái đẹp chẳng ai có sức đề kháng. Dù gái đẹp đó, dữ như một con khủng long.
"............" - Hạ Mạt bắt đầu nổi điên: "Hừ! Loại thi đấu này, tôi chả có hứng tham gia."
"Tôi xem cô cũng chả có gan tham gia! Tưởng xinh đẹp là ngon à?"
"............." - Nhìn mặt Hạ Mạt đỏ lên. Cốc Vũ lại thấy đau đầu.
Hạ Mạt không nói tiếng nào, đi thẳng lên sân khấu.
"Tiểu Mạt." - Đừng nói cậu..........muốn.
"Không giành được hạng nhất, ta không mang họ Hạ!" - Quả nhiên.....khi bị chọc tức, cái gì khủng long cũng chịu làm.
Đi vào lều trang điểm.
"Trang điểm?!"
Bên trong vang dội tiếng hét của Hạ Mạt: "Ta không cần trang điểm! Đưa quần áo cho ta! Ta cần quần áo! Ê này! Ta đã nói không có trang điểm, các người bị ngu à!"
Ô........này này......
Cốc Vũ đau đầu, vô cùng đau đầu.
Nhưng ngay lập tức, Hạ Mạ đã bước ra khỏi lều trang điểm. Tất cả mọi người nhìn nàng đầy ngạc nhiên.
Thân hình thon gọn, gương mặt xinh đẹp, mái tóc dài được cột lên cao. Dù Hạ Mạt là khủng long bạo chúa, nhưng từ nhỏ đã được dạy dỗ, toát ra khí chất cao quý. Không ai có thể bắt chước được.
Dáng đi của người mẫu, bước tới.
"Thì ra là người mẫu chuyên nghiệp."
"Chẳng trách cô ấy nói thế."
Người mẫu chuyên nghiệp? Hạ Mạt từng làm người mẫu sao? Nhiều nhất, cậu ấy chỉ là xem trên TV thôi.
Quả nhiên, mình thích cậu ấy.
"Này. Cái vẻ mặt kỳ quái của cậu là sao?" - Sau khi thi xong, Hạ Mạt khó chịu đi tới trước mặt Cốc Vũ.
Cốc Vũ khẽ cười: "Không nghĩ đến, tiểu Mạt sẽ tham gia mấy cuộc thi như vậy."
"Hừ!" - Cô gái không hài lòng, đưa một cái hộp nhỏ ra trước mặt Cốc Vũ.
"?"
"Cho cậu!" - Cận thận nhìn, sẽ phát hiện mặt Hạ Mạt hơi ửng đỏ.
"Cho mình?" - Nghi ngờ.
"Không phải cậu thích nó sao? Nếu không vì thứ này, mình không làm mấy chuyện như vậy đâu." - Bực mình, bực mình: "Nhanh, cầm đi!"
Cốc Vũ đưa tay, lấy một chiếc khuyên tai: "Trên tai mình đã có một chiếc. Giờ, chỉ cần một chiếc là được rồi."
Chính xác là, trên tai Hạ Mạt và Cốc Vũ đều có một chiếc khuyên tai đính ngọc Lục Bảo. Đó là bông tai của gia tộc, trên tai công chúa cũng có, nhưng là màu đỏ. Khuyên tai đó, chính là ký hiệu riêng của từng gia tộc. Hạ Mạt và Cốc Vũ giống nhau, nên cả hai chỉ còn dư một bên để đeo khuyên tai mình thích.
"Hừ! Tùy cậu!"
Cốc Vũ cầm khuyên tai, nhẹ nhàng nở nụ cười.
".........." - [Cậu trước giờ vẫn vậy, không bao giờ biểu lộ sự quan tâm ra ngoài. Dù cậu lúc nào cũng bực mình, thường xuyên nổi điên, nhưng so với nhiều người cậu rất dịu dàng. Vì thế, mình yêu cậu. Chỉ tại bọn họ, không phát hiện được điểm tốt của cậu.]
[Mình thật sự rất mừng, vì bọn họ không biết được mặt tốt của cậu. Nếu như, bọn họ mãi mãi không biết, thì tốt rồi. Như vậy, cậu chỉ có thể là của riêng mình. Bởi vì, mình phát hiện, có người đang muốn đến gần cậu. Một khi nhận ra, cậu cũng sẽ quan tâm người đó, mình sẽ tiếp tục thất vọng.]
[Hạ Mạt, cầu xin cậu. Xin cậu mãi mãi đừng để người khác phát hiện mặt tốt của cậu.]
Hậu ký:
"Hạ học tỷ, khuyên tai của chị đẹp thật đấy." - Lâm Hiểu đang ôm một đống tài liệu, nhìn chằm chằm vào lỗ tai Hạ Mạt, nói.
"Hử?"
"Học tỷ có khuyên tai mới à?" - Mọi người tập trung nhìn vào Hạ Mạt.
Hạ Mạt cứ mãi lùi về sau: "Không biết! Nóng quá! Đừng có tới gần!"
"Ồ? Học tỷ lạnh lùng thật. Tại sao Cốc Vũ học tỷ có thể dựa vào học tỷ, mà tụi em thì không?"
"Không biết! Đừng có dựa!"
Quên giới thiệu, Lâm Hiểu, một thành viên của hội học sinh. Là cô gái duy nhất trong trường không sợ chết, trước sao như một, rất sùng bái Hạ Mạt.
"A! A a a!"
"Mấy người phiền quá!"
"Mà này!! Hì hì, học tỷ đã đưa một chiếc cho Cốc Vũ học tỷ phải không?"
"Phiền quá đê!!"
"Em cũng muốn nữa ~~~~"
"Tự đi mà mua!"
"Học tỷ thật vô tình!"
"Hừ!"
"A~~~~, vậy Cốc Vũ học tỷ là người rất đặc biệt với học tỷ." - Nhìn Hạ Mạt trêu chọc: "Cốc Vũ học tỷ thật là hạnh phúc ~~~"
"!!!" - Hạ Mạt đứng đậy: "Biến!"
"A!! Mắc cỡ rồi!"
"Im!"
Cốc Vũ vừa vặn từ ngoài bước vào, nhìn thấy Hạ Mạt đang đùng đùng nổi giận đi tới. Nhìn thoáng qua, trên lỗ tai cậu ấy, có một chiếc khuyên tai giống với nàng.
Cốc Vũ nhìn Hạ Mạt nở nụ cười. Mặt Hạ Mạt đột nhiên đỏ lên, khó chịu xoay đầu.
"Ê!" - Khủng long lên tiếng gọi Cốc Vũ.
"Sao?" - Nụ cười tuyệt đẹp.
"Buổi tối..........đi......đi ngắm sao."
Nụ cười đẹp trên mặt càng lúc càng tươi: "Đi đâu ngắm?"
"Ở đâu cũng được."
"Biết rồi."
Lướt qua, trên lỗ tai nàng cũng có một chiếc khuyên tai, nhẹ nhàng lắc lư.
Lãng mạn sao? Lãng mạn là cái gì?
Không có ánh trăng, không có đom đóm lấp lánh, không có bướm bay, không có chim bồ câu lượn, cũng chẳng có hoa hồng thơm ngát. Một cô gái chẳng bao giờ biết lãng mạn, mở miệng ra là làm nàng tức đến hộc máu.
Nhưng, đó là những thứ thuộc về bá vương long. Một kiểu lãng mạn ngốc nghếch.