Liêu rằng có phải do Yến đã quá thương Nhi cho nên cô không muốn nhìn thấy Nhi thân thiết với một ai khác. Liệu rằng có phải là do Yến sợ mất Nhi, sợ mất đi một người quan trọng nhất trong cuộc sống của cô. Liệu rằng có phải rằng là Yến sợ Nhi bị tổn thương nên lòng mình không ngừng suy nghĩ và cảm thấy lo lắng bất an hay xót xa…
Cả lớp A đang có một trận hỗn chiến toàn giấy và sách.
Sách vở bút viết của các bạn học sinh bay lung tung hết cả.
Chim vẫn hót, nắng vẫn ngập tràn, học sinh vẫn quậy phá mà không màng tới sự xuất hiện của giáo viên. Cô Minh đã trở lại lớp tự bao giờ mà không ai thèm để ý ngay cả lớp trưởng cũng đang đê mê với thú vui giải mã rubik.
- Cả lớp trật tự. – Cô Minh khẽ nhíu mày gõ thước kẻ cộc cộc xuống mặt bàn.
Cả lớp bỗng im bật không có lấy một tiếng động chỉ có lớp trưởng là vẫn đang…
- Lớp trưởng cô… - một bạn học sinh lay lay tay áo cậu
- Nào, từ từ, tớ sắp lắp được rồi. – lớp trưởng vẫn miệt mài quay quay
- Bảo Thiên, em quản lớp như vậy sao. – cô Minh
- Dạ, em xin lỗi ạ. – lớp trưởng đứng dậy gãi gãi đầu.
Cả lớp cười ầm ĩ…
- Nghe cô nói đây trường ta sẽ tổ chức một buổi du thuyền cho riêng lớp ta vào ngày kia. Các em hãy về chuẩn bị đi nhé! – cô Minh tươi cười.
Lớp ầm lên bởi những tiếng reo hò và những lời bàn tán…
- Du thuyền sao như vậy quá vui rồi. – hs
- Chuẩn rồi nhỡ đâu mình lại tìm ra được quốc đảo nào đó mà chưa ai đặt chân tới nhỉ. – hs
- Ông mắc bệnh ảo tưởng hả. Làm gì còn quốc đảo nào chưa ai đặt chân tới chứ! – hs cốc nhẹ đầu học sinh
Nơi cuối lớp
- Vui nhỉ? Lại được đi chơi. – nó
- Chứ sao. Trường này cũng hiện đại và giàu có phết nhỉ. – hắn
- Chứ sao, trường chuẩn quốc tế mà. – nó hếch mặt.
Một ngày học tập trôi qua. Nói là học chứ học thì ít mà chơi thì nhiều.
Hắn ra lấy moto …
- Hôm nay hai người đi moto hả? – hắn vui vẻ hỏi nó và Yến
- Xe đạp. – nó tươi cười.
- What the hell? – hắn sửng sốt.
- Là ý kiến của Tiểu Nhi nhà anh đấy! – Yến chán nản
- Hôm nay em bị sốt hả? – hắn sờ lên trán nó
Nó hất tay hắn ra la oai oái…
- Ashi, hai người có thôi đi không? Đạp xe đạp khỏe người chứ sao. Tao cũng biết nghĩ cho mày lắm chứ bộ, tao thấy độ này mày ú nu xấu xí nên tao mới rủ mày đi xe đạp á. Biết chưa, bạn bè tốt vậy mà cứ than hoài.- nó nhìn Yến lườm lườm.
- Do tao độ này ú nu xấu xí hay là do mày nổi hứng hâm hả con nhỏ này. – Yến dơ nắm đấm nhìn kẻ trước mặt vì dám chê cô “ú nu xấu xí”
- Thôi hai người định đứng đây cãi nhau mãi hả. Về lẹ đi. – hắn can ngăn.
Buổi trưa cái nắng đã bị lấn áp bởi những hàng cây ven đường. Trên mặt đường là những ánh sáng nhỏ li ti len lỏi qua những kẽ lá tạo thành những vệt tuyệt đẹp…
Hắn lái moto theo sau thỉnh thoảng lại nâng điện thoại lên chụp với tấm hình của nó.
Nó giống như “thiên thần” sống vậy. Nụ cười rạng rõ trong nắng, mái tóc đùa nghịch trong gió mùa thu, tiếng chim hót líu lo trên những cành cây…
- Bấm vào cái nút đỏ đỏ đi Yến. – nó
- A… Chế độ chạy tự động giờ tao mới nhớ ra. – Yến mừng rỡ
Chiếc xe đạp hiện đại tự biến thành chiếc xe đạp điện chạy bon bon trên con đường nhựa. Những cơn gió mát và dịu dàng phả vào mặt nó bắt đầu cảm thấy hương thu..,
- Sản phẩm mới nhất của hãng xe đạp Mỹ phải không? – hắn
- Ừ! – nó
- Thế mà mày không nói sớm làm tao đạp xe quá trời mệt. – Yến than vãn
- Tao thấy cũng bình thường mà. – nó
Cuối cùng nó và Yến cũng về đến nhà.
Cánh cổng hôm nay đã được mở sẵn. Nó ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra với nhà nó, bình thường chỉ mở ra rồi đóng lại. Hôm nay mở rộng như vậy chỉ có thể là…
- Ông Pee… - Yến rối rít chạy vào.
- Là ông Pee về thật rồi. – nó mừng rỡ, vậy là bây giờ nó không phải lo vụ cơm nước và đồ ăn sáng hằng ngày nữa rồi.
Nó tiến vào khu bếp cùng hắn, ông Pee đang nấu ăn…
- Ông về đây lâu chưa? – nó
- Tôi mới về lúc sáng thưa cô chủ. – ông Pee kính cẩn.
- Chào ông. – hắn vui vẻ cúi người.
- Chào cậu. – ông Pee cũng cúi người theo bản năng.
- Mọi chuyện trong quê ông ổn rồi chứ! – nó ân cần
- Thưa cô chủ, mọi thứ đều ổn.
Đúng lúc đó An bất ngờ đi học về, vừa về đến cửa…
- Chị dâu hôm nay ăn súp… - chưa kịp nói hết câu An nhìn thấy ông Pee đang hí húi nấu ăn.
- Đây là ông Pee này An. – Yến lém lỉnh
- Dạ, chào ông. – Dương An tươi cười cúi người lễ phép.
Bộ ba tụi nó dẫn nhau lên phòng thay đồ mặc kệ hắn bơ vơ một mình…
- Cậu Lâm ở đây dùng bữa nhé! – ông Pee
- Thôi cháu về đây! Chào ông.