Chap
Mặt trời ló dạng sau hàng cây . Nó thức dậy khá trể so với mọi ngày . Vscn xong , thay đồng phục của trường , ăn sáng xong . Nó theo anh ra xe đến trường . Anh về lần này là chăm sóc nó cùng Richard cho nên nó đến trường là chuyện đương nhiên . Nhưng nó hơi ngạc nhiên khi anh cũng bận đồng phục của trường nó . Không lẽ anh theo nó đến trường luôn chứ . Lia ánh mắt nhìn anh , miệng không thể nói được gì . Anh mặt đồng phục học sinh trong thật đep và sang trọng . Xe lăn bánh từ từ chạy ra khỏi nhà . Ai đi đường cũng phải nhìn bởi chiếc xe quá đắc tiền . Xe dừng trước gara của trường . Nó bước xe khiến ai cũng nhìn . Họ chưa hết ngạc nhiên thì lại bất ngờ khi chàng trai ngày hôm qua cũng xuất hiện , còn mặc đồng phục trường nữa , Bọn con gái hét ầm lên khiến nó phải nhét tai nghe lên tai thông thả về lớp . Anh theo sau cầm luôn túi sách cho nó .
.
.
.
Buổi sáng chẳng mấy tốt lành khi vừa vào đã nhìn thấy cảnh hắn và Quyên ngồi nói chuyện với nhau ngay chỗ của nó . Anh vừa đi nên không để ý đâm sầm vào lưng nó khiến nó phải chúi người về trước cũng may là anh lôi nó lại kịp thời nếu không chắc nó đã ngồi ở đất mất rồi . Đặt chiếc túi của nó và anh tạm trên bàn Miu . Anh theo nó lên phòng hiệu trưởng . Một lúc sau , một số nhân viên bảo vệ chạy vào kê thêm hai cái bàn khác gần chỗ của hắn .
Anh sao khi lấy nhập học thì đi trước nó . Nó lon ton đi phía sau anh như osin vậy á . Miệng còn ngoác ra ngơ ngác khi nhìn anh cầm tờ giấy nhập học bước vào lớp . Thầy hiệu trưởng đúng là rất sợ những lời hăm dọa này nha . Anh vừa nói có vài câu đã khiến cho ông thầy run cầm cập không dám nói gì , liền sai người kê bàn mới ngay lập tức . Thông thả đi về lớp, Mọi người ai cũng nhìn nó và anh , đa phần là những ánh mắt hình viên đạn thật sắt ghim vào người nó , cả những cái nhìn đầy ngưỡng mộ . Những ánh mắt hình trái tim được gắn thẳng về phía anh . Anh biết nhưng lại mặc kệ quay lại cười với nó , miệng còn nói với nó tí nữa có bất ngờ . Thật khiến cho nó tò mò quá đi mất .
Vừa vào đến lớp da nhận ngay ánh mắt săm soi của Miu dành cho nó , Bảo cũng không kém phần riêng chỉ có hắn là ngồi im lặng không quan sát đến nó và anh nhưng trong đầu đang suy nghĩ gì thì không ai biết . Điện thoại nó tự dưng lại reo lên , có tin nhắn mới . Ngồi xuống cái bàn mới vừa được đem vào , nó mở tin nhắn ra xem là hắn , hắn muốn nói chuyện với nó . Nhưng nói về vấn đề gì , nếu giải thích thì hiện tại nó không có gì muốn nói với hắn nhưng nó vẩn muốn nghe câu trả lời của hắn .
Trống vừa đánh , chuông vừa reo , giáo viên cũng vào lớp . Anh bức lên trên bục giảng chào giáo viên sao đó giới thiệu sơ về mình . Miệng còn thân thiên khuyến mãi thêm cho nụ cười tỏa sáng , thật ra là đang cười với nó thì có . Cô giáo vừa mới gật đầu cho anh về chỗ thì từ ngoài cửa có tiếng vọng vào . Anh chỉ cười khểnh một cái rồi nháy mắt với nó ra hiệu
" quà của em đó
" . Từ của hai thanh niên đẹp rạng ngời bước vào , mổi người một bộ đồng phục thật đẹp khoác lên người . Vũ và Minh bước vào khiến cho nó bất ngờ đến nổi muốn té khòi cái ghế đang ngồi . Anh chỉ cười nhìn nó , rồi gật đầu với Vũ và Minh .
- Chào , tôi là Thành Vũ
- tôi là Phong Minh
Cả hai giới thiệu xong thì quay sang nhìn bà giáo , trong khi đó bà cô và bọn cn gái trong lớp thì đeng lơ lửng trên những tầng mây khác nhau . Cùng một lúc lớp A lại có nhiều đẹp trai đến vậy vào học , làhonhat thời không kìm chế được mà hét lên
- Đẹp trai quá - ns A
- Quả là những người mẫu trong lòng chúng ta - nsB
- Bla ...bla ......
Những lời bàn tán ngày càng nhiều rộ lên như hội chợ , bà giáo cũng một phen hồn về với xác , lấy thước gõ mạnh lên bảng , ai đang trong trạng thái hồn lìa khỏi xác cũng phải nhập về , Miệng vũ vô thức cong lên đầy ma mị , giọng lạnh lùng cất tiếng
- không sắp chỗ sao
- À ...ừ ...hai ..em ... - bà cô miệng lấp không nói nên lời bởi hàn khí của Vũ toát ra , run lên cầm cập vì lạnh
Nó ngồi thích thú xem kịch , thấy thế Miu cũng khều tay nó hỏi nhỏ - Ai vậy
- Người quen - hai từ người quen nó đá gọn lỏn như không có gì , chỉ nhìn thấy nụ cười hơi bị méo mó của nó giờ mới hiểu ra câu nói của anh
" quà của em đó
" . Anh đến trường học thật ra là giám sát nó , chăm sóc nó nhưng mà đi mình anh thì thật buồn nên mới léo Vũ về rồi bắt Minh bỏ việc công ty đến trường . Cả ba đều bằng tuổi nhau nên xem như anh em chí cốt , nếu thiếu một thì còn ý nghĩa gì chứ .
Không đợi bà cô nói tiếp , Minh đã cắt ngang lời , miệng cười thật tươi nhìn nó , miệng mấp máp đủ cả lớp nghe thấy : - Chúng tôi ngồi bàn trên đó - pHong Minh , tiện tay chỉ lên cái bàn vừa mới khiêng vào cùng lúc với bàn nó .
Nó bây giờ không khác gì tù binh cả , tứ phía đều là người và tường vây quanh .
Bên trái là hai , phía sau là tường . bên phải là Miu ở trên là Vũ và Minh . nó muốn làm gì cũng đều bị những ánh mắt săm soi ghen ghét gán cho bởi vì chỗ nó ngồi toàn tập trung mĩ nam đẹp như tranh vẽ .
Minh và Vũ lâu lâu lại quay xuống nhìn nó , rồi cười cười làm nó chẳng hiểu gì . May mắn là chuông reo , nó đi nhanh ra khỏi lớp , hai cùng miu với bảo và hai người kia cũng đồng thời đi theo . Bất thình lình nó đứng lại khiến hai đâm sầm vào người nó , sau là những người còn lại .
Lườm mấy người họ một cái sắt lẽm , nó vội nói : - Ai dám đi theo em nữa thì chuẩn bị cuốn gói hết nha . - miệng tự nhiên cong lên một đường cong thật đẹp , tay phụ hoạ thêm chỉ vào từng người - hai theo em nửa thì đi về Anh ngay , anh Vũ thì về Đức ... còn anh Minh thì biến về công ty luôn đi . Hai người nữa , theo tui thì coi chừng đó - nói xong nó bỏ đi một nước . nếu như nó đoán không lầm thì Bảo hình như biết chuyện của nó rồi , là do miu nói chứ không ai khác cả .
Bước chân nó vô thức đi theo tiếng gọi của lý trí , khi sực tĩnh thì nó đã đi đến cái cây hôm bữa rồi . Hắn đang nằm đó nghe tiếng bước chân thì ngồi dậy nhìn nó . Chân nó như có nam châm hút lại hay sao mà nhắc hoài không lên , nó muốn quay đầu nhưng quá muộn rồi . Hắn vòng tay qua ôm nó từ phía sau .
Tay hắn khẽ siết chặt vòng ôm hơn . Một phút trôi qua , nó vẫn ở tư thế đứng như thế . Lòng nó đột nhiên đau nhói . Hôm đó hắn cũng ôm Quyên như thế này . Hụt hẫng , nó rời khỏi cái ôm của hắn , lạnh lùng lên tiếng .
- anh muốn gì ?
- xin lỗi , anh xin lỗi . Em đừng giận anh nữa được không .
- “ Xin lỗi “ , anh nói nghe buồn cười quá đấy ! . Anh xin tôi tha thứ cho lời anh nói trước đây sao . Anh xem tôi là con ngốc hay xem tình cảm của tôi dành cho anh là trò đùa . Nếu như anh nghĩ như thế thì tôi không cần nghe lời xin lỗi này đâu .
Phía sau gốc cây , Nhã Quyên đứng đó nghe tất cả mọi chuyện , nhưng có lẽ hắn không hề biết . Nhỏ tham gia vào kế hoạch quay trở lại tòm hắn lần này là do có người sắp đặt cả thôi .
- Anh biết dù anh có nói gì thì em cũng không nghe anh đâu , nhưng em biết là anh yêu em mà .
- yêu , chẳng phải mấy ngày trước anh cũng nói là yêu Nhã Quyên sao .
- đó là vì cô ấy nói sẽ chết nên anh sợ ...
- anh không cần giải thích nữa , tôi nghĩ anh nên cho tôi thời gian . Còn giờ thì anh nên vào lớp đi vì không chừng cô ta đang tìm anh đấy . Nói xong nó đi lại góc cây to gần đó , chờ khi hắn đi khuất mới lên tiếng , đường cong ma mị hiện trên khuôn mặt hoàn hảo - Ra đi , từ bao giờ ,Nhã Quyên tiểu thư nghe lén người khác nói chuyện vậy .
Quyên hơi chột dạ khi nghe nó nói , liền bước ra ngoài .Không quên đáp trả lời nó :- cô cũng như tôi thôi .- cô ta nói , nó nhún vai hờ hững - vào vấn đề đi .- nếu không nói thì thôi , chứ đã nói thì nó quá hiểu những người này muốn làm gì
- quả không hổ danh là Lâm Nguyệt Anh , lạnh lùng quyết đoán thật . Cô rất hiễu ý tôi đó - Quyên vừa nói vừa nhìn nó , mắt nhìn , não phân tích đánh giá người khác .
- quá khen . Cô muốn gì ? - vào thẳng vần đề không chần chừ , nó nhìn Quyên đầy khinh bỉ
- Tôi muốn đấu với cô .
- Cô nghĩ tôi đồng ý sao
- Sao lại không , vì cô yêu Vỹ mà .
- Đấu gì
- Bóng rỗ , giờ chiều ngày mai . Ở sân vận động của trường
- Được thôi , tôi chờ cô . - nói xong nó đưa tai nghe lên tai , thông thả bước về phía nhà ăn .
Mọi đều tập trung tất cả ở nhà ăn , mặt ai cũng hầm hầm như núi lửa sắp ohun trào . Thức ăn dọn đầy bàn nhưng chẳng ai rớ vào . Vừa thấy nó bước vào anh đã nhảy dựng lên , kéo tay nó ngồi xuống . Gương mặt căng thẳng như quả bom hẹn giờ sắp nổ . Giọng lạnh lùng nhưng lại ấm áp
- em đi đâu từ đó đến giờ , có biết mọi người lo lắng lắm không ?
- Đi dạo - nó đáp gọn lỏn , tiện tay cầm đũa gấp thức ăn cho vào miệng , khẽ nhăn mặt lại nói - lạc quá
Miu nghe nó nói vậy liền lấy đũa gấp thức ăn cho vào miệng , nhìn nó đầy khó hiểu , luôn tiện đáp - vừa ăn mà . vị giác cậu có vần đề à .
Mọi người nghe thì mắt tròn mắt dẹt nhìn nó , hai hiểu ra vần đề rồi . Thức ăn ở đây không hợp với nó hèn gì nó nói nhạt là đúng . Vũ và Minh cũng dần dần hiểu ra vấn đề . Anh đứng thẳng dậy nhìn nó cười cười , cúi người thấp xuống , pha trò cười : - xin hỏi công chúa muốn ăn gì để thiếu gia đẹp trai này đi làm .
Miu và Bảo mắt A mồm chữ O nhìn anh rồi quay lại nhìn nó . Nó chỉ nhún vai hờ hững , miệng khẽ đáp - Ta muốn ăn món ăn mười năm trước
- Có ngay thưa công chúa yêu quý .
Vũ và Minh cũng đứng lên theo anh - Xin hỏi muốn ăn bánh gì , uống nước gì ?
- Ta muốn uống nước gì thật ngon , ăn bánh không có kem .
- Ok
Anh vào trong trước , xào xào nấu nấu gì đó . Vũ à Minh cũng theo sau làm . Một lúc sau cả cùng bước ra với những món ăn , bánh và đồ uống thật ngon dành cho năm người . Cũng may là trường này có căn teen tự động , nếu không vừa ý thứ gì thì có thể tự làm . Miễn sao đừng làm hư hỏng thứ gì và trả tiền nguyên liệu là được . Nó vừa ăn vừa nhìn mọi người . Giọng nghiêm trọng nói chuyện thách đấu của Nhã Quyên với nó . Miu vừa nghe xong đã la toán lên , buôn luôn miếng thịt chuẩn bị đút vào miệng . thốt ra câu thô tục
- Đồ hồ ly tinh , nhất định ta sẽ xử mày- . Chờ đó
Nhỏ nói xong làm cả đám cười khì . Nó chĩ biết lắc đầu nhìn nhỏ . Muốn đầu với nó thì hãy xem những vì dụ như Gia Linh , Nhã Anh đó , có ai toàn vẹn trở lại hay không cái đã .