Editor: minhlaquaxoai
Sau bữa tối, Đàm nữ sĩ lấy di động ra, lướt Weibo như thường lệ.
Bà lướt Weibo đều có mục tiêu, không đọc tin tức giải trí hay xã hội, chuyên môn chọn định vị của topic là Nhất trung Nam Khê và Thập Tam trung.
Thói quen này được hình thành từ mấy năm trước, trong lúc vô tình, bà trùng hợp truy cập vào topic ở Nhất trung, thấy rất nhiều chuyện mà giáo viên không biết.
Giống như mở ra cánh cửa đến thế giới mới, từ nay về sau, bất luận chuyện gió thổi cỏ lay nào ở Nhất trung đều không thể qua mắt bà.
Thập Tam trung và Nhất trung chỉ cách nhau một con phố, cho nên bà sẽ chú ý động thái của cả hai trường.
Đặc biệt là với sự kiện "Tống Thanh Ngữ" gần đây, bà càng lướt Weibo nhiều hơn.
Mọi nguy hiểm...!đều phải bóp chết từ trong trứng nước.
Hạ Tang vô tình đi tới phía sau bà Đàm, liếc nhìn hình ảnh trên màn hình điện thoại của bà, vừa lúc là hình ảnh Chu Cầm bị đưa lên xe cảnh sát bị một bạn học chụp được.
Thế là cô ngồi xuống bên cạnh bà Đàm, không chút để ý mà cũng lấy điện thoại ra.
Thấy vậy, Đàm Cẩn lập tức nói: "Thừa dịp còn sớm, con lên phòng đàn luyện đàn đi."
Hạ Tang giả vờ thản nhiên nói chuyện phiếm: "Mẹ, con vừa tan học liền nhìn thấy xe cảnh sát bên ngoài Thập Tam trung, là có liên quan đến chuyện Tống Thanh Ngữ ạ?"
"Người liên quan đến chuyện này, không một ai có thể thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật." Đàm Cẩn nói với Hạ Tang với giọng điệu cảnh cáo: "Mấy cái người lưu manh Thập Tam trung, dính lên bọn họ thì cả đời liền xong rồi.
Tống Thanh Ngữ vận khí tốt, cảnh sát đến kịp thời, bằng không hậu quả không dám tưởng tượng.
Nếu lại có một trường hợp tiếp theo, không biết có may mắn như vậy không."
"Thập Tam trung cũng không phải đều là người xấu mà." Hạ Tang cẩn thận nói, "Cũng giống như nam sinh mà Tống Thanh Ngữ theo đuổi, cậu ấy rất vô tội mà, rõ ràng là cậu ấy không có ở hiện trường."
"Con thì biết cái gì." Đàm Cẩn thấy con gái giải vây cho người ở Thập Tam trung, nghiêm giọng nói: "Ở Thập Tam không có một ai tốt cả, Tống Thanh Ngữ là bị nhóm người này liên hợp lại lừa gạt."
"Rõ ràng là chính cô ta chủ động đi theo đuổi người khác, kết quả lại xảy ra chuyện, nam sinh kia bị liên lụy bắt vào đồn, rất vô tội mà."
Vẻ mặt của Đàm Cẩn trở nên nghiêm túc: "Sao con biết cậu ta vô tội? Ở Thập Tam trung học tập đều là những người không thể học trường khác, hoặc những người bị ghi tội và buộc chuyển trường, họ đều không phải là học sinh tốt, có thói hư tật xấu từ trong xương."
"....."
Hạ Tang kỳ thực nói bóng gió chỉ vì muốn tìm hiểu thêm chi tiết án kiện từ miệng mẹ cô, nhưng hiện tại xem ra, thành kiến của Đàm Cẩn đối với Thập Tam trung đã cắm rễ vào sâu trong tư tưởng.
"Dù sao thì, chính Tống Thanh Ngữ là người đã khơi mào chuyện này." Hạ Tang trầm giọng nói, "Cô ta cũng phải chịu trách nhiệm."
"Tống Thanh Ngữ quả thực là bị lừa, hiện tại cũng đã chịu giáo huấn, trường học đương nhiên sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ con bé." Đàm Cẩn cảnh cáo: "Coi con bé như ví dụ, con không được tiếp xúc với mấy người không đứng đắn cách vách."
Hạ Tang ra vẻ ngoan ngoãn gật đầu, sau đó ngập ngừng hỏi: "Mẹ, mẹ đã từng nghĩ tới chưa, có lẽ...!Tống Thanh Ngữ đang nói dối, có thể là người khác gọi cô ta, nhưng cô ta..."
Đàm Cẩn có vẻ không hề ngạc nhiên với suy đoán như vậy, chỉ xua tay: "Đây là chuyện của cảnh sát và tòa án, nhiệm vụ của mẹ chỉ là bảo vệ tốt học sinh."
"Nhà trường hẳn nên nhờ bác sĩ tâm lý nói chuyện với Tống Thanh Ngữ nhiều hơn để khai thông cô ta, nếu cô ta thực sự đang nói dối..."
Đàm Cẩn liếc nhìn Hạ Tang một cái, rồi nghiêm nghị nói: "Trạng thái Tống Thanh Ngữ hiện tại rất tốt.
Nó suýt chút nữa đã đuổi kịp con trong kỳ thi tháng trước.
Con bây giờ phải cân nhắc việc của chính mình đi, không phải vấn đề sức khỏe tinh thần của nó."
Hạ Tang tức khắc không còn gì để nói.
Cô biết, kết quả hiện tại đều vừa lòng tất cả các bên—
Những người liên quan đến chuyện này...!bao gồm cả Chu Cầm, toàn bộ đều sẽ chịu trừng phạt, không ai có thể trốn thoát.
Tống Thanh Ngữ cũng đã đi ra khỏi khói mù, đạt được thành tích tốt làm yên lòng cha mẹ.
Nhà trường cũng đã xử lý thích đáng, cũng sẽ không còn gặp bất cứ phong ba hay áp lực từ xã hội nữa.
Nếu thực sự có ủy khuất, loại ủy khuất này...
E rằng khó nhìn thấy ánh mặt trời.
Buổi chiều cuối tuần ở Mật thất tra án bảy đêm đã kín chỗ.
Nhưng vì thiếu NPC át chủ bài quan trọng, cảnh giết người trực diện kinh điển của Sadako trong "Ác mộng ở trường học" buộc phải thay đổi chế độ.
Nhiều lượt khách đi ra đều có chút thất vọng, bọn họ nghe mấy lời nhận xét của người khác rồi mới đến, nhưng hiệu quả không như ý muốn, không hề có bầu không khí khủng bố.
Minh Tiêu bất đắc dĩ giải thích với khách hàng rằng trong nhà NPC có chút chuyện, khi cậu ấy trở về thì sẽ chạy lại cốt truyện gốc, nếu bọn họ lầu sau đến trải nghiệm có thể được giảm giá % cho tất cả thành viên.
Lý Quyết tóc vàng dựa vào bàn trà ăn cơm hộp, mặt mày ủ ê: "Chị, tôi nghĩ không còn cách nào, chỉ có thể thuê một luật sư giỏi, xem xem có cơ hội xoay chuyển hay không."
"Người hai bên đều đang cắn xé gắt gao cậu ấy, chao ôi, khó quá." Minh Tiêu thở dài: "Chúng ta đã tận lực rồi, mỗi người có số mệnh riêng của mình, đừng nghĩ nữa, sốc tinh thần bắt đầu vào làm đi."
Tóc vàng lanh lẹ ăn cơm trong bát xong, đứng dậy đi ra ngoài ném hộp đồ ăn đi, quay đầu lại thấy một cô gái đang đứng ở cửa.
Cô gái mặc áo khoác lông màu trắng gạo, đội mũ nồi đồng màu với quần áo, đeo một chiếc túi kiểu hoạt hình, bộ dạng ngoan ngoãn.
Cô chăm chú nhìn vào quán qua cửa kính.
Cô gái trời sinh khuôn mặt yêu kiều tự nhiên, làn da trắng lạnh, đôi môi đỏ mọng, trong gió lạnh đêm thu, đẹp đến nao lòng.
Nhìn thấy cô, vẻ mặt của Lý Quyết trở nên lạnh lùng: "Là cậu à."
"Chào cậu."
Thái độ Lý Quyết lãnh đạm, còn mang theo một chút khinh thường, nói: "Như thế nào, một mình đến chơi mật thất? Bạn của cậu đâu?"
Hạ Tang không trả lời, lại nhìn vào trong: "Chu Cầm ra chưa?"
"Nhờ phúc của ngài." Lý Quyết lạnh lùng nói, "Ra cửa rẽ phải đến đồn cảnh sát."
"Không phải chỉ là triệu tập sao, sao còn chưa có..."
Hạ Tang chưa dứt lời, Minh Tiêu nhanh chóng đi ra, nói: "Mời vào, mau vào đi, bên ngoài gió lớn cắt xương, lạnh lắm."
Nói xong, cô ấy lôi kéo Hạ Tang vào phòng, để cô ngồi trên chiếc ghế sofa bọc da màu đen mềm xốp ở đại sảnh, sau đó cô ấy cầm lấy một đống đồ ăn nhẹ như bánh hành, khoai tây chiên giòn và đường phèn đặt trước mặt cô, rồi lại rót cho cô một ly nước ấm.
Lý Quyết khoanh tay, dựa vào giá sắt bày đầy mô hình nhỏ, bất mãn nói: "Chị Tiêu, sao chị lại đối tốt với cậu ta như vậy."
Minh Tiêu mặc kệ cậu ta, ngồi xuống bên cạnh Hạ Tang, nói: "Em nhìn xem, chị vừa tiễn một đợt khách, nói bầu không khí của "Ác mộng ở trường học" không đủ kinh dị, không có sở trường đặc biệt của Chu Cầm, các vị khách đều không đến."
Hạ Tang ôm ly pha lê ấm áp: "Cậu ấy đã làm việc ở nơi của chị từ lâu rồi sao? Có danh tiếng tốt như vậy."
"Không sai biệt lắm gần hai năm đi, trước kia thân thủ không có tốt như vậy, tất cả phụ thuộc vào nỗ lực của chính cậu ấy.
Nhiều cảnh đáng sợ ở đây đều là do cậu ấy thiết kế ra."
Lý Quyết kéo Minh Tiêu sang một bên, nói: "Chị nói nhiều với cô ta như vậy làm gì, lãng phí thời gian."
Minh Tiêu trừng mắt nhìn cậu ta: "Có muốn cứu Cầm ca của cậu sao?"
"Đương nhiên muốn rồi!".
đam mỹ hài
"Muốn thì câm miệng!"
Hạ Tang liếc nhìn tấm áp phích kinh dị trên tường, nói, "Em không hiểu rõ cậu ấy, không thể phán đoán chân tướng chỉ dựa vào lời nói một bên của mọi người."
"Đương nhiên." Minh Tiêu một mặt cười: "Không quan hệ, bọn chị sẽ không miễng cưỡng em."
"Nhưng chính như lời chị nói, thế giới này không thể chỉ có màu trắng và đen, cũng không có khả năng tất cả mọi thứ đều tốt đẹp và tươi sáng.
Trước đây là em đã quá ngây thơ."
"Em có xuất thân tốt, ngây thơ là phúc khí, nếu có điều kiện, ai cũng sẽ muốn ngây thơ mãi thôi."
Hạ Tang đặt cốc nước xuống, nói: "Em muốn nhờ chị dẫn em đến nhà Chu Cầm xem một chút."
"Em muốn đến nhà...!của cậu ấy?"
"Phải, em đã tìm ra biện pháp để giúp cậu ấy, nhưng em cần đến xem nhà cậu ấy.".