Phiên ngoại chín
Nhân sinh của Lục Sanh được chia thành hai phần: trước khi ba tuổi và sau khi ba tuổi.
Hài nhi ba tuổi cơ hồ không nhớ rõ ràng mọi chuyện, cũng không biết là Lục Sanh sớm thông tuệ, hay vẫn là vì nguyên nhân nào khác, nàng loáng thoáng còn có thể nhớ lại một chút chuyện năm đó.
Nhưng kia đều không phải là chuyện gì tốt.
Lục Sanh là con mồ côi từ trong bụng mẹ, trước khi sinh ra thì đã mất đi phụ thân.
Kể từ khi được sinh ra, nàng đã bị giam ở một chỗ góc nhỏ trong sân để sống, không lo ăn mặc, nhưng cũng chưa từng biết được thế giới bên ngoài.
Nhưng mà nàng có nhũ mẫu, có mẫu thân, thỉnh thoảng còn có tiểu nha hoàn bồi, tiểu Lục Sanh cũng hoàn toàn cảm thấy những ngày tháng như vậy rất tốt, nàng an an tĩnh tĩnh trưởng thành trong một cái góc.
Cho đến một ngày, mộng đẹp của nàng tan biến, mẫu thân rốt cuộc uất ức mà sinh bệnh, mẫu thân nằm ở trên giường bệnh, ánh mắt nhìn về phía nàng không hề coi khinh, cũng lại không còn che giấu sự oán hận, cuồng loạn đẩy nàng ra rồi thét lên: "Tại sao, tại sao ngươi lại là nữ hài nhi?!"
Còn bất mãn tiểu Lục Sanh ba tuổi ngây thơ mờ mịt, hoàn toàn không rõ mẫu thân gào rống, bởi vì ngoại trừ quản gia ra, nàng thậm chí đều chưa từng gặp qua nam tử nào ở bên cạnh mình.
Nhưng mà tiểu hài tử luôn nhạy bén, cho nên nàng rất dễ dàng nhận hết mọi phẫn nộ của mẫu thân, thậm chí là oán hận, vì thế nàng càng trở nên thật cẩn thận, không tùy tiện xuất hiện trước mặt mẫu thân.
Cuộc sống như vậy kéo dài thật lâu, mà có lẽ cũng không lâu lắm, chỉ là đoạn ký ức hết bị đẩy ra rồi lại bị mắng đã để lại vết thương quá sâu trong lòng của tiểu Lục Sanh......!Cũng may, những chuyện này rất nhanh đã trôi qua.
Còn không đến ba tuổi, mẫu thân nàng sinh bệnh, cuối cùng buồn bực mà chết.
Lục Sanh còn không có kịp thương tâm vì trong tiểu viện mất đi một người, Tề bá hồi lâu mới xuất hiện lại một lần nữa ở trong tiểu viện, hắn đuổi nhũ mẫu đi, thuận tiện cũng đem nàng đóng gói tiễn đi.
Khi ngồi ở trên xe ngựa đi đến công chúa phủ, Lục Sanh chỉ cảm thấy mờ mịt lại bất an, có thương tâm cũng biến mất không còn.
Nàng đi theo Tề bá, tới một nơi hoàn toàn mới.
Trong công chúa phủ, đình đài lầu các rường cột chạm trổ, không chỉ lớn hơn Lục phủ mà nàng mới được nhìn thấy toàn bộ, mà cũng xinh đẹp hơn Lục phủ rất nhiều.
Tiểu hài nhi nhìn chung quanh, dường như một đôi mắt đều không đủ để nhìn, nàng không còn bất an như trước mà dần dần tò mò với ngoại vật, mãi đến khi nàng gặp được một thân nhân khác có huyết mạch tương liên.
Tiểu hài nhi mở to đôi mắt, đánh giá tỉ mỉ người trước mặt, thực mau liền phát hiện đối phương cùng chính mình, hoặc là nói chính mình cùng đối phương lớn lên có chút giống.
Lục Sanh cũng đã từng soi gương, rõ ràng ý thức được khuôn mặt hai người tương tự, thậm chí càng giống hơn cả mẫu thân nàng.
Cái này làm cho nàng có chút kinh hỉ, cũng làm nàng trước tiên sinh ra thân cận và hảo cảm với đối phương.
Các đại nhân nói gì đó, tiểu Lục Sanh cũng không minh bạch, tóm lại nàng bị bỏ lại.
Tề bá nói, người nọ là bá phụ của nàng, cũng chính là huynh trưởng của phụ thân nàng, nàng ấy sẽ thay thế mẫu thân chiếu cố hảo cho mình.
Lục Sanh liền ngoan ngoãn gọi người, trong lòng lại còn nhớ thương nhũ mẫu vừa mới xa cách, cũng không có ý thức được tình cảnh mà mình sắp phải đối mặt.
Sau đó Tề bá rời đi, Lục Sanh bị để lại, bá phụ cùng nàng lớn lên giống nhau lại nhìn nàng một cách phức tạp.
Có lẽ là tiểu hài nhi không có cảm nhận được ác ý, có lẽ là khuôn mặt tương tự nên có thêm hai phần thân cận.
Ở trong hoàn cảnh lạ lẫm, Lục Sanh thật cẩn thận tiến lên, túm chặt một mảnh chân bào của đối phương.
Nàng yếu ớt túm lấy, cũng không dám quá dùng sức, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng bị đối phương đẩy ra.
Nhưng chuyện này lại không xảy ra.
Bá phụ không có đẩy ra nàng, chỉ nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, cuối cùng thở dài một tiếng, trước tiên mang theo tiểu đà du bình [] như nàng rời đi.
[] Đà du bình (拖油瓶): Khi quả phụ tái giá, hài tử mà nàng cùng chồng trước sinh hạ sẽ được đưa đến nhà chồng sau để nuôi nấng, ở Giang Nam gọi là "đà du bình".
Có những hài tử như vậy là chuyện cực kỳ không có thể diện, chẳng những bị người suốt đời coi khinh, mà nam tử gánh vác nuôi dưỡng những hài tử này cũng sẽ bị người đem ra làm trò cười.
Đối phương không có bế nàng lên, nhưng lại đi rất chậm, thế cho nên hai bàn chân ngắn nhỏ của tiểu đoàn tử cũng có thể miễn cưỡng đuổi kịp.
Chờ đến khi đi mệt rồi, bàn tay túm chân bào bất giác mượn lực, đối phương cũng chưa nói cái gì, nửa kéo nửa mang theo nàng tiếp tục thong thả bước đi.
Hai người đi không được bao xa, rất nhanh Lục Sanh đã bị đưa tới một tiểu viện tinh xảo.
Nàng bị an trí ở nơi đó, không có mẫu thân, không có nhũ mẫu, thậm chí không có quản gia và bá phụ, chỉ có thị nữ mỗi ngày đều sẽ tới chăm sóc.
Lúc đầu, đối phương lạnh nhạt, sau này lại thấy nàng ngoan ngoãn, cũng thỉnh thoảng lưu lại bồi nàng, nhưng mà ánh mắt nhìn nàng vẫn luôn rất phức tạp.
Tiểu Lục Sanh cũng không hiểu cảm xúc trong mắt người khác, nhưng nàng cảm thấy đại khái mình lại bị ghét bỏ.
Nàng luôn khiến cho người ta chán ghét, không có ai sẽ thích nàng, tuy rằng nàng chưa bao giờ biết đến tột cùng mình đã làm sai chuyện gì?
Bước ngoặt của mọi chuyện xảy ra vào chạng vạng ngày nọ, sau khi thị nữ rời đi, nàng bị lưu tại cửa viện.
Quá mức cô tịch làm tiểu hài nhi không thể an tâm vây ở trong tiểu viện mãi, tuy rằng nơi này lớn hơn sân của Lục phủ rất nhiều, cũng xinh đẹp rất nhiều.
Nhưng không có mẫu thân, không có nhũ mẫu, cũng không có tiểu nha hoàn quen thuộc, nàng không thể ở lại được.
Ngày nọ, nàng ở cửa viện gặp được Kỳ Dương công chúa tươi đẹp trương dương, cũng nhìn thấy bá phụ ôn nhu cười với công chúa.
Hai người nói cười yến yến, đáng tiếc các nàng chỉ đi ngang qua, cũng chưa từng phát hiện cái đầu nhỏ núp sau cửa viện.
Nhưng mà ngày hôm sau, nàng từ thị nữ nơi đó biết được, nữ tử đi cùng với bá phụ chính là chủ nhân của tòa phủ đệ này, cũng là thê tử của bá phụ nàng.
bg-ssp-{height:px}
Nhưng mà nàng không thể xưng nàng ấy là "bá mẫu", thị nữ bảo nàng gọi đối phương là "điện hạ".
Tiểu hài nhi ngoan ngoãn học được cách xưng hô.
Từ đó về sau, buổi tối mỗi ngày nàng đều sẽ chờ ở cửa viện.
Từ tránh ở sau cửa viện nhìn lén, sau đó bước ra khỏi tiểu viện, đến cùng lại quay về chủ viện...!Tuy rằng, đối với tiểu hài nhi không đến ba tuổi mà nói, hành trình này có chút dài, đi tới cũng thực vất vả, nhưng nói tóm lại, quá trình này phát triển cũng không đến một tháng.
Bọn thị nữ đại khái cũng chưa nghĩ đến, tiểu hài nhi chưa đầy ba tuổi có thể chạy như vậy, cũng không nghĩ tới nàng có lá gan chạy loạn ra bên ngoài.
Chỉ là nhất thời hấp dẫn, nhất thời truy đuổi, cũng hoàn toàn thay đổi cả đời của Lục Sanh.
- --
Lục Sanh tròn mười lăm tuổi, nàng sắp cập kê, cũng đi theo Kỳ Dương và Lục Khải Phái sinh sống ở Vĩnh Châu tám năm.
Đối với nàng mà nói, sinh hoạt ở kinh thành và Vĩnh Châu cũng không có cái gì bất đồng, tóm lại là được đại nhân nuông chiều.
Trước ba tuổi, Lục Sanh là tiểu đáng thương không ai để ý tới.
Ba tuổi về sau, nàng lại được người nuông chiều lớn lên.
Tuy rằng thỉnh thoảng nàng có thể nhìn thấy trong mắt bá phụ nhà mình hàm chứa tức giận cùng ghét bỏ, dường như sự xuất hiện của nàng gây trở ngại cái gì đó, nhưng đối phương cũng vẫn chưa có ác ý thật sự.
Huống chi còn có điện hạ, đối phương cũng luôn bao dung với nàng, bao dung đến mức làm bá phụ ghen!
Được rồi, nàng trưởng thành, cũng minh bạch vì sao năm đó bá phụ luôn dùng ánh mắt ghét bỏ lại bị đè nén nhìn nàng...!
Nói trở về, mười lăm cập kê là chuyện trọng đại, đại biểu cho Lục Sanh rốt cuộc phải thành niên.
Sau đó, nàng sẽ không còn là tiểu hài nhi núp dưới cánh chim của trưởng bối, nàng phải lấy thân phận của một người lớn một lần nữa đối mặt với thế nhân, đối mặt với thế giới!
Đương nhiên, hiện tại chuyện đầu tiên mà nàng phải đối mặt chính là trưởng bối "quan tâm".
"A Sanh, ngươi lập tức liền phải cập kê, nhưng có nhìn trúng tiểu công tử nhà ai không a?" Kỳ Dương không chút nào cố kỵ dựa vào người Lục Khải Phái, nàng một bên cầm cà rốt trêu đùa con thỏ, một bên không chút để ý hỏi.
Trước cập kê mới nhắc tới hôn sự, kỳ thật cũng không tính là sớm.
Hầu hết nữ tử - tuổi thì đã bắt đầu xem xét đối tượng, thật sự chờ đến cập kê mới nhọc lòng việc này thì đã chậm.
Nói cách khác, tuấn tài cùng tuổi đều đã bị người chọn một lần, còn lại hơn phân nửa thì có chút vấn đề, muốn từ bọn họ chọn được hôn phu thích hợp thì sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
Nhưng đối với người quyền cao chức trọng mà nói, chuyện này kỳ thật không thành vấn đề.
Tựa như nữ nhi của hoàng đế không lo gả, Lục Sanh có đại trưởng công chúa hậu thuẫn, cũng hoàn toàn không cần lo lắng những việc này, có rất nhiều người chờ làm thân với nàng.
Kỳ Dương cũng chỉ thuận miệng nhắc tới mà thôi.
Lục Sanh đương nhiên minh bạch, nghe vậy cũng không lo lắng cũng không thẹn thùng, chỉ đem con thỏ già trong lòng Kỳ Dương cách xa ra một chút: "Điện hạ đừng thường xuyên chọc nó, ngài biết rõ răng của nó hỏng rồi." Nói xong, nàng mới trả lời vấn đề của Kỳ Dương: "Ta không vừa ý công tử nhà ai cả."
Nàng thẳng thắn lại hào phóng, nhắc tới hôn sự cũng hoàn toàn không có sự ngượng ngùng của thiếu nữ, thậm chí còn để tâm con thỏ già trong lòng nàng hơn.
Kỳ Dương nghe vậy thì chán nản dời cà rốt đi.
Con thỏ trơ mắt nhìn, lại có chút bất lực, nó giãy giụa trong lòng của Lục Sanh, nhưng hoàn toàn không có thể tránh thoát.
Nguyên nhân tất nhiên là do Lục Sanh lớn lên, nhưng lý do chủ yếu vẫn là vì con thỏ già rồi, nó được nàng chăm sóc hơn mười năm, từ một chú thỏ con lông xù xù lớn thành lão thỏ rụng răng trụi lông như bây giờ, đại khái không còn một con thỏ nào sống lâu như nó.
Kỳ thật, Lục Sanh một chút đều không chê con thỏ rụng lông xấu xí, nàng vẫn giống như nhiều năm trước đây, ngày ngày ôm nó vào trong ngực.
Giờ phút này, nàng vẫn ôn nhu vuốt ve lông nó, trấn an đồng bạn hiếm khi trở nên hoạt bát.
Con thỏ được trấn an, ngoan ngoãn oa ở trong lòng Lục Sanh không hề giãy giụa, lúc này giọng nói của Kỳ Dương lại truyền tới: "Thỉnh thoảng ngươi cũng đi xem, đừng chờ đến sau này gặp được người hợp tâm ý, nhưng đối phương đã đính hôn hay thành hôn."
Lục Sanh vẫn vuốt lông cho con thỏ, nghe vậy không thèm để ý cười: "Nhưng chính là chướng mắt a.
Những công tử ca ở Vĩnh Châu chúng ta hoặc là thô lỗ và lỗ mãng, hoặc là vờ ra vẻ nho nhã, huống chi còn có một số người ăn chơi trác táng không đàng hoàng, nào có ai mà tốt chứ? Lại nói, ta không thích bọn họ, điện hạ liền không muốn lại dưỡng ta thêm mấy năm sao?"
Công chúa điện hạ có thực ấp to lớn, đừng nói là dưỡng một mình Lục Sanh, mười người trăm người nàng cũng nuôi nổi.
Huống chi, Lục Sanh cũng hoàn toàn không cần nàng dưỡng, của cải mà Lục gia truyền thừa, mấy năm nay Lục Khải Phái và Kỳ Dương cũng đều lần lượt giao cho nàng.
Nói như vậy, cũng chỉ là một câu vui đùa mà thôi.
Nhưng Kỳ Dương nghe xong lại thật sự suy nghĩ, nàng quay đầu hỏi Lục Khải Phái: "Nam nhi ở Vĩnh Châu thật sự bất kham như vậy sao?"
Lục Khải Phái nghe vậy nhịn không được cười một tiếng, thuận tay giúp Kỳ Dương chỉnh lại tóc mai, đáp: "Có lẽ đi, ta cũng chưa từng chú ý đến." Nói xong, nàng rốt cuộc nhìn đến Lục Sanh: "Có lẽ là A Sanh không gặp được người hợp ý, duyên phận chưa tới thôi."
Lục Sanh gật gật đầu, vẻ mặt tán thành: "Đúng là như vậy, duyên phận chưa tới, điện hạ đừng có gấp."
Kỳ Dương nghe được lời này lại nhịn không được cười, nàng liếc nhìn Lục Sanh đang vuốt lông cho con thỏ: "Ai mà sốt ruột chút chuyện nhỏ này? Ta không phải thúc giục ngươi đính hôn, chỉ là nói một câu, ngươi muốn như thế nào đều được."
Lục Sanh liền tiếp lời: "Vậy ta đây lưu lại công chúa phủ, bồi điện hạ và bá phụ thêm mấy năm."
Kỳ Dương nghe vậy không để ý lắm, liền xua xua tay xem như đồng ý, cũng không vì chuyện nhỏ nhặt này mà quấy rầy cuộc sống yên bình của các nàng.
Ngược lại là Lục Khải Phái thờ ơ nhìn đến chất nữ.
Khi thu hồi ánh mắt, trong lòng nàng còn mơ hồ có chút thất vọng.
Tiểu nha đầu này rốt cuộc còn muốn cản trở nàng và điện hạ bao lâu a?!
Lục Sanh lại nhìn hai người thân mật, trong mắt mơ hồ hâm mộ.
Tác giả có lời muốn nói:.
Đam Mỹ Hay
Viết đến đây não đột nhiên nghĩ tới, đều là do các ngươi lúc trước nói couple Lục Sanh và con thỏ, ta liền nhịn không được nghĩ, sau khi con thỏ chết thì xuyên vào vị tiểu tỷ tỷ nào đó, chạy về tìm Lục Sanh, mỗi ngày bán manh vờ đáng thương cầu vuốt lông....