Chuyển ngữ: Mic
Mùa đông rét mướt đã tới, tiết trời càng lúc càng lạnh. Sáng sớm bông tuyết tung bay, rất nhanh đã trở thành đại tuyết to như lông ngỗng. An Bình kéo lại áo khoác, ở bên ngoài Ngự thư phòng nhìn bầu trời âm u, nhớ tới phụ mẫu đang ở Thanh Hải quốc, khí hậu giá lạnh thế này, cũng không biết có thoải mái hay không.
Đang suy nghĩ thì có người đi về phía này, một tay cầm ô, một tay kéo chéo váy, tư thái đoan trang trước sau như một. Đến khi tới gần, trông thấy An Bình đứng dưới mái hiên thì vội vàng bước tới giương cao ô, che cho nàng: “Điện hạ, Ngài đang làm gì vậy?”
“Ngắm tuyết ấy mà, Liên Tương lúc này vào cung làm gì?” An Bình cười cười, vén tay áo gạt bông tuyết đang bám trên tóc cho nàng.
Chu Liên Tương khom người, mặt lộ ý cười: “Hồi bẩm điện hạ, kết quả kỳ tuyển chọn nữ quan lần này đã được công bố, Liên Tương đứng đầu bảng, đặc biệt đến bẩm báo điện hạ.”
“Ừm, chuyện này bổn cung đã biết, là việc vui lớn.”An Bình quay người, tỏ ý bảo nàng theo mình vào Ngự thư phòng, vừa đi vừa cười nói: “Bổn cung quả nhiên không nhìn nhầm, tiếp theo hãy làm quan cho tốt đi.”
“Điện hạ, Liên Tương không phải muốn nói chuyện này…………”
An Bình đã đi tới nội điện, chợt dừng bước, quay người: “Vậy ngươi muốn nói gì?”
“Liên Tương muốn……………” Chu Liên Tương sợ hãi liếc nàng một cái, lông mi khẽ run, sau đó như thể nhớ ra việc gì, lại dứt khoát ngẩng đầu lên: “Liên Tương muốn nhậm chức bên cạnh điện hạ, bất luận quan hàm lớn nhỏ thế nào, chỉ cần có thể hầu hạ bên cạnh điện hạ là được.”
An Bình cởi áo khoác đưa cho Viên Hỉ bên cạnh, ngồi xuống sau án thư: “Vì sao muốn hầu hạ bên cạnh bổn cung.”
Chu Liên Tương cung cung kính kính hành lễ: “Điện hạ là Giám quốc tôn quý, tài năng xuất chúng, Liên Tương nông cạn, muốn đi theo bên cạnh, lắng nghe dạy bảo, kiểm điểm bản thân mở mang tâm trí.”
“Nhưng bổn cung cũng không định dạy ngươi.”
Chu Liên Tương chợt cả kinh, ngơ ngác ngước nhìn nàng.
An Bình mỉm cười: “Trở về nghe theo sắp xếp đi, ngươi không thiếu tài năng, chỉ thiếu cơ hội. Trời đất rộng lớn, triều đình gian giảo,những thứ này đều cần ngươi từng bước từng bước lý giải lĩnh ngộ, nếu như ở bên cạnh bổn cung, chỉ có thể làm ếch ngồi đáy giếng mà thôi.”
Dù sao cũng là tiểu thư khuê các, đối với triều đình sắp tới phải đối mặt, Chu Liên Tương cũng chưa từng suy nghĩ sâu xa, nghe thấy lời này thì không khỏi cúi đầu, nét mặt xấu hổ.
“Ngẩng đầu lên.” Giống như lần trước, nội dung lời nói An Bình không thay đổi, nhưng ngữ khí lại lạnh lùng hơn nhiều. Chu Liên Tương ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy gương mặt nghiêm nghị của nàng: “Hiện giờ ngươi sắp trở thành mệnh quan triều đình, tất cả mọi việc đều tự có quy củ, bổn cung sẽ không giống như trước đây khách khí với ngươi nữa, ngươi cũng đừng quên thân phận thiên kim Thủ phụ của mình, một mình dốc sức ra làm, cho đến khi đường đường chính chính đứng trước mặt bổn cung.”
Nàng lấy cây bút mình dùng phê tấu chương, đứng dậy đi tới trước mặt Chu Liên Tương, đưa cho nàng: “Bổn cung tặng cây bút này, nhưng hi vọng Đại Lương ta có thể tạo ra một Thượng quan như nữ Tể tướng, trở về tặng bổn cung một bụng tài hoa.”
Chu Liên Tương hoảng hốt quỳ xuống, một lúc lâu mới đưa hai tay nhận lấy: “Tạ điện hạ.”
An Bình mỉm cười: “Sau này đã là mệnh quan triều đình, vẫn là mau chóng chữa tật xấu da mặt mỏng đi.”
Chu Liên Tương liên tục vâng dạ, lại bái lạy rồi mới lui ra khỏi điện. Viên Hỉ nâng một hòm thư đi vào, thấy An Bình cười tủm tỉm hỏi hắn: “Viên Hỉ, ngươi nói xem tài ăn nói của bổn cung có phải là càng lúc càng giỏi không?”
Viên Hỉ lập tức đáp: “Đấy là đương nhiên, tài hùng biện của điện hạ không ai sánh bằng a.”
“Ừm, chả trách Thục vương lúc nào cũng cãi không lại bổn cung.”
“……………………” Viên Hỉ lau mồ hôi, đẩy phong thư đến trước mặt nàng: “Điện hạ, Tây Bắc có tin khẩn tám trăm dặm gửi tới.”
An Bình nghe thế lập tức thu lại nụ cười, nhận lấy mở ra, nét mặt chợt trở nên lạnh lẽo. Viên Hỉ thấy tình hình như vậy thì có chút sợ hãi, không dám nhiều lời, thần sắc cũng trở nên cẩn cẩn thận thận.
Ở trong điện đi qua đi lại vài bước, An Bình cất kỹ thư, thoáng trầm ngâm, thấp giọng nói với Viên Hỉ: “Tới quân doanh ngoài thành mời Triệu lão tướng quân đến đây, đừng kinh động bất kỳ ai.”
Thương thế của Song Cửu đã không còn gì đáng ngại, nhưng An Bình vẫn như cũ để hắn yên tĩnh an dưỡng. Hiện giờ binh phù và soái ấn của Thục vương đều bị đoạt lấy, nếu như hắn xuất hiện, ắt hẳn cũng sẽ kéo theo sự khó chịu của một vài người.
Thời gian trước, hành động An Bình và Tiêu Tĩnh lớn tiếng tranh quyền ở kinh đô đã khiến triều đình bên ngoài yên tĩnh đi không ít, có điều rất nhanh đã sôi sục trở lại.
Tây Nhung rất nhanh đã thu được tin, biết Tiêu Tĩnh bị cướp vị trí chủ soái, liền lập tức tập kết trọng binh, chuẩn bị tiến sát biên giới.
Trong Ngự thư phòng đông chật người, vài vị đại thần với sự dẫn đầu của Tiêu Linh cực lực cầu xin An Bình trả lại soái ấn binh phù cho Tiêu Tĩnh, dù sao quân tình khẩn cấp, không thể chậm trễ dù chỉ một giây. Nhưng An Bình lại bình tĩnh nói một câu: “Bổn cung đã phái Triệu lão tướng quân tới Tây Bắc rồi, chư vị có thể an tâm.”
“……………………..” Ai nấy đều im lặng.
Tiêu Linh sắc mặt khó coi, không ngờ thiếu nữ trước mặt này lại có thể tuyệt tình như vậy, chẳng qua chỉ một chuyện nhỏ nhưng hết lần này đến lần khác chèn ép Thục vương cũng thôi đi, còn thẳng tay đem tướng sĩ hắn dẫn tới giao cho người khác. Càng huống hồ hành động còn nhanh như vậy, đến thương nghị cũng không có thì đã quyết định rồi.
Nhưng An Bình cũng không mảy may có ý định nhả ra, bất luận mọi người khuyên giải thế nào đi chăng nữa.
Đám người Tiêu Nghĩa Đức sau khi ra ngoài thì đương nhiên không tránh khỏi lại nổi lên suy nghĩ muốn mời bệ hạ hồi kinh.
Chúng đại thần đều đã rời Ngự thư phòng, duy chỉ có một người còn lưu lại trong điện, yên lặng đứng trước mặt An Bình.
An Bình mặt tràn đầy ý cười nhìn hắn; “Khánh Chi còn có việc?”
Lưu Tự mím môi, có lẽ nhớ tới sự việc đêm ấy, nét mặt có chút ngượng ngùng, do dự hồi lâu mới nói: “Vừa rồi nghe chư vị đại thần nhắc tới việc Tây Nhung xâm phạm, vi thần cảm thấy có chút khác thường.”
An Bình nghe thế mắt sáng lên, đứng dậy bước tới trước mặt hắn: “Có gì khác thường?”
Bất ngờ thân mật như vậy khiến trái tim Lưu Tự loạn nhịp một lúc, vội thu lại tâm tình, đi tới trước địa đồ treo trên giá gỗ bên cạnh: “ Nếu như thâm nhập biên giới Đại Lương ta, chỉ có hai con đường, một đường hoang vu vắng vẻ, băng qua sa mạc mà đi, sau đó trực tiếp giao tranh với binh sĩ Đại Lương. Một con đường khác cần phải đi qua Thanh Hải quốc, nhưng tất nhiên sẽ gặp phải sự phản kháng của Thanh Hải, kế đó còn đụng binh sĩ Đại Lương ta, độ khó càng tăng. Lần trước đối phương rõ ràng là chọn cách trước, lần này vì sao bỗng nhiên chọn Thanh Hải quốc khó đi chứ?”
“Bởi vì chủ soái lãnh binh hai lần không giống nhau.” An Bình đi tới đứng cạnh hắn, nhìn địa đồ trầm giọng nói: “Lần đầu tiên lãnh binh là một lão tướng, đóng vững đánh chắc, lần này lại là Kim Giác – đại vương tử vừa mới đăng cơ xưng vương trong quốc nội Tây Nhung, nghe nói người này thủ đoạn tàn độc, giảo quyệt gian trá, ngay cả vương vị mới có được cũng là dựa vào thủ đoạn không sạch sẽ gì mà giành lấy. Nếu như hắn lựa chọn lộ tuyến trước kia thì mới là lạ.”
Lời vừa nói xong còn chưa đợi trả lời thì An Bình đã quay đầu, đối diện với gương mặt khó hiểu của Lưu Tự: “Điện hạ vì sao lại nói với vi thần những điều này?”
“Vậy Khánh Chi sao lại nói những việc này với bổn cung?” An Bình mỉm cười một lúc, không phải vẻ ngả ngớn như thường ngày, dịu dàng mà tự nhiên: “Khánh Chi lo nghĩ cho bổn cung, cố ý nhắc nhở, bổn cung há có thể không tin ngươi.”
Lưu Tự trong lòng chấn động, thì ra nàng hiểu rõ tâm tư của mình. Hắn hi vọng nàng có thể chú ý những việc này, tránh tới lúc đó lại rơi vào hiểm cảnh. Dù gì chiến trường của nàng không chỉ dừng lại ở biên giới Tây Bắc, mà còn có triều đình thay đổi bất ngờ này.
Chỉ là vừa rồi nghe nàng nói như thế, trong lòng cũng an tâm không ít. Nàng nếu đã có thể thám thính kỹ về chủ soái của đối phương như vậy, ắt hẳn cũng đã sớm theo dõi Tây Nhung chặt chẽ rồi. Lưu Tự nở nụ cười tự giễu, bản thân vẫn là không đủ hiểu nàng mà.
An Bình vỗ vai hắn một cái: “Thực ra bổn cung trước đây vẫn luôn suy nghĩ, ngươi lòng ôm chí lớn, ắt hẳn không thể giữ chức Thiếu phó lâu dài, lúc trước nghe ngươi nói muốn ra trận giết địch, cũng chỉ cho rằng nhất thời hành động theo cảm tính mà thôi, hiện giờ xem ra, trái lại bổn cung đã mai một ngươi rồi.”
“Điện hạ nói quá rồi.” Trong lòng Lưu Tự chợt có chút hổ thẹn, trước đây trong lúc hắn vẫn luôn rối rắm về cảm xúc đối với nàng thì đối phương lại nghĩ đấy là tiền đồ của hắn, càng huống chi hắn lại bất tri bất giác cuốn vào vòng luẩn quẩn của Thục vương……….. “Hiện giờ xem ra, ngươi suy nghĩ mẫn tuệ, võ nghệ lại tốt, không ngại gạt qua một bên con đường văn quan của lệnh tôn, nhất định có thể trở thành một thế hệ tướng tài. Có điều bây giờ không phải là lúc, Khánh Chí cố nhẫn nhịn đi, chung quy sẽ có dịp ngươi triển khai hoài bão.”
Lưu Tự xấu hổ cụp mắt: “Vi thần có đức có tài gì, có thể khiến điện hạ lo lắng như vậy.”
An Bình cười lắc đầu, bước tới bậc cửa, nhìn bông tuyết rơi đầy bên ngoài: “Phải nói là, bổn cung có tài đức gì mà được trời cao chiếu cố, bên cạnh có những lương tài như các ngươi trợ giúp chứ.”
“Thường nghe thánh nhân nói, tài hữu lương tài tụ (người tài mới có lương tài quy tụ), điện hạ không cần khiêm tốn.”
An Bình ngạc nhiên ngước lên, trong mắt tràn ngập ý cười: “Không ngờ có thể từ miệng Khánh Chi nghe được lời nói này, lẽ nào ngươi đã công nhận bổn cung rồi?”
Lưu Tự đờ người, ấp úng không nói nên lời.
“Ha ha, ngươi không cần để ý, bổn cung tùy tính quen rồi, có thể không được người khác công nhận cũng không để bụng, chỉ hi vọng ngươi có thể hiểu bổn cung đêm đó không phải cố ý hoạch họe ngươi. Khoảng cách giữa ngươi và bổn cung có thể vượt qua hay không, suy nghĩ cho kỹ rồi hãy làm.”
Lưu Tự nhẹ vuốt cằm: “Vi thần đã hiểu……….”
Lúc tuyết ngừng thì đã là hoàng hôn, khi Tề Tốn Chi tới ngự thư phòng, An Bình đang nhập tâm nghiên cứu địa đồ. Hắn ngoắc ngoắc tay với Viên Hỉ, nhẹ giọng ở bên tai hắn nói hai câu, không bao lâu Viên Hỉ đã cầm một ngọn đèn đặt lên bàn.
An Bình ngẩng lên, lúc này mới thấy trong điện nhiều thêm một người.
“Tới đúng lúc lắm,” nàng vẫy vẫy tay, bảo hắn lại gần: “Lần này Tây Nhung xuất binh, bổn cung cũng muốn nghe thử quan điểm của ngươi.”
Tề Tốn Chi dừng bên cạnh nàng, thấy nàng dùng chu sa đánh dấu một vài ký hiệu trên địa đồ, nhịn không được nhìn kỹ hơn chút: “Điện hạ muốn giở chiến thuật với đối phương.”
“Đạo hành binh, một là thần tốc, hai là biến hóa, Đại vương tử Tây Nhung cũng là nhân vật tầm cỡ, không thể không đề phòng.”
Tề Tốn Chi gật đầu, lại nghiêm túc chăm chú nhìn địa đồ đó một lượt, duỗi ngón tay chỉ vào ký hiệu ranh giới Thanh Hải quốc trọng yêú nhất: “Điện hạ định phái trọng binh tới Thanh Hải quốc.”
“Không sai.”
Hắn ngẫm nghĩ, cười nói: “Xem ra là nước cờ hiểm.”
An Bình thở dài, cũng không phủ nhận. Mấy ngày nay bên cạnh vẫn luôn có tin tức bị rò rỉ, nơi ở của phụ vương mẫu hậu cũng bị lộ. Nếu như tất cả mọi việc đều như nàng dự đoán, vậy chỉ sợ Tây Nhung lần này là dương đông kích tây. Tấn công Đại Lương là giả, muốn bắt vua mới là thật. Vào thời điểm này, đương nhiên là phái Triệu lão tướng quân một lòng thuận theo mình nhất ra sân là đúng nhất, bằng không một khi kế hoạch thay đổi, hậu quả không tưởng tượng nổi.
Nàng nở nụ cười, nhìn Tề Tốn Chi: “Không hổ là người cùng đọc sách với bổn cung, có thể nhìn ra điểm này.”
“Nhưng chúng triều thần thì làm thế nào đây?” Một khi sắp xếp như vậy của nàng bị chúng đại thần biết được, khẳng định lại là một phen mưa gió bão bùng. Lo lắng của Tề Tốn Chi cũng không phải không có lý.
“Cho nên càng cần có sự trợ giúp của ngươi.” An Bình nhíu nhíu mày: “Làm phiền Thiếu sư cùng bổn cung lên sân diễn kịch, tạm thời bổn cung không muốn gặp đám đại thần đó.”
Tề Tốn Chi bất đắc dĩ lắc đầu, tức giận hướng bên ngoài gọi một tiếng: “Viên Hỉ!”
Viên Hỉ lập tức chầm chậm chạy vào: “Thiếu sư có gì căn dặn?”
“Điện hạ đột nhiên cảm nhiễm phong hàn, không thể ra gió, dìu điện hạ hồi tẩm cung nghỉ ngơi đi.”
An Bình tức thì phối hợp bày ra biểu cảm ‘ta rất yếu ớt’, bệnh nặng rồi, đưa tay cho Viên Hỉ: “Nói đúng đó, dìu bổn cung về đi.”
Viên Hỉ giật giật khóe miệng, điện hạ yếu đuối ghê á, ở trong thư phòng có chút xíu cũng có thể cảm nhiễm phong hàn………..Lúc sắp rời đi, An Bình từ trong tay áo lấy ra một khối lệnh bài đưa cho Tề Tốn Chi: “Nếu đã là người của bổn cung, có một vài việc cũng không cần giấu ngươi nữa, cầm lệnh bài này ra quân doanh ngoài thành tìm Tiêu Thanh Dịch đi.”
Tề Tốn Chi sau khi nhận lệnh bài, cẩn cẩn thận thận nhét vào cổ áo: “Điện hạ đừng nói lời ám muội không rõ như thế, vi thần vẫn là người bán nghệ không bán thân!”
An Bình liếc mắt xem thường, quyết đoán thúc giục Viên Hỉ: “Đi mau!”