Tự bạch anh nhà ta đây .
Tên cha mẹ cho : Dương Định Vỹ .
Ngày anh bước vào đời : Chẳng biết ngày nào nữa . Chắc vào ngày x tháng quá . Năm xx ấy .
Chiều cao : lí tưởng khủngkhiếp m
số đo ba vòng : chuẩn men rồi hỏi chi nữa .
Tính cách : Anh sinh ra là con của vua chúa , lại kêu ngạo tự phụ . Nên khỏi phải bàn tới làm gì .
Sở thích : Cái gì cũng thích cả , nói chung anh chẳng ghét cũng chẳng thích gì nhiều .
Sợ : Mất em rồi tôi biết sao đây . Nói thẳng ra là sợ mất nó cho rồi . Chán phèo .
Sở trường . Phá hoại những thứ mình không ưa và tuyệt đối chẳng nghe ai khuyên . Bài học chân lí đây nè .
Màu sắc yêu thích : Các gam màu tối tâm , đen thủi đen thui là ok . Thích mặc quần âu ở nhà ấy mà .
Món ăn yêu thích : Hầu như chẳng thích món nào . Ngoại trừ mấy món em nấu ra .
Người ta nói yêu là đau , yêu là khổ , yêu là dại khờ mà sao em vẫn cố yêu .Vẫn cố níu kéo một tình yêu không thuộc về mình . Để giờ đây người đau là em . Người hối tiếc là em .
"Hãy cố gắng sống thật tốt khi bạn cảm thấy chán
Hãy cố gắng mạnh mẽ khi bạn cảm thấy nãn
Hãy mĩm cười khi bạn cảm thấy buồn chuyện gì đó
Hãy yêu mình hơn mỗi ngày khi bạn cảm thấy cô đơn "
Sally đứng trước căn phòng lớn với những đồ nội thất trang trí đắt tiền . Cánh cửa lớn vẫn đóng in lìm từ tối đến giờ . Cô cũng đứng đây được khoảng nữa giờ riồi còn gì .
Trong nhà giờ này vằng tanh chẳng còn ai . Người làm cũng trở về phòng nghĩ . Ba mẹ hắn cũng phải đi dự tiệc hộp mặt gì đấy . Chì còn cô và người cách cô một cánh cửa mà sao xa vời quá .
Có lẽ con đường cô chọn là sai . Là những bước đi không dễ dàng cho mình ,. Cảm giác đau đến ngạt thở từng đêm vẫn luôn hiện diện trong cô . Dù cho Vỹ có ở đâu đi , . Thì khoảng cách vẫn là quá lớn .
Cô nhẹ gõ cửa phòng hắn . Nhưng mãi một lúc lâu mới có người ra mở của . Trên người hắn bận một chiếc quầu âu dài , cái áo phông to bản nhưng chẳng thể nào che mất đi những đường cơ bắp hoàn hảo . Mái tóc ướt nhẹp đang được lao khô .
Cô ngớ người nhìn hắn rất lâu . Đôi mắt dán chặt lên người đang khó chịu nhìn mình .
Buông câu lạnh , sau đó hắn quay vào trong .
- có chuyện gì .
- À tôi có chuyện cần cần nói .
- Chuyện gì ?
- chuyện đám cưới .
Đôi mắt hắn hằn lên những vệt đỏ li ti . Lửa giận trong người phừng phừng cháy . Chuyện này hắn không nhắc đến là vì hắn không tay mình dính chàm thôi . chứ thật ra cô chẳng là gì cả .
Thấy ánh mắt ăn tươi của hắn , cô vội cụp mắt xuống không dám ngước nhìn hắn lần nào . Bẽn lẽn đi về phòng khi hắn vừa đóng sầm cánh cửa lại . Cả căn nhà như rung lên với lực đóng . Điện thoại hắn đỗ chuông . Là tin nhắn gì đây .
Sunly vừa đi về phòng vừa tự thầm trách mình ngu ngốc . Phải chăng khi thấy hắn trong bộ đồ ngủ , mái tóc còn dính nước , nét mặt lạnh lùng .Làn da trắng hệt như em bé . Cùng đôi môi đỏ hồng như máu khiến cô điên lên . Mà quên mất mục đích chính .
Thật ra cô quyết định rồi , định qua nói với hắn là nó vẫn còn sống ,tuy là chưa biết hắn là ai thôi . Vali đồ cũng chuẩn bị sẵn . Nhưng sao thời khắc ấy cô lại quên đi , trong đầu chỉ có một ý nghĩ là đoạt anh thành của riêng mình . Cho dù cái đắt thế nào cũng không sao .
.
.
.
.
Nó mơ màng thức dậy khi mặt trời ló dạng bên sườn đông . Vài tia nắng ấm áp chui tọt qua cửa sổ nhìn nó cười . Bước xuống giường , nó đưa mắt nhìn ra bầu trời trong xanh , tiện tai với cái tai phone nhét vào .
Người nó khẽ lắc lư theo nhịp của bài hát nào đấy . Đôi mắt khép lại như trách ánh nắng của mặt trời buổi sáng . Lưng nó dựa hẳn vào thành cửa sổ lớn , một chân gác , một chân lại vắc vẽo trên cái ghế đai gần ấy .
Anh đẩy cửa bước , thấy dáng vẻ ngồi của nó mà không khỏi buồn cười . Con gái tuổi rồi mà dáng ngồi cứ như con nít . Cũng may là nó mặc quần dài , nếu mặc váy mà tin này lan ra ngoài thì sau này còn ai dám lấy nó nữa không .
Anh bước đến bên cửa , bàn tay dịu dàng lướt qua trên gương mặt bầu bĩnh , hai lúm đồng tiền của nó khoét sau hơn khi cười . Nó mở mắt nhìn anh cười nhẹ , anh gật đầu hướng ánh nhìn ra ngoài cửa . Định nói với nó vài chuyện nhưng lại chẳng thấy đâu .
Bên trong nghe rõ mồn một tiếng nước chảy , anh chỉ biết lắc đầu cười khổ . Đến giờ vẫn chưa vscn xong sau .
Thay cho mình một chiếc đầm suông . Cùng đôi giày quai hậu .
Anh nhìn nó hồi lâu , chẳng thấy nó khác là bao ngoài cách ăn vận , Buông câu trêu chọc nó ,
- Chà em gái anh xinh dữ há .
- Anh đừng có mà trêu , em không chơi với anh nữa đến công ty đây .
- Ơ sao hôm nay em đi làm , chẳng phải không làm nữa àk .
- aA bảo thế , đứng có lảng . Chuyện tối qua em chẳng quên đâu nhé . Có cần em gọi cho cô nào tên Louira không nhỉ ?
Ánh mắt gian tà nhìn anh , dáng vẻ ngơ ngơ nghệt nghệt của anh càng khiến cười nhiều hơn . Quen cô cũng được mấy năm rồi vậy mà suốt ngày cứ chống chế mỗi khi cô nhắc đến cô ấy . Đúng là hết nói nổi
Nó cười híp mắt nhìn anh . Anh cũng cười , nhưng lại là nụ cười méo mó đến khó coi.
.
.
.
.
Hắn ngồi thụp xuống giường , Đôi mắt mở to hết cở nhìn những gì trong máy tính . Tất cả là ảnh của người nhưng lại chẳng quen .
Cả hai cứ như xa lạ vô tình gặp nhau như ngày đầu vậy . Quá đáng lẽ ra đã ngủ yên sao lại khơi dậy chứ . Đau lại càng đau thêm .
Phải chăng ông trời đang trêu đùa hắn sao . Không có tin tức ngoài tấm di ảnh ngày mất . Tấm ảnh nó đang cười nhưng ánh mắt lại đượm buồn . Là gương mặt hệt như gương mặt giả mà Sunly đang đeo .
Phải chăng khi mất đi tất cả thứ quan trọng anh mới chấp nhận không . Hay anh lại sẽ đánh mất đi thứ quan trọng đang tồn tại một cách vô hình đâu đó mà anh không nhìn thấy .
Người hiện tại sau này có thể cho anh hạnh phúc hay người mất đi mới đem lại cho anh hạnh phúc .
Nên chấp nhận hiện tại hay quá khứ vẫn mãi lưu mờ theo dòng thời gian .
Mệt mõi ! nỗi đau này đã quá đau rồi .
Quá khứ này mãi chỉ là quá khứ thì cho dù có chuyện gì cũng chỉ là quá khứ .
Nguyệt anh đã mất rồi . Mất thật sự rồi . Tại sao ông còn đem một người có tính cách giống hệt đến . Nhưng lại chẳng tìm được tin tức gì .
Nó giống như hơi nước bay đi mất tâm vậy .
Nỗi đau này anh sẽ chấp nhận tiếp tục hay là sẽ khép nó vào góc sâu nhất của trái tim . Để chấp nhận một tương lai , một chân trời mới đây .