TỪ SƯƠNG GIÁNG x THU PHÂN
Ngay lúc này, nguyện vọng của Thu Phân là muốn ngủ, tất nhiên nguyện vọng được thực hiện. Nàng ngủ rất ngon, ngon đến mức không muốn thức, có thể nói là một giấc mộng đẹp. Khi mở mắt.....liền nhìn thấy khắp căn phòng nắng sáng rực rỡ, và ngoài điều đó còn có cả đám người đứng nhìn hai người.
"?" - Chẳng ai nói lời nào, cô gái vừa thức dậy cứ tưởng "mình là khỉ, đang bị mọi người tham quan", ảo giác?
"Chịu dậy rồi à?"- Tiếng giáo viên chủ nhiệm vang lên.
"........." - Chớp mắt hai cái, biểu hiện đã thức.
Xung quanh, toàn mà những cặp mặt mờ ám nhìn hai người: "Sáng rồi sao?" - Không thể ngờ, là nàng còn thể nói được câu này.
"Ừ! Ngủ ngon không?"
"Vâng, tạm ạ! Hôm nay, có tiết mỹ thuật sao ạ?"
"Không có, chỉ là đến thăm em một chút. Có thể nói cho cô biết, hai người đang làm gì?"
"..........." - Nhất thời, không biết nên nói thế nào, nên dùng đúng một chữ: "Ngủ."
"Trời ơi!!!"
"Á......Không lẽ là thật à?"
"Không ngờ, trong trường mà cũng có thể nhìn thấy chuyện này."
Khắp phòng tràn ngập âm thanh hủ nữ bàn tán. Giáo viên chủ nhiệm mặc dù không biết rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng cũng chẳng vui vẻ gì, nhíu lông mày, xoay người, nhắc nhở học sinh.
Người trong lòng chuyển động, tay ôm chặt eo Thu Phân: "Ưm~~~~" - Cô gái phát ra một tiếng rên rất thoải mái.
Bầu không khí ám muội tăng lên.
Thu Phân cúi đầu nhìn, phát hiện Từ Sương Giáng đang ôm chặt eo nàng, miệng cười, giống như một chú mèo nhỏ ngủ trên ngực nàng.
Mấy chuyện đó bỏ qua không nói, mà sao ngủ còn cười? Không lẽ thật sự thấy thoải mái vậy sao? Không thể nào? Toàn bộ phòng vẽ đanh nhìn hai người, đầu óc toàn một màu đen, cặp mắt thì trợn trắng. Chẳng lẽ bầu không khí này chưa đủ kì lạ sao?
Kẽ lay người đang ngủ trong lòng mình, ra hiệu có thể thức rồi.....Hoàn toàn không biết gì xảy ra, đúng là hạnh phúc thật.
Ngủ với tư thế không được tốt lắm, a~~~~~còn ngủ trong thời gian dài....Thu Phân ngồi trong căntin đôi lúc lắc lư cái cổ, tự bóp vai mình, mệt thật đấy.
"Sao thế? Thời gian trăng mật, vận động quá mức à?" - Lớp trưởng để tô cơm trước mặt Thu Phân, cười nhạo.
"Làm ơn, sao đến cậu cũng cười mình." - Xem ra tâm tình Thu Phân không được tốt, dùng tay bấm huyệt thái dương, nhức đầu quá. Hình như bị cảm rồi.
Sau khi bị giáo viên mắng một trận, cứ tưởng mọi chuyện kết thúc. Ai dè tin tức lan rộng toàn trường, mấy mẹ rãnh quá không có gì làm cứ bàn tán linh tinh, không biết mỏi miệng à? Lại thêm Thu Phân và Từ Sướng Giáng cùng phòng ký túc xá, nên mọi người chế ra rất nhiều đề tài "hai người lúc trong phòng". Nhân vật chính thì đang đau thương đây.
Cho nên, trên cơ bản hai người rất bình thường. Bình thường đến mức không có quan hệ, cũng trở thành "quan hệ không rõ ràng".
Nếu như đến gần thì bị nói là tán tỉnh nhau, đi quá xa nhau thì nói là đang cãi nhau. Nếu đứng trước mặt nói thẳng hai người không có quan hệ gì, thì bị nói vì "tình yêu cấm kị" nên không tiện công khai. Nếu cứ duy trì quan hệ như trước đây, thì trong trường lại càng nhiều đề tài "âm thầm tán tỉnh" được lan truyền.
Đúng là không cho con người ta đường sống mà.
Tại sao mọi chuyện lại biến thành như vậy?
Nếu không xảy ra chuyện đó thì tốt rồi, sẽ không phải chịu cảnh này. Nói cho cùng, lý do xảy ra chuyện đêm đó, bởi vì hai đứa bị nhốt mà thôi.
Cuối cùng thì đùng đẩy trách nhiệm cho chế độ quản lý trưởng học, trách ai cũng được chỉ là không tự trách mình. Con người, cũng là một loài động vật thôi.
Qua vài ngày, một hôm, Từ Sương Giáng đem theo áo khoác từ nhà đến trường. Tất nhiên là trả cho Thu Phân.
"Áo tôi đã giặt sạch, tối hôm đó, cám ơn cô!"
Thu Phân nhận lấy áo, lần đầu nghe Từ Sương Giáng nói cám ơn. Trong lòng nàng run run, chưa kịp hoàn hồn.
Chớp mắt vài cái, sững sờ vài giây rồi nói: "À! Không cần cám ơn!" - Sau đó Thu Phân đặt áo khoác ở đầu giường, tiếp tục làm chuyện của mình.
Từ Sương Giáng dường như không hài lòng với phản ứng của Thu Phân, nên ngồi lên giường của mình nhìn cô ấy nói: "Sao nét mặt cô lạ vậy?"
"Hả? Không....không có!" - Vừa nói, trong lòng có chút chột dạ, cúi đầu.
"Thu Phân, cô thích ăn đồ ngọt không?"
"Hả? ......à thì.....có." - Có chút chưa kịp thích ứng. Trước đây, quan hệ hai người đâu tốt đẹp gì, hầu như chẳng có chỗ nào hợp, sau hôm nay........
"Lần này về nhà, mẹ tôi có làm chút gato, rất ngon. Cô có muốn thử không?"
"Hể? À.....được...được....cám ơn cậu!"
Thu Phân cảm thấy kì lạ nhìn Từ Sương Giáng, xem ra tâm trạng cậu ấy đang vui.....Còn đem bánh đến trước mặt nàng, lại còn tự tay mở ra.
Miệng nhai không ngừng, ánh mắt thỉnh thoảng liếc liếc cái người bên cạnh. Hôm nay, bầu không khí có vẻ quái thế nào ấy.
Và, cái bầu không khí kì lạ đó vẫn kéo dài, kéo dài. Thế là đã hết một ngày.
Sáng sớm, thời gian còn rất sớm, Thu Phân đang sắp xếp tài liệu cho hội học sinh trên bàn học. Gần đây có người mới gia nhập vào hội học sinh, vì trường theo chế độ "tự quản", nên trách nhiệm của hội học sinh rất nặng. Trong phòng lúc này không có người, vì Từ Sương Giáng đã bị hai cô bạn kéo ra ngoài ăn sáng, không về sớm như vậy.
Ngoài cửa vang lên vài tiếng động rất nhỏ, nhưng vì không có ai trong phòng, nên nghe rất rõ.
Thu Phân đang ngồi trên ghế bận rộn, quay người lại. Nhìn thấy người ngoài cửa, nàng cười: "Thì ra là lớp trưởng à! Sao lại có thời gian ghé qua tệ xá vậy?"
Lớp trưởng giơ lên đồ ăn sáng, không khách sáo ngồi kế bên Thu Phân: "Nhìn cậu xem, giờ này vẫn không chịu đi ăn." - Giọng nói có chút bực mình, cầm đồ ăn đưa cho Thu Phân, nói tiếp: "Đã giúp cậu mang tận phòng, còn không cảm ơn mình?"
Bỏ xấp tài liệu xuống, lấy ống hút để vào ly, tay cầm lấy một cái bánh quẩy, Thu Phân ung dung thong thả gặm: "Ngon thật!" - Sữa đậu nành và bánh quẩy, một sự phối hợp tuyệt vời.
"Này, cần mình giúp gì không?"
Thu Phân đang gặm bánh quẩy, xem thường nhìn cô bạn bên cạnh, [cậu đến đây sớm vậy làm gì?], tức giận trả lời: "Không làm phiền người bận rộn, mình làm gần xong rồi."
"He he....Hôm nay, câu lạc bộ có hoạt động, mình đến báo với cậu một tiếng" - Lớp trưởng cười, cầm xấp tài liệu: "Mấy thứ còn lại để mình giải quyết cho, cậu nên học cho tốt để còn ngồi vào cái ghế của mình."
Thu Phân cũng không ngăn cả, cầm đồ ăn nhìn lớp trưởng cười hì hì: "Cảm ơn nha!"
Lớp trưởng vừa đi, Từ Sương Giáng cũng vừa cùng hai cô bạn trở về. Liếc mắt nhìn cô gái vừa rời khỏi phòng, có chút không vui: "Lớp trưởng đến làm gì?"
"À, cậu ấy đến báo chiều nay câu lạc bộ có hoạt động." - Thu Phân ăn rất nhiều. Vừa ăn xong bánh quẩy thì gặm sang bánh bao, bây giờ thì tới màn thầu. Hừ! Màn thầu ở căntin ăn chả ngon tý nào.
Từ Sương Giáng đứng ngay chỗ lớp trưởng vừa ngồi, giật lấy cái màn thầu Thu Phân đang ăn.
"Hể?" - Mọi người giật mình.
Từ Sương Giáng rất quan tâm đến đồ ăn, nhưng từ trước đến nay chưa từng ăn những món đường phố. Sao hôm nay......? Hơn nữa, đâu cần hành động mờ ám như vậy, ăn cái bánh người ta vừa mới cắn được một miếng.
"Cậu chưa no à? Còn một cái, muốn ăn không?" - Thu Phân tốt bụng, lấy ra một cái bánh bao đưa tới trước mặt Từ Sương Giáng.
"No rồi, nhưng muốn thử đồ ăn của căntin thôi." - Nuốt hết cái màn thầu vào bụng, rồi đến gần hút một hơi sữa đậu nành còn lại trên tay Thu Phân. Đầu lưỡi hồng hào nhẹ nhàng liếm môi, cười tươi: "Rất ngon, ngày mai tôi và cô đi căntin ăn."
"Hể?" - Thu Phân trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm Từ Sương Giáng, miệng giật giật. Dạo này Từ Sương Giáng hành động rất lạ, thấy nhiều, nên cũng không ngạc nhiên lắm.
"Hả? Từ Sương Giáng, cậu không ra ngoài ăn cùng mình nữa à?" - Cô bạn bên cạnh la hét. Rõ ràng không thể thích ứng với sự thay đổi của Từ Sương Giáng, dạo này cậu ấy toàn làm mấy chuyện kì lạ, lôi kéo muốn Từ Sương Giáng nói rõ ràng. Từ Sương Giáng lười giải thích, phất tay: "Không, mỗi ngày đều ra ngoài ăn phiền quá. Sau này, cứ ăn ở căntin là được rồi."
Ba người bên kia ầm ĩ, Thu Phân bên này đã gặm xong đồ ăn, đột nhiên nàng nhỏ giọng nói: "Thật ra, miệng của cậu nhìn ngon hơn đồ ăn nhiều." - Sau đó nàng tự rùng mình, tại sao lại nghĩ như thế?
Mắc ói.....muốn chết...
----------
Màn thầu: là bánh bao nhỏ, có thể là nhân ngọt hoặc nhân mặn.