Lâu lâu không viết là lại quên tên của nhân vật -_- nếu có sai sót gì thì mọi người nhắc nhở mình với nha.
Cảm ơn đã theo dõi
___________________________
Một tiếng súng nổ vang trời, Thuần Bá Hiên dang tay ôm lấy ba mình, sợ hãi nhắm mắt lại, khuôn mặt tái nhợt đi.
Tiếng súng làm Triệu Phương An giật mình, trái tim như bị bóp nghẹt,cô thở dốc mặc dù đã chuẩn bị tinh thần kĩ rồi nhưng cô vẫn là con người, hơn hết lại là một cô gái, vẫn có chút sợ hãi xuất hiện cô nghĩ là mình sẽ chết. Trong giây phút cuối hình ảnh của gia đình tự nhiên lại hiện về trong cô sau đó còn có một người nữa là Bạch Diệp Nhan, cô ta hiện tại chắc đang vui vẻ bên Điềm Bạch Ngôn rồi. Triệu Phương An ngoài một nụ cười nhẹ thì cũng chỉ muốn câu thêm giờ đợi người tới cứu ba con nhà Thuần Bá Hiên, việc của mình nhưng lại để người vô tội bị liên lụy, thật đáng trách.
Bị kéo trở lại hiện thực, Triệu Phương An giật mình nhìn thấy người ngã là Vương Từ Phong, cô trố mắt nhìn rồi lại nhìn xuống thân thể mình, chưa bị bắn. Đằng sau là Dịch Cảnh Liêm, cậu ta đến rồi, nhưng tại sao lại biêt Vương Từ Phong là gián điệp mà nổ súng, xét theo góc nhìn của Dịch Cảnh Liêm không thể nào thấy được Vương Từ Phong đang chĩa súng về phía của Triệu Phương An.
" Cảnh sát Triệu, em để chị đợi lâu rồi" Dịch Cảnh Liêm vẫn dơ súng hướng Vương Từ Phong mà phòng thủ, từ từ tiến vào đá khẩu súng của Vương Từ Phong đi thật xa nơi hắn, đằng sau là mấy người cảnh sát nữa.
"Đúng rồi, đưa đội gỡ bom đến đây." Mặc dù còn rất nhiều câu hỏi nhưng Triệu Phương An bỗng nhớ lại quả bom, cô vội vàng hét lớn, chỉ còn phút giây.
Mấy giây sau đội gỡ bom nhanh chóng lại gần ba của Thuần Bá Hiên, họ huy động người kéo hết những người khác ra ngoài, tránh việc đáng tiếc xảy ra. Thuần Bá Hiên lo lắng cho ba mình, kêu gào, giãy giụa không chịu đi ra ngoài, nhưng mọi người đều trấn an cậu ta nói sẽ cố gắng gỡ được quả bom kia ra, Thuần Bá Hiên vẫn nhất quyết không chịu đi. Chỉ còn giây cuối, đội gỡ bom mới khắc chế được quả bom kia, mọi người ai cũng thở phào nhẹ nhõm, nhiệm vụ gần như đã hoàn thành.
Về phía Vương Từ Phong, hắn chưa chết, Dịch Cảnh Liêm chỉ bắn vào bả vai, hắn cũng chỉ nằm ra đất, ôm vai mà kêu gào, ngọn lửa hận thù trong hắn chưa nguôi nhưng đã bị cảnh sát còng tay lại và đưa đi.
Sau đó Dịch Cảnh Liêm và Triệu Phương An mới cho người đi tìm chiếc Laptop của Thuần Bá Hiên, nó ở trong chiếc túi đen của bọn kia, mọi chuyện coi như sẽ là dấu chấm hết của Điềm Gia.
Trong lúc đưa ba của Thuần Bá Hiên lên xe cấp cứu vào bệnh viện, Triệu Phương An vẫn thắc mắc tại sao Dịch Cảnh Liêm lại biết.
"Cảnh Liêm, tại sao cậu lại biết Vương Từ Phong là gián điệp trong sở chúng ta?"
"Cái này, đúng thật không nhờ bộ óc thiên tài của Thuần Bá Hiên thì chúng ta sẽ không bao giờ biết được và chị cũng sợ rằng bị hắn trừ khử rồi." Dịch Cảnh Liêm nhớ lại.
Lúc còn ở sở cảnh sát, Triệu Phương An đã nói nhỏ với Dịch Cảnh Liêm là trong sở có kẻ phản bội, nhưng chưa biết hắn là ai, hắn ta vừa xóa đi thông tin về Điềm Gia mà Thuần Bá Hiên hack được.
Sau khi Triệu Phương An đi đến nhà của Thuần Bá Hiên, bỗng Dịch Cảnh Liêm nhận được tin nhắn, mở tin nhắn bằng chiếc iPad, Dịch Cảnh Liêm thấy được một dòng văn bản rất khó hiểu nhưng khi nhìn theo hàng dọc đầu tiên thì lại thấy có dòng chữ "Chuột nhắt họ Vương". Chuột nhắt ám chỉ tên gián điệp, ví dụ này thỉnh thoảng trong sở có dùng, họ Vương, trong sở cảnh sát duy chỉ có Vương Từ Phong là người họ Vương ra thì không còn ai họ Vương nữa. Dịch Cảnh Liêm hiểu ra, nhanh chóng phóng moto của Triệu Phương An đến cảng phía đông, may mắn đến kịp lúc, không thì e là cậu ta sẽ phải mãi mãi ám ảnh về việc mình luôn tới trễ và việc đó đã hại chết Triệu Phương An.
" Lúc tôi đọc dòng văn bản đó, đúng là có chữ Vương nhưng thật tình không thể hiểu được, tại sao cậu có thể nhìn thấy dễ dàng như vậy."bg-ssp-{height:px}
Đúng lúc đó Thuần Bá Hiên ra tới chỗ của hai người đang đứng Triệu Phương An nhanh chóng hỏi và Thuần Bá Hiên cũng giải đáp
" Lúc chúng ta ở trong hầm tối, thật tình con đường hầm đó rất tối, khó mà có thể nhìn thấy thứ gì. Vậy mà Vương Từ Phong lại nhìn thấy một chiếc xe màu đỏ, lúc đó em và chị có quay ra nhìn nhưng ngoài đèn xe ra thì không hề nhìn thấy chiếc xe như thế nào, vậy mà hắn ta chỉ cần nhìn qua gương chiếu hậu lại biết được chiếc xe kia màu đỏ. Chỉ có thể hắn là người của bọn chúng, thực ra em chưa dám chắc chắn nhưng khi em mượn điện thoại của chị hắn ta liếc nhìn chúng ta rất nhiều, nên em mới dám khẳng định."
" Vậy còn dòng tin nhắn thì sao? lúc tôi đọc nó lên thì rõ ràng rất khó hiểu mà." Triệu Phương An nói.
" Khi chị đọc bằng điện thoại, màn hình bị hạn hẹp, khó có thể hiểu được nội dung. Nhưng khi đọc bằng một chiếc iPad hay một chiếc máy tính, chữ viết sẽ được sắp xếp lại và tạo thành một hàng dọc mang thông điệp mà em muốn gửi"
"Thật sự là bái phục tài năng của cậu, cậu có thể tính toán được từng chữ sao?" Triệu Phương An bày tỏ sự thán phục của mình đối với Thuần Bá Hiên.
" Em hack được mọi thứ thì cũng phải hiểu mọi thứ mới được" Thuần Bá Hiên gãi đầu ngượng ngùng.
Ba của Thuần Bá Hiên cũng nay chưa bị làm sao, ông chỉ bị dính thuốc mê nên ngất đi, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe. Thuần Bá Hiên vẫn còn nhiệm vụ của mình, sau khi ba cậu ta tỉnh lại, chính Triệu Phương An đã đến thăm và xin lỗi khi kéo hai người vào chuyện này. Và cũng nói với ba của Thuần Bá Hiên là cậu ta còn nhiệm vụ, nếu được coi như lập công chuộc tội. Cuối thì ba của Thuần Bá Hiên cũng đồng ý vì nếu không cậu ta vẫn sẽ phải ngồi tù vì tội danh của mình.
Triệu Phương An đã bàn bạc với đội trưởng tổ trọng án, nếu được cô mong muốn nhận Thuần Bá Hiên vào tổ trọng án vì cậu ta thực sự có tài, sẽ thực giúp được rất nhiều, đội trưởng cũng xem xét rất nhiều và đồng ý.
Hôm sau, Thuần Bá Hiên được cảnh sát triệu tập lên, bắt đầu công cuộc điều tra Điềm Gia, phải mất một vài ngày mới có thể hack lại được, theo thông tin đó, cảnh sát lặng lẽ đi điều tra những nơi mà Điềm Gia giấu vũ khí và chôn xác những người mà bọn chúng giết, xưởng sản xuất ma túy của chúng, cả các đầu mối buôn bán ma túy cấu kết với chúng. Kho vũ khí của Điềm Gia mỗi ngày đều bị thu hồi, cảnh sát đã biết được mọi thứ.
Tại Điềm Gia, Điềm Tử Kỳ suy sụp tinh thần nặng nề, mọi thứ đều đã bại lộ, các kho vũ khí kho ma túy của bọn chúng đều đã bị cảnh sát phát hiện ra, cuối cùng thì ngày mà Triệu Phương An mong chờ cũng đã đến, cô nhận được giấy bắt giữ Điềm Tử Kỳ và con trai cả của ông ta, thu hồi toàn bộ tài sản.
Nhưng có một sự việc đáng tiếc xảy ra, Điềm Tử Kỳ không bị bắt. Tại tòa án, con trai cả của hắn Điềm Bạch Huân hắn ta nhận tội, hắn nói hắn là người đứng sau tất cả các vụ buôn bán vũ khí, ma túy, giết người, Điềm Tử Kỳ chỉ là chủ tịch Điềm Thị một công ty điện tử bình thường, không hề biết gì về những việc mà con trai mình đã làm. Tất nhiên mọi sự đều là nói dối, Điềm Bạch Huân là muốn nhận tội thay cha mình, Điềm Tử Kỳ dù không muốn con trai phải gánh hết mọi thứ nhưng không làm vậy Điềm Gia thực sự tan cửa nát nhà.
Cuối cùng chỉ có một mình Điềm Bạch Huân bị bắt, Điềm Gia bị thu hồi một nửa số tài sản, nhưng các cổ đông sau khi phát hiện Điềm Tử Kỳ bị bắt, người trong cuộc thì sợ hãi rút cổ phần, người ngoài cuộc thì lo sợ công ty phá sản nên cũng chạy mất tăm. Điềm Gia cơ bản đã tan nát, muốn đánh phải đánh vào nỗi sợ của kẻ địch, chỉ cần các cổ đông của Điềm Thị rút vốn, cộng thêm việc kho vũ khí và các xưởng sản xuất ma túy của Điềm Gia bị thu hồi thì Điềm Tử Kỳ coi như đã mất hết.
Sau bao nhiêu năm cuối cùng Triệu Phương An cũng tự tay trừng trị Điềm Gia, ba cô trên trời đã an tâm được rồi. Triệu Phương An chưa bao giờ sung sướng như vậy, không làm việc gì nhưng trong lòng như đang nhảy múa, cô chọn làm cảnh sát cũng là để một ngày tự tay nhấn chìm Điềm Gia, bây giờ mọi thứ coi như đã hoàn thành.
Về phía Thuần Bá Hiên, cậu ta sau khi lập được chiến công lớn cho tổ trọng án, ngay lập tức được nhận vào làm tại đây, ba cậu ta làm sao có thể từ chối, con trai duy nhất cuối cùng cũng có một công việc đoàng hoàng tử tế.