Chuyển ngữ: Mic
Tâm tình của sứ thần Tây Nhung sau khi đến Lương đô chỉ có thể dùng hai từ để hình dung: chấn động!
Vị nữ vương bệ hạ kia hiện giờ thế nhưng đã trở thành hoàng đế đế quốc, vậy chuyện cầu thân kia nên làm thế nào bây giờ?
Nhị vị sứ thần thập phần lo lắng, cơ hồ chỉ ở trong dịch quán nghỉ ngơi một đêm liền muốn cầu kiến An Bình.
Nhưng An Bình cũng không lập tức tiếp kiến bọn họ, chỉ kêu người truyền lời nói bản thân dạo gần đây quốc sự bận rộn, sau này lại nói, xin nhị vị sứ thần an tâm ở Lương đô làm khách.
Kỳ thực nàng cũng không thật sự bận bịu, thậm chí còn có thời gian quan tâm đến chung thân đại sự của Lâm Dật.
Sau buổi tảo triều, Thẩm Thanh Tuệ đang định xuất cung thì được Viên Hỉ mời đến Ngự thư phòng.
Mặc dù đã xưng đế, nhưng An Bình vẫn không mặc long bào dày nặng, vẫn một bộ thường phục màu trắng như cũ, ngồi sau án thư xem tấu chương. Thấy Thẩm Thanh Tuệ từ cửa đi vào, nàng lập tức phất tay: “Thẩm ái khanh miễn lễ đi, hôm nay triệu khanh tới chỉ là bàn chút chuyện riêng.”
Thẩm Thanh Tuệ khó hiểu nhìn nàng: “Dám hỏi bệ hạ là chuyện riêng gì vậy?”
“Ừm,” An Bình gấp tấu chương, cười nói: “Chính là liên quan đến chuyện của khanh và Lâm tiên sinh ấy mà.”
“……………..”
Nhìn bộ dạng ngượng ngùng không nói của nàng, An Bình càng cảm thấy buồn cười: “Lâm tiên sinh trước kia ngao du tứ hải, tới bây giờ mới gặp được người vừa ý, luận nhân phẩm tướng mạo, mọi thứ đều không tồi, Thẩm ái khanh vì sao không chịu cho hắn một cơ hội chứ?”
“Bệ hạ nặng lời rồi….” Thẩm Thanh Tuệ ấp úng: “Chính vì y cái gì cũng tốt, nên vi thần mới không thể đồng ý.”
“Vì sao?”
Thẩm Thanh Tuệ thở dài: “Khoan nói vi thần tướng mạo tầm thường, tài thô học thiển, chỉ tuổi tác thôi cũng đã lớn hơn y vài tuổi, thực sự không hợp.”
An Bình cười lắc đầu: “Trẫm còn tưởng khanh gai mắt hắn chứ? Khanh đừng tự coi nhẹ mình, huống chi Lâm tiên sinh nếu như để ý mấy điểm này thì từ sớm đã không nhìn trúng khanh rồi.”
“Nhưng mà…………” Thẩm Thanh Tuệ muốn nói lại thôi, ấp a ấp úng hết nửa ngày mới tiếp lời: “Tuổi tác hiện giờ của vi thần, vốn không cách nào…kéo dài hương hỏa, cho nên không thể làm lỡ y.”
Nữ tử làm quan có rất nhiều khổ cực, cũng gặp phải rất nhiều khinh khi, cho nên ngày hôm đó từ lúc bước vào quan trường, nàng đã có dự tính xấu nhất. Có cho tất có nhận, hiện giờ có thể cống hiến sức lực của mình vì quốc gia, cuộc đời này thế là đủ, những việc khác lý nào còn dám mơ tưởng xa xôi?
An Bình yên lặng nhìn nàng, nở nụ cười thản nhiên. Đều là nữ tử, nàng đương nhiên hiểu được những vất vả gian nan mà nàng ấy đã từng bước từng bước trải qua, cho nên mới càng hi vọng có thể có người vì nàng ấy mà che gió chắn mưa.
Nàng đứng dậy đi đến bên cạnh Thẩm Thanh Tuệ, cười nói: “Nếu là vì nguyên nhân này, khanh càng không cần lo lắng, nếu không có con nối dõi thì có thể nhận con nuôi. Lâm tiên sinh nếu như bận tâm con thân sinh và huyết thống thì hiện giờ thân đã không ở quan trường rồi.”
Thẩm Thanh Tuệ ấp úng nhìn nàng: “Vi thần không hiểu ý của bệ hạ.”
“Trẫm có thể nói với khanh, đợi đến sau khi khanh biết thân thế của hắn, lại quyết định có cần hay không cần tiếp nhận hắn đi…”
Ở cửa cung, Lâm Dật đã đợi một lúc lâu. An Bình đặc biệt gọi hắn đến đợi ở đây, nói sẽ cho hắn một kinh hỉ.
Thành thật mà nói, hắn thật lòng vẫn cảm thấy chỗ cửa cung này chả có kinh hỉ gì sất.→_→
Đến khi mặt trời lên ba sào vẫn không có bất kỳ chuyện gì xảy ra, Lâm Dật đã thăm dò rõ ràng ba đời trước sau của thủ vệ đứng cạnh cửa, cuối cùng đành phải ôm cánh tay nhàm chán thở dài.
Đang định vào cung hỏi thử rốt cuộc là chuyện gì thì trông thấy một bóng dáng từ từ đi về phía cửa cung. Bộ triều phục trên người ấy hắn đích thực quen thuộc vô cùng, cho nên gần như ngay lập tức nở nụ cười bước tới cất tiếng gọi: “Thẩm đại nhân, thật khéo quá.”
Nếu như ngày thường, Thẩm Thanh Tuệ khẳng định sẽ ngoảnh đầu mà đi, nhưng hôm nay gặp hắn, chỉ có ánh mắt khẽ lóe rồi liền gật đầu, mặt còn đỏ bừng.
Lâm Dật cảm thấy ngạc nhiên vô cùng, hôm nay mặt trời mọc từ phía Tây à?
Thẩm Thanh Tuệ cất bước đến cạnh xe ngựa của mình, quay đầu thấy hắn hãy còn ngẩn ngơ đứng ở đó, ngượng ngùng ho một tiếng, tức giận nói: “Sao còn không đi?”
“Hả?” Lâm Dật hoàn hồn, thấy nàng dường như còn đang đợi mình, vội vàng chạy tới: “Nếu Thẩm đại nhân không để ý, hạ quan có thể ngồi xe ngựa của Ngài chứ?”
Thẩm Thanh Tuệ không lên tiếng, vén vạt áo định lên xe, nhưng không biết vì sao lại căng thẳng, một chân đạp vào khoảng không, kinh hoảng kêu lên một tiếng, suýt nữa thì ngã xuống, vừa vặn rơi vào vòng tay đang mở ra của Lâm Dật. Nàng hoảng hốt không thôi, quay đầu đối diện với ánh mắt hàm chứa ý cười của hắn, vội đẩy hắn ra đứng vững lại, vài bước đã leo lên xe, ngay cả vành tai cũng đỏ rực.
Lâm Dật vẻ mặt vô tội đứng ngoài xe, còn tưởng rằng nàng đây là đã cự tuyệt, nhưng lại thấy nàng vèn màn tức giận nói một câu: “Không phải muốn đi sao? Sao còn không lên xe?”
Hắn sửng sốt, thư thái nở nụ cười, lúc bước lên xe, cuối cùng hiểu được kinh hỉ mà An Bình nói là gì.
“Bệ hạ…………….”
Nơi cửa Ngự thư phòng chợt truyền tới một tiếng gọi trầm thấp, An Bình nhướn mắt nhìn, thấy Song Cửu đứng bên cửa, cúi đầu, chỉ thấy được vầng trán trơn láng.
“Vào đi, có chuyện gì?”
Song Cửu cất bước vào điện, hành đại lễ: “Bệ hạ đăng cơ đã mấy ngày, thuộc hạ còn chưa chúc mừng Ngài.”
An Bình cười cười: “Ngươi có lòng rồi, không cần đa lễ, bổn cung biết tâm ý của ngươi rồi.”
“Dạ.” Song Cửu đứng dậy, cũng không gấp gáp rời đi mà ngập ngừng do dự, dường như có lời muốn nói.
An Bình chú ý thấy hai má hắn phiếm hồng, đoán được là có chuyện, cũng không hối thúc, chỉ kiên nhẫn nhìn hắn, đợi đến lúc hắn tự mình lên tiếng.
Quả nhiên, không bao lâu hắn đã nhịn không được: “Bệ, bệ hạ, thuộc hạ quá phận, muốn vì bệ hạ chúc mừng, không biết bệ hạ liệu có cho phép.”
“Hửm?” Trong mắt An Bình thoáng qua tia kinh ngạc: “Chúc mừng thế nào?”
“Chính là……….thuộc hạ chuẩn bị chút rượu nhạt, chỉ sợ bệ hạ không thích………….”
“Nói gì vậy.” An Bình lập tức tiếp lời: “Nếu ngươi đã có hảo ý, Trẫm há có thể bận tâm đến mấy thứ ngăn cách thân phận này, buổi tối ngươi mang rượu tới là được, Trẫm sẽ căn dặn Viên Hỉ chuẩn bị thức ăn.”
Song Cửu dù thế nào cũng không ngờ nàng sẽ dễ dàng đồng ý như vậy, trên mặt thoáng chốc lộ nét vui mừng, bái lạy rồi mới lui ra.
An Bình ngồi sau án thư không hề động đậy, ý cười trên mặt thoáng chốc biến mất không để lại dấu vết.
Đêm đến Song Cửu quả nhiên mang theo một bình rượu đến tẩm cung, hiếm khi cởi bỏ bộ khôi giáp trên người, chỉ có bộ thường phục màu xanh lam, vóc người cao ráo, tiêu sái tuấn tú, có điều gương mặt dễ thương, khiến người ta không khỏi cảm thấy hắn vẫn còn rất trẻ con.
An Bình mặc thâm y màu trắng, mái tóc dùng một mảnh vải gấm cột lên thả sau lưng, thoải mái như một nữ tử gia đình bách tính bình thường. Thấy Song Cửu đi vào, ánh mắt đặc biệt quét qua nơi cổ áo hắn, lần này mặc đúng rồi.
Song Cửu cung cung kính kính hành lễ, đứng dậy nói: “Rượu là thuộc hạ lần trước mua ở Thanh Hải quốc, vốn định chúc mừng bệ hạ đảm nhận vị trí nữ vương, không ngờ bây giờ lại có tác dụng càng lớn như vậy.”
“Ha ha, quả nhiên vẫn là Song Cửu quan tâm ta nhất, bên cạnh Trẫm cũng không có ai khác muốn chúc mừng cho Trẫm đâu.” An Bình vẻ mặt ôn hòa ngoắc tay bảo hắn đến gần, chỉ cái bàn tròn trước mặt: “Không cần câu nệ, ngồi đi.”
Trên bàn quả nhiên đã chuẩn bị thức ăn, Viên Hỉ ngồi chồm hổm ngoài cửa vẽ vòng tròn, Song Cửu tên gia hỏa này lại bám cành cao, quá đáng!
Mỹ tửu màu xanh nhạt trong chung ngọc óng ánh trong suốt, cũng không biết liệu có phải do căng thẳng hay không mà Song Cửu ngay cả rót rượu cũng có hơi run rẩy. Một chung rượu đầy, An Bình vỗ mu bàn tay hắn: “Được rồi, đừng để ý những thứ khác, hôm nay chỉ coi Trẫm như một người bạn cũ là được.”
Song Cửu nghe thế thì ngạc nhiên, kế đó mỉm cười gật đầu: “Đa tạ bệ hạ.” Dứt lời hắn nâng chung rượu, kính An Bình: “Vi thần chúc mừng bệ hạ, chúc Đại Lương mãi mãi hưng thịnh.”
“Ha ha ha………..” An Bình cười chạm cốc với hắn: “Nói rất hay.” Chung rượu kia dời đến bên môi, nàng lại không vội uống, cụp mắt nhìn trong thoáng chốc, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.
“Bệ hạ, sao vậy?”
An Bình ngước mắt nhìn Song Cửu, cười cười: “Không có gì, mùi rượu của Thanh Hải quốc có chút đặc thù, Trẫm nhất thời không quen mà thôi.”
Nàng ngửa cổ uống cạn, nhếch môi, lật chiếc cốc với hắn.
Song Cửu thấy thế, cảm thấy thất lễ, vội vàng định uống cạn thì bị An Bình đưa tay đè cánh tay hắn lại: “Ngươi còn phải trực, đừng uống, Trẫm uống chung này, coi như là nhận tâm ý chúc mừng của ngươi.”
“…………………….” Song Cửu sửng sốt, đành phải đặt chung rượu xuống, nhưng không cáo lui, vẫn ngồi đấy, chỉ là không ngước mắt nhìn nàng.
An Bình bất động thanh sắc nhìn hắn, mãi đến khi cảm thấy chân tay nóng lên, mới nhíu đầu mày.
Dược tính phát tác đích thực rất nhanh.
“Rượu này……..Hình như có hơi kỳ lạ?” Nàng nhìn Song Cửu, lời nói ra bất giác mang theo một tầng quyến rũ.
Song Cửu rốt cuộc ngước lên, thần sắc trên mặt phức tạp, đứng dậy đến bên cạnh nàng quỳ xuống, cầm lấy tay nàng: “Bệ hạ, nếu như khó chịu, thuộc hạ sẽ giúp người.”
An Bình bật cười, đưa tay xoa mặt hắn: “Vẫn là Song Cửu tốt với Trẫm nhất….”
Làn da dưới tay mát rượi, vừa hay giảm bớt đi lửa nóng trong lòng bàn tay, thế nhưng An Bình lại không chút lưu luyến, rút tay về phẩy phẩy: “Trẫm rất mệt, ngươi đi truyền một người tới cho Trẫm.”
Song Cửu kinh ngạc: “Truyền ai?”
“Đúng ha, truyền ai nhỉ?” Sóng mắt An Bình lưu chuyển nhìn hắn, nụ cười càng toát lên mị hoặc, nhưng lại thốt ra tên của một người khác: “Tề Tốn Chi, đi truyền hắn tới đây.”
“……………..” Song Cửu thả tay nàng, đứng dậy loạng choạng lùi về sau một bước.
“Đi đi!” An Bình vẫn khẽ mỉm cười như cũ, nhưng lời nói ra lại không cho phép phản bác.
“Thuộc hạ……..tuân chỉ.” Song Cửu cuối cùng quay người rời đi, bóng lưng mang theo một tia cô độc cùng bối rối khó mà phát hiện.
Cửa điện vừa khép lại, An Bình liền đứng dậy đi tới nội điện, từ bên trong ngăn kéo bàn trang điểm lấy ra một cái lọ, mở nắp ngửa cổ uống cạn.
Nàng ngồi nơi mép giường, nhắm mắt điều tức trong chốc lát, nhưng vẫn cảm thấy có chút không thoải mái như trước. Nàng mở mắt, phát hiện cảnh tượng xung quanh đều đã trở nên có chút mông lung mơ hồ.
Thời điểm này Song Cửu lại bất ngờ đi bước này, quả thực là ngoài dự liệu của nàng, chẳng qua tránh cho đánh rắn động cỏ, cũng chỉ đành làm như ngoài ý muốn.
Không biết là qua bao lâu, ý thức vẫn như cũ thanh tỉnh, nhưng lửa nóng trên người thì còn chưa rút. Ngoài cửa điện chợt phát ra tiếng động nhẹ, Viên Hỉ chạy vào: “Bệ hạ, Ngài đã nghỉ chưa?”
“Ừm….” An Bình đáp lời: “Không có gì thì đừng làm phiền Trẫm.”
Bên ngoài điện thoáng chốc vắng lặng, vang lên giọng nói của một người khác: “Vậy bệ hạ triệu kiến vi thần là vì việc gì?”
An Bình thoáng sửng sốt, bật cười: “Vào đi.”
Tề Tốn Chi đẩy xe lăn vào nội điện, thấy nàng ngồi bên mép giường, trên mặt còn vương mồ hôi, không khỏi có chút kỳ quái: “Bệ hạ sao rồi?”
An Bình liếc nhìn bên ngoài một cái, cao giọng nói: “Viên Hỉ, lui ra đi, bảo Song Cửu ở bên ngoài canh gác là được.”
Viên Hỉ lập tức vâng dạ, rất nhanh đã truyền tới tiếng đóng cửa.
“Đây là chuyện thế nào…..” Tề Tốn Chi vừa định hỏi thì cánh tay đã bị níu chặt, người cũng bị An Bình kéo lên giường.
Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của hắn, An Bình nhếch nhếch môi, ghé sát tai hắn thấp giọng: “Ngoan ngoãn phối hợp.”
Cảm nhận được độ ấm nóng cháy nơi cánh tay, Tề Tốn Chi nhăn mày: “Bệ hạ có chút không ổn.”
“Ừm, trúng mị dược.”
Tề Tốn Chi ngạc nhiên, lập tức nhíu mày: “Ai làm?”
“Song Cửu.”
“Nhìn dáng vẻ bệ hạ là ở trong tình hình đã biết chuyện mà trúng kế.”
“Không sai, Trẫm không nắm rõ động cơ hành động của hắn, chỉ cho rằng là một tiết mục tranh giành sủng ái. Cho nên là tâm phúc, Thiếu sư ngươi cũng phải phối hợp diễn cho tốt màn này.”
“…………………”An Bình dán sát bên tai hắn thủ thỉ, hơi thở nóng rực lướt qua sườn mặt hắn, Tề Tốn Chi hơi hơi nghiêng đầu, che giấu vẻ ngượng ngùng.
Nơi ngạch cửa có tiếng bước chân khe khẽ, mâu quang An Bình chợt lóe, chụp lấy chiếc bình không nơi đầu giường ném về phía ngọn nến, lúc chiếc bình vỡ toang trên nền đất, cả căn phòng chìm trong bóng tối.
“Bệ hạ?” Ngoài cửa lập tức truyền tới tiếng gọi đầy lo lắng của Song Cửu.
“Không có gì, Trẫm ngủ rồi, đứng bên ngoài canh giữ cho tốt!”
Ngoài điện lại trở nên yên tĩnh.
An Bình nghiêng người đè lên Tề Tốn Chi, thấp giọng uy hiếp: “Thiếu sư, ngươi vẫn là phối hợp chút đi chứ.”
Tề Tốn Chi quay đầu không lên tiếng, mãi đến khi bàn tay An Bình sờ đai lưng hắn, bất ngờ kéo ra, hắn mới bất đắc dĩ lớn tiếng kêu lên một câu: “Bệ hạ, người dịu dàng chút………….”