Công Chúa Biến Thái

chương 9: thiên đăng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Note: Chương mới up dần, các nàng hóng từ từ nhé :'(. Chương này thịt thà đủ cả, toàn sườn xào chua ngọt nhá, há há…

P/s: Hê nhô các nàng, bây giờ là : phút buổi sáng, và ta mới hoàn thành xong chương này cho các nàng, nhảy vào hôn hít ta ngay đi, haha…

Quá giờ ngọ thiện ngày hôm sau, Minh Minh mới lồm ngồm bò dậy, phụ mẫu Gia Vũ thì vẫn nghĩ công chúa đi đường xa mệt nhọc nên thân thể chưa khỏe, để yên cho nàng ngủ, lúc Gia Vũ trở vào mang theo đồ ăn, nàng vì mùi thức ăn mà choàng tỉnh. Tiểu Vũ đặt hộp cơm ngàn ngăn trên bàn, mang chậu rửa mặt vào sửa sang mặt mũi cho công chúa, giúp nàng thay đổi xiêm y dễ cử động rồi mới đưa nàng đến bên bàn. Mũi Minh Minh hếch lên, nhìn từng tầng từng tầng hộp cơm được tháo rời ra đủ món xào, mặn, ngọt, điểm tâm… Gia Vũ xới một tô cơm nhỏ, múc một bát canh ngân nhĩ gà nóng hổi, bón cho nàng từng thìa, nàng trợn mắt thèm thuồng nhìn về đĩa sườn xào chua ngọt, từng miếng từng miếng lăn tròn trước mắt, nước dãi thòm thèm chỉ tay sang phía đó:

– Ta muốn ăn sườn!

Gia Vũ nào có chịu:

– Nàng mới ngủ dậy, uống chút canh cho ấm bụng, dễ tiêu hóa đã.

Minh Minh dằn dỗi:

– Không, thịt cơ….

– Ngoan, uống hết bát canh này rồi mới được ăn thịt.

Công chúa của ai đó mè nheo::

– Không muốn, ta muốn thịt cơ….

Tiểu Vũ ngồi xuống, ẵm tiểu công chúa ngồi lên đùi mình, khẽ thổi phù phù từng thìa súp:

– Minh Minh ngoan há miệng nào.

Ai đó theo phản xạ há miệng, ngậm lấy thìa súp nuốt cái ực, quay ra lườm Gia Vũ, chàng mặc kệ, tiếp tục bón, ai đó lại tiếp tục mè nheo:

– thìa, nốt thìa thôi…

– Ngoan, há miệng ra.

Đến khi thìa thứ đưa đến miệng, Minh Minh ngúng nguẩy nhất định không chịu ăn nữa, thanh niên nào đó không nói hai lời, trực tiếp mớm bằng miệng cho nàng, không uống mới sợ. Ai đó bị làm cho tức chết, chuẩn bị giọt ngắn giọt dài, ai ngờ Tiểu Vũ đã nhanh hơn, gắp luôn miếng sườn bóng nhẫy nhét vào miệng nàng, nàng tức. Càng ở lâu càng phát hiện ra, thân thủ và kỹ năng đối phó của Gia Vũ càng ngày càng lớn, khiến nàng chưa kịp phát tiết đã phải chịu đựng. Không thể như thế được, ở đây nàng là boss cơ mà. Công chúa nhà ai đó chuẩn bị vùng lên, nào ngờ thanh niên nào đó đã lọc sẵn miếng sườn, đặt lên trên muỗng cơm, quay sang, mỉm cười nhấn nhá:

– Nào, Minh Minh ngoan, há miệng ra!

Nàng đang dâng lên căm hờn, nhìn miếng sườn, nước miếng cái ực, bao nhiêu cục tức chui tọt hết xuống dạ dày. Hài, thế mới nói, không chỉ đàn ông, mà cả phụ nữ, chúng ta nên thu phục bằng dạ dày, dạ dày, dạ dày!!! (Nhấn mạnh đó, nấu ăn ngon đi, ta theo tất, hahaa – Lảm nhảm tự kỷ của mừn, các bạn đừng ném đá!!!)

Đang vất vả cho Minh Minh ăn thì con sói nhỏ Tiểu Nghi bành bạch chạy vào, vừa thở hổn hển vừa nói:

– Công chúa, công chúa… có chuyện này… hay lắm…

Minh Minh ngoái đầu lại nhìn, kéo ghế, từ tốn nuốt miếng thịt trong miệng xuống, bảo nàng:

– Bình tĩnh, có gì ngồi xuống từ từ nói.

Con bé vẫy cái đuôi sói vểnh ngược cả lên, mặc kệ ai đó lườm nguýt, ngồi xuống giơ móng vuốt ra cầm tay công chúa:

– Hôm nay có thiên đăng đó, tí chúng ta đi nha đi nha đi nha!!!

Nàng nói một thôi một hồi không ngừng, mắt lấm lét nhìn sang Gia Vũ, chỉ sợ công chúa không đồng ý. Ai ngờ đâu, Gia Vũ gạt nàng ra, đưa miếng thịt sườn to vật vào miệng công chúa, không để nàng quấy nhiễu. Công chúa đón miếng thịt, quay sang nhìn chàng nịnh bợ:

– Ười a ũng uốn… (Người ta cũng muốn…)

Miếng thịt to mắc nghẹn ở cổ mãi mới xuống được, nàng trợn mắt lườm Tiểu Vũ, hắn giả vờ không biết quay đi, nàng tức, giằng tay áo kéo hắn, bắt đầu chu mỏ lên:

– Người ta cũng muốn xem thiên đăng….!!!

– Minh Minh ăn nốt miếng này, húp nốt chén canh này nhé.

– Thiên đăng cơ!!

Nàng quay đầu, nhất định không hòa hoãn (ai ya, thanh niên nào đó chiều cho lắm vào, giờ thì không sửa được tính mè nheo của công chúa nhé, há há). Gia Vũ ngẩng mặt nhìn trời, hôm nay chẳng thấy con thạch sùng nào nằm vùng trên đó cả, chàng lai nghĩ đến số phận bi đát của mình, quyết tâm giả vờ mặt lạnh:

– Nàng ăn hết rồi nói chuyện, đang ăn không được bỏ ngang.

– Không chịu đâu!!! Gia Vũ không cho ta đi, ta tự đi.

Nói rồi nàng vùng vằng quay mặt đi, Tiểu Nghi ngồi cạnh cười thầm, ôi đại ca mặt lạnh của tôi lại phải nhún nhường nịnh bợ công chúa, hí hí, tí về kể cho phụ mẫu nghe mới được. Vẻ mặt con sói nhỏ nào đó hớn hở, ai ngờ bị Tiểu Vũ giận cá chém thớt, quay sang gườm gườm:

– Muội cứ cẩn thẩn cái miệng, nói linh tinh câu nào thì đừng hòng huynh tha muội đi đâu.

Nói xong quay sang đổi giọng ngay với công chúa:

– Minh Minh ngoan, ta định chiều tối đưa nàng đi xem lễ hội mà, nàng không ngoan thi thôi vậy, chúng ta ở nhà cũng được.

Nói xong chàng giả bộ dọn dẹp bát đũa, xếp các ngăn thức ăn lại, Minh Minh quay lại, ấm ức:

– Ta ăn, ta ăn, nhưng Tiểu Vũ phải đưa người ta đi chơi cơ!!!

Nói rồi nàng giằng lấy bát súp, húp soạt một miếng, rồi ợ lên một cái rõ to, Tiểu Vũ cười thầm, dọn dẹp các thứ, chỉ để lại cốc nước cam để xíu cho nàng uống, để lại con sói nhỏ chơi với nàng rồi ra ngoài.

Chớp thấy Tiểu Vũ đi xa rồi, Tiểu Nghi mới rón rén sán lại gần nàng, mắt bắn ra toàn trái tim:

– Công chúa, công chúa có biết thiên đăng có những gì không?

Minh Minh chưa tham gia lễ hội dân gian bao giờ, bé đến lớn chỉ ở trong cung với những yến tiệc linh đình, nàng nào biết không khí lễ hội như thế nào, vì vậy háo hức háo hức:

– Có những gì? Có đẹp không, có vui không?

Tiểu Nghi kể với ánh mắt kỳ bí lẫn say mê:

– Đèn treo khắp nơi, rất nhiều sạp hàng, đồ ăn, câu đố, còn được thả đèn nữa, lung linh lắm luôn.

Tưởng tượng ra như thế, Minh Minh cảm thấy lần này về thăm nhà Gia Vũ thật không uổng công, sau này nhất định phải bắt hắn đưa nàng đi thăm thú thế giới bên ngoài mới được. Tiếp đến, Minh Minh nhỏ rãi ngồi nghe Tiểu Nghi kể những chuyện dân gian, nàng nghe đến say mê, mơ màng đến những thứ mới lạ mà trong cung chẳng tài nào biết được.

Mặt trời chiếu những tia nắng cuối cùng vàng vọt trên khoảng sân trước viện, mọi nhà bắt đầu lên đèn, Gia Vũ hai tay hai quỷ nhỏ, lang thang đi khắp phố chợ trong kinh thành. Lễ hội này vào rằm tháng tám âm lịch, hằng năm chỉ tổ chức một lần nên vô cùng trọng đại, đèn lồng thắp thành từng dải dọc theo trục đường chính tới khu chợ sầm uất, thương nhân cũng như dân tình ở các vùng khác cũng kéo đến đông đúc để tham gia lễ hội này.

Do vẫn còn sớm nên mọi người vẫn đang rôm rả ở các tửu lâu hoặc các quán trà nhỏ chờ tối hẳn, trên đường phố bày đủ loại hàng quán, bánh ngọt, thịt nướng, đồ ăn vặt. Mắt Minh Minh sáng lên, chỉ đông chỗ này, tây chỗ kia, kéo tay Tiểu Nghi với Gia Vũ chạy tới chạy lui. Chỗ nào nàng cũng sà vào, hóng hớt xem có gì, ngửi thấy mùi đồ ăn thì nhất quyết đứng lại không chịu đi, cuối cùng con sói nhỏ mỗi tay một xiên hồ lô nướng, mắt hình tim mới chịu theo tay ai đó ngắm cảnh.

Lần đầu tiên nhìn thấy những thứ này, Minh Minh cảm thấy rất hứng thú, đông người, các bé tầm tuổi Minh Minh và Tiểu Nghi cũng được phụ mẫu dắt đi chơi hoặc kéo nhau thành tốp tốp đứng tại các sạp hàng, nàng thấy có cả sạp nặn tò he, cũng lăn lê vào đòi kéo một hình con công bằng được, thấy bên này biểu diễn ảo thuật thì sà vào hóng hớt, thấy bên kia bày bán điểm tâm kỳ lạ mà chả bao giờ thấy trong cung điện cũng lao vào oánh chén. Tiểu Nghi như con thoi, cùng nàng bơi hết sạp này đến quán khác.

Trời tối dần. Đường phố lại đông người thêm. Mọi người bắt đầu đổ xô ra đường. Người người đan xen chật như nêm, Tiểu Vũ sợ lạc mất con sói nhỏ, khư khư vừa chen chỗ vừa ôm thật chặt các nàng tiến đến quảng trường lớn. Quảng trường là một khu đất rộng, thương nhân tập trung ở đây khá nhiều, nhưng mặt hàng chủ yếu không phải đồ ăn như trong chợ mà là đèn trời, đủ các loại kiểu dáng màu sắc độc đáo của các vùng miền tụ họp, thậm chí còn bán kèm cả bút lông để viết lên đèn. Đây cũng chính là nơi thả đèn trời hàng năm.

Không như các vùng khác chủ yếu có lễ hội hoa đăng hàng năm hoặc thủy đăng thả đèn trên sông, hồ, kinh thành của nàng có một lễ hội đặc sắc không nơi nào có là thả đèn trời để mong một mùa bội thu, cầu thi cử đỗ đạt, mong nguyện ước thành sự thực. Lễ hội này có từ rất lâu rồi, tương truyền là đèn trời có thể chạm đến những tầng trời cao, các vị thần linh sẽ đọc được những điều ước của dân chúng, giúp mọi người được như ý nguyện. Công chúa từ nhỏ lớn lên trong nhung lụa nhưng rất nhanh đã thích ứng với những con người dân dã xung quanh, nàng quấn quanh chủ quán này xem những bức vẽ trên đèn lồng hết sức xinh đẹp, chạy sang chỗ kia chỉ trỏ những đèn giấy đủ màu, đánh võng chỗ này giải câu đố, lúc sau lại sán chỗ kia xem cách làm đèn.

Hóa ra, để làm được đèn trời có rất nhiều loại nguyên liệu, có nơi để nguyên liệu đơn giản là giấy dó, có nơi kết chắc hơn làm từ vải dù, vải bạt dù loại gì thì cũng được dán với những nan nhỏ bằng tre hoặc nứa xung quanh thành hình trụ tròn, thậm chí xa xỉ hơn thì bằng những thanh thép hoặc chì được uốn thành những vòng tròn, bên trên được dán kín, ở dưới có buộc một lon dài, bên trong có đựng đèn cầy, nến hoặc đèn dầu. Thế là hoàn thiện. Thực ra với tục thả đèn trời như này, thông thường mọi người sẽ dùng đèn trơn để viết nguyện ước, chỉ có những nhà giàu chơi ngông mới chọn đèn vẽ hoặc đèn màu để nổi bật.

Minh Minh tự cảm thấy có lẽ mình cũng nên chơi trội một chút, cuối cùng chọn tới chọn lui, nàng lại chọn đèn trơn màu, kèm bút lông để viết nguyện vọng. Quay sang, thấy Tiểu Nghi chọn một cái đèn đỏ rực, còn Gia Vũ lại chọn y như mình. Tiểu Vũ cẩn thận dắt tay hai bảo bối ra giữa quảng trường lớn, cùng Minh Minh hí húi viết nguyện ước lên đèn, xong rồi châm lửa lên từng chiếc đèn cày, đợi cho hơi nóng thổi căng lồng đèn, cuối cùng giữ đáy lồng đèn, để nó nương theo gió, từ từ buông tay. Chàng bế Minh Minh lên, công chúa muốn tự tay thả đèn của mình, Tiểu Nghi cũng kéo kéo ở dưới, ra điều cũng muốn chiều chuộng như vậy. Khi họ thả đèn lồng lên, rất nhiều người quanh đó cũng đồng loạt thả đèn lên trời, mọi người thi nhau hò hét, cười đùa, Minh Minh cảm thán:

– Thật đẹp… Cứ như cả một dải ngân hà.

– Công ch… à tiểu thư, nhìn kìa, đèn lồng đỏ của Tiểu Nghi thật là nổi bật.

Tiểu Nghi thích thú reo lên, Cả ba dõi mắt nhìn theo dòng sông thiên đăng trôi lững lờ, khá đông người, bảo bối đều thấp bé không nhìn thấy được, Gia Vũ cúi xuống, ôm Minh Minh đặt lên vai, vươn tay bế theo Tiểu Nghi, cả hai cười khanh khách, bám chặt chàng. Không còn phố xá nhộn nhịp, cung điện lộng lẫy, chỉ có lung linh ảo mộng của ánh sáng đèn trời tuyệt đẹp xung quanh. Cảnh tượng đó, cho đến rất nhiều năm sau này, cả người cũng không thể nào quên.

Mãi đến sau này khi nhớ lại, Minh Minh hỏi chàng viết gì, chàng đỏ mặt không nói, cuối cùng bị hành tỏi chán chê mới thì thầm, ngày ấy khi đặt bút, chàng vẫn nghĩ những vọng tưởng của mình xa vời, nhưng ngón tay đã tự động viết chữ ” Minh”. Từ lúc nào chàng đã biết bản thân không thể nào kìm nén được tình cảm với nàng, từ lúc nào nàng đã trở thành một phần không thể thiếu? Tiểu công chúa cười phá lên, cuối cùng rúc vào người chàng sung sướng, thực ra lúc đặt bút, không ngờ lại cùng ý nghĩ như chàng: Vĩnh cùng nguyện vi – Vũ. Chắc chàng chẳng bao giờ biết được, thôi để nàng hạnh phúc một mình được rồi, ai đó đau khổ mảnh thì kệ đi, haha.

Chú thích:

Thiên đăng: đèn trời

Vĩnh nguyện cùng vi: Nguyện không bao giờ rời xa…hà hà, chôm ở đâu đó không nhớ…

Mạch cảm xúc của thiên đăng này bắt nguồn từ ảnh bìa, một mẩu nhỏ hoàn toàn trong sáng của Gia Vũ và Minh Minh, các nàng có thể cho tiểu nữ biết cái loại hình tượng trong sáng này có làm tim các nàng chảy nước không? Hay là thịt, thịt, thịt everywhere mới giảm cơn đói khát của các nàng?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio