"Tôi biết rồi." Không thể không thỏa hiệp, Lí Thi Ngôn thành thật nói.
"Tiểu mỹ nhân a, thật ra, cái tên gì đó ở trường các cô. . . . . . À, đúng rồi, Lí Hạo Hiên, hắn thật ra cũng không tệ a, lại có tiền, đối với người khác lại dịu dàng, cô có thể suy nghĩ một chút, trước mặt thiếu chủ nhà chúng tôi cô đã bị mất hết hình tượng rồi, nhưng vẫn có thể đi câu dẫn mấy gã ngốc khác a, cơ hội của cô khẳng định là rất lớn, dù sao, bộ dạng cô cũng có vài phần quyến rũ a,"
Anh Thiệu nhớ lần trước đưa thiếu chủ đến trường học, vừa lúc thấy tiểu thư Anh Nhi cùng với một tên diện mạo không tồi sánh vai nhau đi qua, liền bảo thủ hạ điều tra một chút, mới biết được nam sinh kia là công tử của tập đoàn tài chính Lí thị - Lí Hạo Hiên, hình như cũng thích tiểu thư, vậy sao có thể được, thiếu chủ nhà mình với tiểu thư Anh Nhi mới là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi. . . . . . .
Cô gái này yêu hư vinh như vậy, có lẽ có thể cổ vũ cô ta theo đuổi cái tên Lí Hạo Hiên kia, nếu nói như vậy, kia thật đúng là vẹn toàn đôi bên. . . . . . .
Nhìn thấy cô gái trước mặt cúi đầu không lên tiếng, anh Thiệu biết cô đã hiểu rồi.
----
Cùng thủ hạ ra khỏi nhà kho, nhìn bầu trời trong xanh, anh Thiệu một trận đau đầu, nhớ tới bang chủ còn chờ tin tức của mình, ai, thật không biết lão gia nghe tin tức ở đâu, biết tiểu thư Anh Nhi cùng Thiếu chủ lúc đi ngoại khóa bị thương, hung hăng mắng Thiếu chủ một hồi không nói, ngay cả chính mình cũng phải chịu liên lụy, lúc ấy Thiếu chủ căn bản là không có cho mình đi theo mà, mình thật đúng là "nằm cũng trúng đạn" a. . . . . . . .
----
Buổi tối,
"Nhã Lâm a, bé Nhi bị thương thật sự là thực xin lỗi a, đều là Minh Khải không bảo vệ nó, " Phương Á Nam ngồi ở phòng khách vẻ mặt xin lỗi gọi điện thoại.
"Không sao, Á Nam, Anh Nhi nghịch ngợm như vậy bà cũng không phải không biết, lần này bị thương vừa lúc có thể yên tĩnh hai ngày, bà đừng tự trách, Minh Khải sao có thể đi theo Anh Nhi mãi được, bị thương nhẹ là chuyện thường ấy mà, "
Nghe bạn tốt không có tức giận với mình, Phương Á Nam càng áy náy ,
"Hai ngày trước bà không phải nói đi du lịch cùng Chấn Bằng sao, khi nào thì đi, tôi nghĩ cho bé Nhi sang bên này, " Phương Á Nam nhớ rõ bạn tốt hình như từng nói muốn đi du lịch đâu đó.
"À, vốn là định hôm sau đi, nhưng chân Anh Nhi lại bị thương, tôi không yên tâm, muốn chờ đến lần sau lại đi." Điền Nhã Lâm nhớ đến bàn chân bị băng bó của con gái, đau lòng nhíu nhíu mày, có thể không đau lòng sao, vừa rồi nói như vậy chính là để an ủi bạn tốt thôi. . . . . . "
Bà cùng Chấn Bằng đi đi, ngày mai tôi bảo Minh Khải đến đón Anh Nhi, ở nhà tôi không phải cũng giống nhau sao"
"A? Không cần, Anh Nhi rất nghịch ngợm, hai người căn bản là không trị được nó, chốc lát không để ý nó mà nó để làm lộn tung cả phòng lên rồi, ha ha" nghĩ đến bộ dáng nghịch ngợm của con gái, Điền Nhã Lâm nhịn không được cười khẽ ra tiếng, năm đó nằm trong bụng mình còn "giày vò" khiến mình không ngủ được, ra khỏi bụng mình rồi còn nghịch hơn chứ không giảm, ngay cả Chấn Bằng cũng không trị được nó, sợ tới mức chồng mình còn không dám sinh thêm đứa nữa, thêm đứa nữa chắc là hai ông bà cũng điên mất.
"Không sao, tôi thích nó nghịch ngợm như thế, tôi ở nhà cả ngày nhìn thấy cái mặt lạnh của hai bố con nhà nó, liền hối hận năm đó không sinh một đứa con gái" Nghĩ đến thằng con mình tính tình một chút cũng không tốt, cả ngày giống bố nó cái bản mặt lạnh, ngẫm lại liền tủi thân.
"Ha ha, vậy bà không chê phiền thì được rồi." Bình thường luôn nghe thấy bạn tốt lải nhải, nói trong nhà có hai tên đàn ông mà lại chẳng ai có khuôn mặt tươi cười, ngẫm lại cũng đúng, Minh Khải giống bố nó, không thích cười, đều lạnh lùng như vậy, tuy rằng Vương Hạo rất yêu thương Á Nam, nhưng thói quen nhiều năm vẫn không sửa được.
"Phiền gì chứ, tôi còn muốn để Anh Nhi đến quấy nhiễu tôi nữa này, vậy tốt rồi, ngày mai tôi bảo Minh Khải đến đón Anh Nhi."
"Được."
_________
Treo điện thoại, Phương Á Nam trong lòng rốt cuộc cũng thoải mái một chút, quay đầu liền thấy lão công đang ngồi trên sô pha nhìn mình, giật mình một cái.
"Ông làm cái gì vậy, định hù chết tôi hả." Vỗ vỗ ngực, Phương Á Nam tức giận nói.
"Lão bà còn muốn có con gái?"
Vương Hạo vừa về nhà chợt nghe thấy lão bà đang ôm điện thoại oán giận, không đoán cũng biết là đang cùng với bạn tốt nói xấu mình rồi, nhẹ nhàng bước đến ngồi xuống, lại nghe thấy lão bà bĩu môi nói muốn sinh con gái, Vương Hạo nhíu mày.
"Ông xuống địa ngục đi, đều là ông đó, cả ngày mặt lạnh, khiến cho Minh Khải cũng biết cười, không biết làm nũng, cả ngày lạnh như băng, cứ như là ai thiếu nợ các người vậy, ông xem xem Anh Nhi nhà người ta, trong nhà lúc nào cũng náo nhiệt."
Giận dỗi chồng, Phương Á Nam bất mãn nói.
“À? Vậy lão công buổi tối cố gắng chút là có thể có con gái rồi?“
Ôm chầm lấy vợ, để bà ngồi trên đùi, bá đạo ôm lấy thắt lưng bà, Vương Hạo thì thầm bên tai vợ, nói xong khiến Á Nam lại mặt đỏ tim đập.
“Tránh ra, đáng ghét, ai muốn sinh con gái với ông" Phương Á Nam đỏ mặt đẩy lồng ngực cứng rắn trước mặt.
"Ha ha, không phải vừa rồi nói muốn sinh con gái sao, thế nào, bây giờ lại không thừa nhận?" Nhìn vợ mình ngượng ngùng trong ngực, Vương Hạo mang theo nét cười trên mặt.
"Yên tâm, năng lực của lão công, bà còn không yên tâm sao, khiến bà sinh mười tám đứa cũng không thành vấn đề, muốn hay không?"
Vương Hạo đùa giỡn với vợ mình, lại đặt môi lên môi bà.
"Đáng ghét, ông nghĩ tôi là heo hả, a..."
__________
Minh Khải về đến nhà. liền thấy ba mẹ mình ở trong phòng khách hôn nhau khí thế ngất trời, ho nhẹ một tiếng, lại thấy ba mình ngồi ở sô pha căm tức nhìn mình, còn mẹ thì khuôn mặt đỏ bừng ở trong lòng ba, Minh Khải thờ ơ đi qua, trực tiếp ngồi xuống sô pha.
"Hai người lần sau đổi địa điểm khác đi...."
"A a a..... Vương Hạo, đều tại ông, bị con trai thấy rồi." Nghe thấy lời nói lạnh lùng của con trai, lại còn đầy thâm ý, Phương Á Nam liền nhéo vào lưng chồng, nhỏ giọng than thở.
"Con không thể lát nữa rồi vào sao?" Vương Hạo cảm giác sau lưng không đau không ngứa, lạnh lùng nhìn con trai.
"...........Con đi ăn cơm....." Làm bộ như không phát hiện ánh mắt muốn giết mình, Minh Khải một chút cũng không để mặt mũi cho ba mẹ mình, đều đã thành thói quen. Đã là vợ chồng già rồi, còn luôn không khống chế được mình, thật sự là.....
"Ách, tôi đi xem cơm đã chín chưa." Đỏ mặt rời khỏi đùi chồng, cũng không dám nhìn con trai, rất nhanh đi về phía nhà bếp.
"Ngày mai con đi đón Anh Nhi đi, chú Hoàng với dì Lâm đi du lịch, Anh Nhi ở nhà chúng ta vài ngày."
"Vâng."
Buổi sáng
"Anh Nhi, con ở nhà dì Á Nam không được nghịch ngợm biết chưa?" Điền Nhã Lâm dặn dò con gái, tuy rằng biết nói cho nó thì cũng như nước đổ đầu vịt, vẫn là nhịn không được lải nhải một chút.
"Biết rồi, mẹ, mẹ với ba mau ra ngoài chơi vui chút đi, không cần quản con, con sẽ tự "chăm sóc" bản thân mình." Thấy mẹ mình còn không định ngừng lải nhải, tiểu Anh Nhi bịt tai nói.
"Đừng khiến ta thêm phiền biết không, đừng cho là ta và mẹ con lúc chưa về thì được coi trời bằng vung, trở về ta sẽ chỉnh đốn con như thường." Chấn Bằng nhìn thấy bộ dáng một chút cũng không thành thật của con gái, đau đầu nghĩ, lần này đi cũng không biết là phúc hay họa....
"Vâng, con biết rồi." Tiểu Anh Nhi vẫn là rất sợ Daddy, động một tí là trừng phạt mình.
"Dì Á Nam, con tới rồi, "
Phương Á Nam đoán rằng bọn nhỏ sắp quay lại, mới từ phòng bếp chuẩn bị chút điểm tâm, liền thấy con trai ôm tiểu Anh Nhi vào phòng, lập tức vui vẻ ra mặt,
"Anh Nhi a, chân có đau hay không a, mau, đặt chân lên sô pha, đừng đè nặng , "
"Dì Á Nam, chân con không nghiêm trọng như vậy, còn có thể nhảy nhảy nhót nhót nè, dì với mẹ con lo lắng quá rồi " Tiểu Anh Nhi mới vừa ngồi xuống vì chứng minh chính mình không sao, nói xong lại đứng lên, khiến Phương Á Nam hoảng sợ, may mà con trai một tay túm tiểu Anh Nhi lại rồi.
"Khải ca ca, không sao thật mà" Nhìn thấy Minh Khải ngồi trên ghế sô pha, một tay gắt gao ôm chính mình, tiểu Anh Nhi buồn bực , không được a, nhất định phải tranh thủ khoảng thời gian này, nếu không thì chẳng khác gì ở nhà, không cho xuống giường a, còn không tức nghẹn chết mất. . . . . . . .
Vốn hôm nay lúc đi, Điền Nhã Lâm đưa cho Anh Nhi một cái ba-toong, kết quả vì hình tượng, có nói thế nào tiểu Anh Nhi cũng nhất định cái gì cũng không lấy, liền chạy vèo ra xa, khiến Điền Nhã Lâm sợ chết khiếp, sợ con gái đứng không vững mà dẫm vào cái chân bị thương, đang định đuổi theo đưa ba-toong cho con gái, kết quả Minh Khải đã mau chóng tiến lên, một phen ôm lấy tiểu Anh Nhi.
"Ngồi xuống." MInh Khải nhìn thấy Anh Nhi bị thương mà còn lanh chanh, không khỏi nhíu mày,
"Nga. . . . . . ." Tiểu Anh Nhi ngây ngốc đáp lời, cũng không biết sao lại thế này, chính cô ngoài sợ Daddy ra, sợ nhất đích chính là Khải ca ca , thật đáng buồn. . . . . . . .
Thấy tiểu Anh Nhi nghe lời con trai như vậy, Phương Á Nam cười: "Anh Nhi, lại đây, ăn chút bánh, ta mới vừa làm"
"A. . . . Bánh gato, con thích nhất ăn bánh gato " tiểu Anh Nhi vừa còn nói chuyện, mới nhìn thấy trên bàn một cái bánh gato to đùng, vui sướng cầm lấy một miếng lên ăn, dì Á Nam làm bánh gạo ngon vô cùng, mẹ mình còn làm không được cơ. . . . . . . .
Phương Á Nam trước kia học làm bánh ngọt, vẫn muốn mở một cửa hàng bánh ngọt, kết quả vẫn không có cơ hội, chồng và con trai lại cũng không thích ăn đồ ngọt, cho nên bình thường cũng rất ít làm đồ ngọt, có lần tiểu Anh Nhi vô tình ăn được, nói thực thích, lúc này mới thường xuyên làm cho con bé,
——
Vương Hạo lúc trời nhá nhem tối mới về nhà, còn chưa vào cửa, đã nghe thấy trong phòng truyền tiếng cười, đẩy cửa đi vào, liền thấy tiểu Anh Nhi giương nanh múa vuốt không biết đang nói cái gì, khiến cho vợ mình khanh khách cười không ngừng, con trai cũng hơi cong khóe miệng lên, ánh mắt dịu dàng, không khỏi nhíu mày,
"Bác Vương, bác đã về rồi, nhanh lên nào, sắp ăn cơm rồi, đều chờ bác đó, " nghe thấy tiếng mở cửa, tiểu Anh Nhi nghiêng đầu, thấy Vương Hạo đã trở lại, ngọt ngào chào hỏi.
"Được, lập tức đến đây, ha ha" Vương Hạo cởi áo khoác, đổi dép lê, đi vào trong.
"Bé Nhi đang nói cái gì thế, vui vẻ như vậy? Nói ra cũng khiến bác vui đó"
"Ách. . . . Ha ha, hảo hán không nhắc chuyện chiến công, khiêm tốn một chút mới được, chuyện tốt không thể luôn nói ra, bác Vương, ngươi bác muốn biết, buổi tối bảo dì Á Nam nói với bác đi, hắc hắc, " tiểu Anh Nhi vui tươi hớn hở gặm táo, có chút ngượng ngùng nói.
"Nga? Bảo dì Á Nam nói cho ta biết với con nói cho ta biết thì có gì khác nhau?" Vương Hạo nhìn thấy Anh Nhi cười đến nỗi mắt híp lại thành một đường thẳng, cũng không kìm được nụ cười.
"Đương nhiên không giống rồi, nếu con nói cho bác, vậy là khoe khoang, con đây là người khiêm tốn mà, dì Á Nam nói cho bác, đó là truyền bá khắp nơi sự tích vinh dự của con, khác xa a " tiểu Anh Nhi mở to đôi mắt sáng ngời, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
"Ha ha ha. . . . . . . Tiểu Anh Nhi, con thật sự là. . . . . . . Thật tài tình, ha ha ha ha, , , , , " Vương Hạo nghe lí lẽ của tiểu Anh Nhi, nhìn thấy cô còn giống như tự nhận là rất có đạo lý, khuôn mặt nghiêm trang, nhịn không được cười lên tiếng, Phương Á Nam cũng ha hả cười không ngừng, Minh Khải nhíu mày, tựa hồ khó có thể lý giải tiểu não cô làm bằng gì nữa.
"Lão gia, phu nhân, cơm làm xong rồi"
Thím Trương nhìn thấy cả nhà bị Anh Nhi làm cho cười không ngừng, cũng thật vui vẻ, thiếu gia và tiểu thư Anh Nhi bên nhau, khẳng định có thể rất hạnh phúc, hơn nữa tiểu thư Anh Nhi lại khiến cho người khác yêu mến như vậy, đơn thuần không có ý xấu, thật sự cùng thiếu gia rất xứng đôi, tính cách của thiếu gia cần một cô gái tính tình hoạt bát mới được.
"Được, đi thôi, tiểu Anh Nhi, chúng ta đi ăn cơm, " Vương Hạo đứng lên, chuẩn bị đi đến nhà ăn, lại bỗng nhiên nhớ tới chân cô bị thương, vừa quay đầu lại đã thấy con trai bế tiểu Anh Nhi, nhíu mày, không nói gì, xoay người ôm lão bà đi tiếp.
"A. . . . . . . Tui tự đi được mà, Khải ca ca.'' Thấy Minh Khảu một mực ôm lấy mình, tức giận nói, gần như vậy, mình cũng tự đi được mà.
Bị Minh Khải thản nhiên liếc mắt một cái, tiểu Anh Nhi bất lực yên lặng, giật giật cái miệng nhỏ nhắn, không biết nhỏ giọng than thở cái gì......
"Oa, dì Á Nam, đầu bếp nhà dì làm thức ăn cực ngon a, cho bà ấy đến nhà con đi.'' Tiểu Anh Nhi ăn mà miệng đầy dầu mỡ, còn chưa có ăn xong, lại gắp một miếng khác.
"Ha ha, nếu con thích ăn, mỗi ngày ta đều làm cho con." Phương Á Nam nhìn bộ dạng "dễ sợ" của Anh Nhi, vui vẻ cười lên, ở nhà chính bà cũng thường xuyên xuống bếp, có điều mỗi lần chồng và con trai đều ăn chậm rãi, thực tao nhã, không giống như tiểu Anh Nhi, khiến bà vui vẻ, xem ra phải mau cho con bé sang đây, vui vẻ như vậy không thể để người khác giành mất được.
"A? Dì Á Nam đây là dì làm? Vậy con không thể ăn mỗi ngày rồi, bác Vương khẳng định luyến tiếc dì không cho dì đến nhà con." Tiểu Anh Nhi khuôn mặt tiếc nuối, một chút cũng không hiểu ý đồ của dì Á Nam.
"Ta không đi được. con thể thể lại đây nha, như vậy ta không phải là có thể làm đồ ăn cho con rồi sao."
"A? Đúng nha, con đây lần sau sẽ thường xuyên đến, mọi người không được chê con phiền nha." Tiểu Anh Nhi nghĩ thông suốt lại vui vẻ rồi.
"Haha, không đâu." Thấy tiểu Anh Nhi vẫn không hiểu ý mình, Phương Á Nam bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Vương Hạo thấy Anh Nhi vô tư ăn uống, thật sự là thấy cô có chút "đơn giản quá mức", gắp sườn xào chua ngọt để vào trong bát cô.
"Anh Nhi, ăn nhiều chút."
"Cám ơn bác hehe"
Minh Khải thấy ba mẹ đem tiểu Anh Nhi trở thành con dâu "chuẩn", lại nhìn tiểu Anh Nhi bộ dáng ngốc nghếch, trầm mặc không nói gì.
______
Cơm nước xong, Phương Á Nam ngồi nói chuyện cùng Anh Nhi một lát, liền đi lên lầu, để lại không gian cho con trai "xử lí"
Tiểu Anh Nhi đang xem ti vi, cảm giác có gì đó bất thường, ngẩng đầu liền thấy Minh Khải đang nhìn mình, ánh mắt đen bóng thâm trầm, có chút kì lạ nói không nên lời.
"Ách.... Khải ca ca, tui mệt rồi, muốn đi ngủ."
"Ừ."
Minh Khải trực tiếp ôm lấy Anh Nhi, lên lầu, đi vào căn phòng ngủ mơ mộng của cô, bật đèn, đặt cô ở chiếc giường lớn màu hồng nhạt, lại vứt con gấu bông mỗi buổi tối cô đều ôm khi ngủ ra khỏi giường.
"Ách... Khải ca ca, đây là..... gấu của tui.... " Tiểu Anh Nhi căng thẳng nắm lấy một góc khăn tắm, lắp bắp nói, nhìn Minh Khải đang nằm trên giường, lại nhìn gấu bông bảo bối của mình bị người nào đó ném xuống sô pha, nuốt nuốt nước miếng, không biết nên nói cái gì.
"Câm miệng, ngủ"
"A......" Thấy Minh Khải nhắm hai mắt lại, lời nói đang định nói ra lại bị nuốt vào trong bụng, ngoan ngoãn nằm xuống.
_____
Ô, không ngủ được a, có thói quen ôm gấu bông, bây giờ cảm giác thiếu thiếu khiến cô không thể ngủ nổi, lăn qua lộn lại trên giường mà vẫn không ngủ được.
Minh Khải nghe thấy tiếng động phía sau, xoay người ôm lấy cô, đặt trong ngực, ra lệnh: "Mau ngủ đi."
"Nga" Sợ tới mức tiểu Anh Nhi cứng cả người, mở to mắt nhìn áo ngủ màu đen trước mặt mình, không dám động đậy, lén lút lùi về phía sau, kết quả bị bàn tay to lớn xiết chặt, liền thành thành thật thật nằm im, nghĩ lát nữa Khải ca ca ngủ rồi mình sẽ lùi ra.
Kết quả tiểu Anh Nhi lăn qua lăn lại đến nửa đêm mà bây giờ đã ngủ say rồi, biết vì sao không? Là bởi vì cô trực tiếp đem Minh Khải trở thành con gấu bông của mình, cánh tay ôm lấy thắt lưng hắn, hai chân lại gác lên chân hắn.
Lần này đổi thành Minh Khải không ngủ được, cúi đầu nhìn thấy cơ thể mềm mại dính sát vào mình, có chút nóng bức, nhẹ nhàng buông cô ra, xuống giường đi vào phòng tắm......
Nửa đêm, Minh Khải vất vả nằm ngủ cảm giác cả người khô nóng, thân thể tê dại, lại khó có thể tực kiềm chế, mở mắt ra, lại thấy cô đang gắt gao ôm mình, khuôn mặt cô dán vào lồng ngực hắn, áo ngủ trên người không biết khi nào đã cởi hai cúc áo, trực tiếp lộ ra xương quai xanh trắng nõn, chân cô thì lại liên tục cọ cọ vào người hắn.... Rất không thoải mái a.
Khó có thể chịu nổi, hắn đưa tay muốn đặt cô sang bên cạnh, ai ngờ cô đang mơ mộng đẹp, mơ được ăn ngon, lại tưởng có người muốn tranh ăn với mình, liền dùng sức cắn cắn ngực ai đó..... Đừng có cướp nha, đây là đồ ăn của ta... của ta....
Lần này thì hắn không kiềm chế được nữa, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cô, áp người xuống, hôi lên làn môi mềm....
A.... đây là cái gì....
Trong lúc ngủ mơ lại cảm giác ăn được cái gì đó biết động đậy, cái gì nha đây là.... ? Tò mò cắn một cái, mềm a, nóng a, cảm giác cũng không tệ lắm.
Thấy cô gái kia vẫn không biết gì, Minh Khải đôi mắt tối sầm, đưa tay luồn qua làn tóc mềm, ôm lấy đầu cô, làm cho nụ hôn càng sâu hơn....
____
Cho đến lúc khuôn mặt cô đỏ hồng hơi giãy dụa, Minh Khải mới lưu luyến buông ra, lúc này môi cô đã hơi sưng đỏ, Minh Khải nhìn thấy lại cành khô nóng khó chịu, âm thầm áp chế, đắp lại chăn co cô, lại đi vào phòng tắm.....
Đợi hai năm nữa, đợi hai năm nữa........ Cô ấy còn quá nhỏ.......
Thỉnh thoảng tác giả lại ra một chap dài dằng dặng thế này độc giả có vui không? Nếu vui thì like đi hehe :D