Công Chúa Băng Và Hoàng Thái Tử

31

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chap , :

Nó vừa đặt chân lên bậc tam cấp cao thì liền quay ra ngoài với chiếc xe riêng của mình . Nhà kho vào buổi tối ẩm ướt và đáng sợ . Không khí lạnh tràn vào , tiếng côn trùng đâu đó kêu nghe thật ghê rợn . Nó dừng xe lại trước căn nhà ấy , bên trong những ánh đèn mờ mờ ảo ảo chiếu sáng yếu ớt càng làm cho khung cảnh trở nên đáng sợ hơn. Mọi người thấy nó vào liền cúi chào . Nó chỉ gật đầu rồi đi vào trong . Hai đang ngồi trên cái ghế cao . phía kia là Vũ và Minh . Ba người ba tính cách nhưng lại có chung một món hận thú với một người được xưng danh là công nương của dòng tộc cao quý này . Người đã bỏ tiền ra để thuê sát thù giết chết công nương hiện tại lúc đó . Bỏ rơi hai đứa con của mình để lên chức công nương . Dối trá mọi người để lấy danh vọng . Quả thật là người rất nham hiểm . Ba người thấy nó vào , ai cũng sửng sốt , chẳng phải việc này đã dấu nó , tại sao giờ nó lại xuất hiện . Hai lên tiếng , giọng dịu dàng pha chút lo lắng .

- Em không nên đến đây . Mau về đi .

- Giấu em , nói đi .

- Anh chỉ lo sức khoẻ em mà thôi .

- A con bệnh hoạn cũng đến đây nữa à . Anh em nhà bây hội tụ đủ nhỉ .- lời bà mẹ ghẻ nó vừa dứt là lúc Vũ cho bà ta cái đạp thật mạnh vào bụng , cùng cái tát đau điếng từ Minh .

- Bà không có tư cách nói chuyện với tôi . - Nó trào phúng buôn ra những câu vô lễ - bà mẹ ghẻ à .

- Mày... mày ... được lắm con ranh chờ khi tao ra khỏi chỗ này thì mày biết tay tao . - ba ta nghiến răng ken két .

- Oh , tôi chờ ngày đó nhưng trước khi tiễn bà đi tôi cho bà gặp một người , một người mà bà và Nhã Anh con gái yêu quý của bà đã lên kế hoạch giết chết . - lời nó vừa dứt thì Nhã Quyên từ ngoài bước vào , ánh mắt lạnh lẽo quét qua người bà ta rồi cười điên dại nhìn mẹ mình , giộng giễu cợt - Ha ha ha , bà cũng có ngày hôm nay à công nương Nhã Ái .

- mày vẫn con sống sao . Sao mày không chết quách đi cho tao .

-

" Chết

" . Hình như người chết là bà đấy . - Nói xong cô ta chĩa súng lục vào người bà ta nhưng bị nó ngăn lại - Cô không cần xử đâu . Ở đây để lại cho bọn họ , Cô mời chủ của cô vào đây .

- Cô biết người đó sao - Quyên nghi hoặc nhìn nó .

- Tất nhiên , người năm qua chưa hề ôm tôi sao lại không biết . - nó vừa dứt câu thì Louis bước ra , ông nhìn nó đầy đau đớn . Nó vẫn chưa tha thứ cho ông sao . buông câu mỉa mai - ông có cần gặp vợ yêu lần cuối không ?.

Nói xong nó bỏ đi , mọi chuyện ở đây nên giao lại cho mấy anh xử lí . Đi khuất phía xa mà nó vẫn nghe rõ tiếng súng vang lên . Theo luật của gia tộc , vừa vào điều và thì nhiêu đó cũng đủ đưa bà ta ra xử bắn rồi chứ đừng nói chờ đến việc thẩm vấn hay thứ gì .

Nó lao xe vun vút trong màn đêm ra biển nghe tiếng sóng vỗ . Vậy là thù mẹ trã xong , Mọi thứ cũng không còn gì làm nó luyến tiếc . Đứng đó hồi lâu đến tận gần sáng nó mới về lái xe về nhà .

Ngày thứ ba .

Mặt trời đã lên đến đỉnh của những toà tháp cao nó mới mở mắt thức dậy . Bầu không khí buổi sáng thật thoải hay do dư vị của biển lúc khuya . Vscn xong xuôi , chọn cho mình một bộ cách thật thích . Mang giày quay hậu vào chân . Nó cầm hoa và quà tiến về phía xe hắn . Vẩn như thường lệ hắn đứng chờ nó trước đầu xe . Nhận quà của nó xong thì chở nó đi . Chiếc xe cứ chạy như vậy cho đến khi dừng lại . Nhiều người ra vào tấp nập . Vé bán không xuể . Nó và hắn đi vào trong với hai vé xem phim kinh dịnh trên tay , cùng một đống bắp rang với hai ly coca trên tay . Ngồi trên hàng ghế đầu tiên . Với hiệu ứng D nó như được chạm vào những nhân vật trên màn hình thật thích . Buổi xem phim kết thúc khi nó được một phen la hét kinh người rồi ôm chặt lấy cánh tay hắn khi con khủng long giơ hàm răng nhọn hoắc của nó về một nhân vật trong rạp . Thật ghê , hắn bị nó ôm cứng không buông nên bất lực đành để yên . Nhìn nó giờ cứ như con mèo nhỏ yếu đuối vậy .

Xem phim xong thì nó lại lôi hắn đi ăn chè ở mấy quán lề đường . Hai người không biết ăn bao nhiêu món ở các quán ăn lề đường . Chụp rất nhiều hình . Mà toàn là hình nó tự tướng chứ có thậy hắn chụp đâu . Cố gắng lắm nó mới nhờ người khác cầm giùm máy ành chuọ nó với hắn . Nó thì cười hắn thì cứ như khỉ ăn ớt trông buồn cười đến sợ . Nắng buổi trưa thật gắt , áo nó gần như là ứt hết vì hết chạy chỗ này đến chạy chỗ kia . Hắn theo sau cầm đồ cho nó . Dừng lại ở chỗ của chú bán kẹo bông gòn. Nó cứ đứng đó nhìn mà không biết thứ ấy là gì . Mãi sau hắn mới chịu nói cho nó nghe . Đó là kẹo .

Nó bảo chú bán cho hai cây thật to , nó một cahy hắn một cây . Nó vừa ăn vừa ngắm nhìn những màu sắc trên cái khây đựng những cây bông gòn khác . Kẹo ngọt để lại dư vị trên đầu lưỡi nó . Ngọt như mật ong .

. Bầu trời về chiều đẹp và lung linh dưới những hàng cây . Dựa lưng vào xe nó ngắm nhìn hoàng hôn dần buông xuống . Đưa điện thoại lên chụp hoàng hôn , hắn cũng đưa điện thoai lên chụp nhưng không phải chụp hoàng hôn trời chiều mà chụp nó . Dưới ánh nắng mặt trời , nó cười thật đẹp . Gương mặt nó bỗng chốc toả sáng đến rạng ngời . Hắn vội lưu tấm ảnh vào file rồi lên tiếng gọi nó về . Tiếc nuối nhìn mặt trời lần cuối , còn làm điệu bộ trẻ con đưa tay lên chào tạm biệt . Hắn thấy vậy mà phì cười , nhìn nó thật trẻ con . Nó cũng ghi lại khoảnh khắc đẹp ấy vào máy . Rồi ra về .

.

.

.

Xe hắn dừng trước cửa nhà nó , nó chào tạm biệt hắn rồi đi vào . Đột nhiên hắn ôm nó từ phía sau . Mũi cố gắng hít lấy hương nước hoa trên người nó . Mùi nước hoa thật dễ chịu khiến hắn không tài nào buông ra được . Tạm biệt nó ra về .

Cầm hộp quà lên phòng đặt ở chỗ mấy cài hộp quà nó tặng mà không hề đá động đến nó . Hắn không hiểu nỗi hành động lúc nãy của nó . Bào bước vào nhìn cậu , hỏi câu hỏi hôm qua

- Thiếu gia chuyện của cậu thế nào rồi ?

Hắn im lặng không trả lời Bảo , thật ra mấy câu Bảo nói không phải là không có lí nhưng giờ hắn rất rối . Hắn không thể nói đực cảm xúc của mình là gì lúc này . Bảo thấy hắn im lặng , rồi lặng lẽ đi ra ngoài . Cậu nghĩ hắn cần thời gian , cần thời gian để suy nghĩ , suy nghĩ lại tất cả .

Ngày cuối cùng

Tuy hôm nay mới là ngày thứ tư trong điều kiện nó đưa ra nhưng nó muốn thời gian dừng lại . Dừng lại tại đây , nó muốn lưu giữ khoảnh khắc đẹp này mải mãi trong tim . Ngồi trước bật thềm nhà , nó chờ hắn đến . Vẫn là áo sơ mi , quần jean nhưng hôm nay hắn kết hợp thoe một cái áo khoác phía ngoài . Chiếc xe dừng trước mặt nó . Hắn bước xuống nhìn nó cười . Hôm qua hắn đã thức suốt một đêm để suy nghĩ rồi . Người hắn cần thật sự là nó . Là . nó chứ không phải Quyên .

Nó không quan tâm thái độ lạ của hắn lắm . Đưa cho hắn hộp quà và bó hoa , rồi leo lên xe ngồi . Buổi cuối cùng nó muốn chơi thật đã . Chiếc xe lao đi trong sự ngoái nhìn của mọi người với tốc độ kinh ngạc .

sau chiếc xe dừng trước khu vui chơi . hắn bước xuống cầm tay nó dặt vào chứ không phải là nó nắm tay hắn lôi đi như mọi khi nữa . Rất muốn hỏi hắn sao lại thay đổi thái độ với nó nhưng rồi lại thôi vì nó muốn hắn cầm tay nó dắt đi . Cầm tay nó đi hết ngày hôm nay .

Trò đầu tien tụi nó chơi là đu quay . Mua hai vé rồi leo lên đó ngồi . Vòng quay cứ từ từ quay bánh nhưng vòng quay của thời gian . Quay lên cao rồi lại xuống thấp . Cứ như thế cho đến khi nó dừng lại . Đầu óc nó quay vòng vòng theo cái trò ấy nhưng ý thích chơi những trò ấy không ngăn nổi được nó . Nó muốn chơi trò cảm giác mạnh , nên bắt hắn đi mua vé . Hai vé cho trò Tàu lượn siêu tốc .

Chiếc tàu cứ chạy , nó với mọi người mặc sức mà hét thật to . Tiếng hét của nó lớn đến mức hắn bịch hai tai lại mà vẫn nghe thấy . Dừng biện pháp cuối cùng , lấy tay bịch miệng nó lại . Bị bịch chặt miệng nó vội cô quậy khiến cho những người khác phải nhìn . Hắn cũng tự động buôn nó ra . Chiếc tàu dừng lại , nó đùng đùng đi xuống mặt cho hắn kêu gọi phía sau . Nhiều nguười đi ngang qua còn trầm trò , khen ngợi vẻ đẹp trai của hắn . Mấy cô gái xinh cũng không khỏi thèm thuồng mà mắt hình trái tim , long lanh nhìn hắn .

Tất cả mọi trò cảm giác mạnh hầu như được nó với hắn chơi sạch , chỉ còn trò Nhà ma là chưa vào . Lưỡng lự hồi lâu , nữa muốn vào, nữa lại chẳng dám . Hắn thấy nó thế cũng không nói gì nhiều , dẫn nó qua trò khác .

Bên trong khu vui chơi rộng và hiện đại khinh khủng . Vừa thấy cái trò đập chuột hay thỏ gì đó nó đã bay lại ngay mua cho nó với hắn mấy cái vè chơi . Dùng toàn bộ sức, nó cầm búa đập quá trời . Mọi người đi qua lại cũng đứng lại nhìn hắn với nó , bởi vẻ ngoài của họ cứ như diễn viên Hàn quốc ấy . Vài người còn đứng lại chụp hình . Chơi đã đời thấy trò đó không vui nó quay qua chơi gấp thú . Nhén mấy cái đồng xu vào trong

, bắn hắn gấp thú cho nó .

Hắn vừa gấp vừa bị nó cứ mấy cái đau điếng khi gấp hụt con nó chỉ , nhưng chỉ cười hì hì chứ không cáu giận . Cuối cùng sau một hồi đấu tranh vật vả với cái máy ấy . Tốn cả đống tiền mua thẻ thì nó với hắn cũng thu được chiếc lợi phẩm duy nhất là một chú cáo trắng rất xinh .

Thấy chỗ kia rất đông người , con có cả tiếng nhạc nữa . Hắn với nó cũng tò mò đi lại xem . Chen chúc trong đám người đứng đó nó với hắn cũng vào được . Bên trong là một buổi hòa nhạc nhỏ giữa cây đàn violin với cây piano . Nó thích thú nhìn cây đàn violin màu đen đó . Khi người ta đàn xong . Mọi người bắt đầu bỏ những tờ tiền lẽ vào cái nón của ông lão ngồi đàn piano . Hình như ông ấy bị mù thì phải .

Nó ái ngại nhìn hắn , rồi kéo hắn lân la đến chỗ ông lão . Miệng nói gì đó , sau ra nói với hắn thật lớn .

- Anh biết đàn piano đúng không

Hắn chỉ gật đầu nhẹ với nó . Rồi tiếng lại cây đàn . Nó dìu ông lão vào trong đứng , ra hiệu cho cậu bé vừa kéo đàn violin cầm nón lên , chuẩn bị đi vòng quay . Tay nó cầm cây đàn vi ô lông trên tay , miệng cười xòa nhìn hắn nói .- Hợp tấu nhé !

Hắn hiểu ý nó , liền đánh những nốt nhạc đầu tiên . Tiếng đàn piano vang lên rất lâu tiếng violin mới kéo dài , ngân vang . Hai người hai cảm xúc khác nhau , chơi hai loại dụng cụ khác nhau , nhưng giờ đây họ như là một , cùng chìm đắm vào bản nhạc của mình . Tiếng violin buồn réo rắc thì tiếng piano lại nhẹ nhàng và vui vẻ . Cả hai cùng nhau hợp tấu thành một bản nhạc hay hơn bao giờ hết .

Tiếng đàn dừng , mọi người vỗ tay đôm đốm còn có cả những lời khen ngợi hết lời . Số tiền cậu trai trẽ đi vòng quanh cũng được kha khá , nó và hắn cũng bỏ vào đó một số ích biếu ông lão nhưng ông lại từ chối , ngược lại còn cảm ơn bọn nó nữa chứ .

.

. Tạm biệt ông lão nó và hắn đi kiếm thứ gì đó ăn . Ngồi dưới gốc cây to nhơi ổ bánh mì hắn đưa cho nó cùng chai nước suối . Hắn vừa đi đâu đó về còn cầm theo cái máy ảnh ,hỏi nó

- Này chụp hình không ?

Nó nghe tới cũng hí hửng bỏ dở ổ bánh mì lại chạy lại chụp hình . Hai người tạo thật nhiều kiểu , nào là cảnh nó nhéo mặt hắn, hắn bẹo má nó như một cặp tình nhân thật sự . Tấm ảnh đẹp nhất vẫn là tấm hắn hôn nhẹ lên gò má nó . Chụp xong hết tất lại nhơi tiếp ổ bánh mì . Hắn thì cứ ngồi ngắm nó ăn , làm nó chẳng được tí nào đành bỏ dở , ngồi nói chuyện với hắn .

- Này , hai ngày nữa là sinh nhật anh đúng không ?

- Ừ

- Anh có mời tôi không, mà thôi không mời cũng được nhưng tôi vẩn sẽ tặng quà cho anh như mấy hôm nay vậy . Hôm đó anh phải thật đẹp đó . Đừng vì chuyện gì không vụi mà làm cho ngày sinh nhật của mình trở nên buồn nha . Anh nhớ đó .

- Cô làm như sắp đi xa vậy á , sao nói nhiều thế . Bình thường đâu có vậy ?

- Này anh có xem mấy món đồ tôi tặng không đó - nó bị câu hỏi của hắn làm cho ngờ nên lảng sang chuyện khác .

- Có nhưng mà coi mới có hộp đầu à .

- Vậy anh thấy thứ gì trong đó không ?

- Không

Câu trả lời của hắn làm nó bất ngờ , chẳng lẽ hắn không thấy thứ gì ngoài cái áo đó sao . Nỗi thất vọng xâm chiếm lấy trái tim nó , nhưng nó lại nhanh chống tan biến

- Này Nguyệt Anh tôi có chuyện muốn với cô .

- Anh nói đi . - Mắt nó lơ đảng nhìn đồng hồ điện thoại . Sắp tới giờ rồi . Nó sắp đi rồi.

- Thật ra ... thật ra thì .....

- Anh đi mua kem cho tôi ăn nhé ! - nó vội cắt ngang lời hắn , nó không muốn hắn nói câu tôi hận cô , hay đại loại là tôi muốn kết thúc chuyện này .... Vì nó muốn , muốn giữ lại chút kỉ niệm đẹp giữa nó với hắn .

- Ừ . - hắn không nói gì chỉ đứng dậy đi mua kem cho nó .

.

.

.

.

.

Máy bay cá nhân mang kí hiệu F vừa cất cánh . Lia mắt nhìn cảnh vật nơi này một lần nữa . Giọt nước mắt nó khẽ lăn dài trên hai gò má . Hai lau nước mắt cho nó , giọng ấm áp .

- Không sao đâu ,,phẫu thuật xong em có thể khỏe lại , có thể về thăm mọi người mà !

Nó chỉ gật đầu không đáp . Máy bay bay ngày một xa , xa dần rồi khuất mất .

.

.

Hắn trở lại chỗ nó ngồi với hai cây kem ốc quế trên tay , nhưng nó đã biến mất . Hắn cứ nghĩ là nó đi vệ sinh nên ngồi đó chờ .

,

trôi qua nhưng nó vẫn không quay lại . Điện thoại gọi nó cũng không liên lạc được . Nó đã biến mất , biến mất khi hắn chưa kịp nói câu

" Anh xin lỗi

" chưa kịp nói câu mình quay lại nha em . Đằng xa một cô nhók , tuổi gì đó chạy lại chỗ hắn , trên tay còn cầm một cái hộp quà nhỏ . Miệng cô nhók cong lên

- Chú đẹp trai , chú có phải tên Vỹ không ạ .

Hắn đang bực tức tìm kiếm nó nên không để ý đến lời cô bé ấy . Cô bé vẫn kiên trì hỏi hắn - Chú đẹp trai chú có phải tên Vỹ không ạ !

Hắn bây giờ mớu chú ý đến lời của cô bé , gật đầu nhẹ tỏ ý là phải . Cô nhóc vội tiếp lời . - Lúc nãy có cô xinh đẹp nhờ cháu gửi chú cái này .

Hắn chỉ im lặng nhận từ tay cô bé cái hộp ấy , cô bé cũng giống nó chạy biến đi . Biến mất thật rồi .

Bỏ hộp quà vào xe hắn về nhà , Quyên ngồi ở phòng khách chờ hắn từ bao giờ , gương mặt cô ta xanh xao , mắt đỏ hoa sưng húp vì khóc . Hắn nhìn cô rồi cất tiếng - Em về đi anh mệt , an toàn là tốt

Rồi đi một mạch lên phòng . Quyên đứng đó gọi hắn , hắn quay lại nhìn cô giọng giận dữ . - Anh biết rồi, biết hết rồi . Em về đi mình chia tay .

" Rầm

" âm thanh vang dội từ cánh cửa phòng rộng nhưng lạnh lẽo . Kết thúc rồi , hết thật rồi . Người anh yêu bỏ anh mà đi người anh không yêu lại quay về tìm anh . Mở hộp quà lúc nãy cô bé đưa , Hắn lấy trong đó ra một lá thư .

" Chào Vỹ,......

Anh biết không thời gian qua là thời gian mà em vui nhất , nhớ nhất và có nhiều kỉ niệm đẹp nhất vì em được sống thật với mình , với tính cách cũng con người của mình . Lời hứa trước đây em hứa , em xin lỗi vì không thực hiện được nó nhưng mà anh đã có được hình của em . Hình mà em còn nhỏ , hình tuổi của em..... .

Em trả Nhã Quyên lại cho anh , em muốn anh hạnh phúc với người anh chọn . Hãy nhớ là bên anh luôn có em dù thế nào .

Kết thúc sớm hai ngày là quyết định của em nên anh đừng buồn , đừng trách mình nhé . Em muốn có một sinh nhật thật vui .

Happy birthday

Vỹ yêu dấu .

Tạm biệt anh .

"

[ Nếu nói không yêu anh là em sai .

Nói không nhớ anh là em ngốc

Nói em yêu anh thật rồi thì cũng đúng

Nhưng nói không yêu anh thì em là kẽ khờ , là dối trá .

Vì em yêu anh nên anh đừng bao giờ khóc nhé . Khi không có em

Anh hãy tự mình đứng trên đôi chân mình mà bước khi em biến mất

Và đừng bao giờ hết yêu em như em đã yêu anh ]

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio