Chuyển ngữ: Mic
Vào thu, Tề Tốn Chi đã ở trong Tề phủ gần một tháng. Vốn dĩ An Bình thấy hắn chân bị tật, tảo triều nếu có thể được thì cũng miễn, hiện giờ đương nhiên càng không cần thượng triều, cho nên suốt một tháng này, hắn một lần cũng chưa từng gặp An Bình.
Là người chung quy đều sẽ có lòng tham, lúc trước khi chưa có mấy chuyện ám muội kia, hắn vốn có thể làm như chuyện gì cũng cũng chưa xảy ra, mà hiện tại hồ sâu tận đáy lòng đã bị quấy nhiễu, có ngăn cũng không ngăn được những ý nghĩ lan tràn trong đó.
Một ngày không gặp, như cách ba thu, bất quá cũng chỉ là như vậy.
Lúc Tề Giản tới tìm hắn, đúng lúc thấy hắn đang ngồi sát mép nước bên hồ trong vườn cho cá ăn,bạch y trắng hơn cả tuyết, phong tư lỗi lạc không thể miêu tả, chỉ là có hơi không tập trung. Mồi trong tay không ngừng thả xuống hồ, cá trong hồ bên dưới chả còn hứng thú.
“Con đây là đang định đem lượng thức ăn trong nửa năm của chúng nó cho hết một lần à.” Ông quả thực nhìn không nổi nữa, đi qua cướp lấy hộp thức ăn trong tay hắn.
Tề Tốn Chi sực tỉnh, cười nói: “Phụ thân sao lại đến đây?”
“Đương nhiên là có việc tìm con thương lượng.” Cũng không biết liệu có phải do nóng vội, Tề đại học sĩ trước giờ cử chỉ nhã nhặn thế nhưng lại ngồi phịch lên tảng đá bên cạnh hắn: “Tốn Chi, lúc trước con và bệ hạ thân mật, vi phụ cũng chưa từng hỏi nhiều, hiện giờ con vì sao lại không vào cung nữa?”
“Thân cận với bệ hạ đương nhiên là vì công việc, dạo này rảnh rỗi mà thôi.” Tề Tốn Chi cười như gió xuân, trên mặt không còn chút nào nét ủ rũ trước đó.
Tề Giản hoài nghi nhìn hắn một cái, cũng không hỏi nhiều: “Vậy ta nói chính sự, bệ hạ dạo gần đây có chút kỳ quái, mấy lão thần chúng ta không biết suy nghĩ trong đầu người, cho nên nếu như con không có hiềm khích gì với bệ hạ thì không ngại vào cung thăm dò thử, rốt cuộc người đang có ý định gì.”
Tề Tốn Chi có chút khó hiểu: “Có gì kỳ lạ ạ?”
“Ờ, quên không nói với con, sứ thần Tây Nhung lại tăng thêm điều kiện đề thân, xem ý định của bệ hạ, hình như muốn đồng ý, đây còn không phải kỳ lạ ư?”
“Cái gì?” Hắn nhất thời sững người.
Nàng muốn đồng ý? Lần trước rõ ràng đã cự tuyệt hai sứ thần đó rồi, bây giờ vì sao lại thay đổi chủ ý?
Đúng rồi, hôm đó nàng từng nói, nếu điều kiện Tây Nhung đưa ra đủ tốt, nàng cũng có thể sẽ chấp nhận….
“Kinh ngạc nhỉ?” Tề Giản chống gối thở dài: “Bệ hạ không như người khác, nàng là chủ của hai nước, khoan nói tới Tây Nhung vốn giảo quyệt hay thay đổi, chỉ xét đấy là quốc gia nhỏ bé một phương, Tây Nhung vương cũng tuyệt đối không xứng với bệ hạ. Cho nên Thủ phụ và ta thương nghị một phen, con nếu đã gần gũi với bệ hạ, chi bằng vào hỏi thử người rốt cuộc đang định làm gì, cũng vừa hay để mấy thần tử bọn ta trong lòng có tính toán với.”
Tề Tốn Chi một hồi lâu vẫn chưa nhúc nhích, nghệt ra như tượng đất, chỉ có ánh mắt nhìn chăm chăm mặt hồ kia là để lộ một khe cảm xúc rất nhỏ tận đáy lòng, từ bên trong đó len lỏi luồn lách, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát ra một loại tâm tình không rõ tên. Thế nhưng cuối cùng, hắn chỉ siết chặt tay vịn xe lăn, gật đầu một cái với phụ thân: “Được, con đợi một lúc rồi sẽ vào cung cầu kiến bệ hạ.”
Lúc màn đêm vừa buông xuống, Tề Tốn Chi vào cung. An Bình vẫn còn đang phê duyệt tấu chương trong Ngự thư phòng, hắn liền đợi bên ngoài, đối diện với ánh mắt thăm dò của Song Cửu.
Viên Hỉ vừa hân hoan, vừa khích lệ, bởi vì Tề thiếu sư cuối cùng biết hối cải rồi, xem ra vẫn có hi vọng giữ chức như cũ a! Hắn vui mừng hớn hở chạy đi báo với An Bình, nhưng bị tạt thẳng một chậu nước lạnh.
An Bình chỉ không mặn không nhạt nhìn hắn một cái, mạnh mẽ thốt ra hai chữ: “Không gặp.”
Người ngoài cửa đương nhiên đã nghe thấy, cho dù biết là diễn kịch, nhưng nghe thấy lời này thì ánh mắt vẫn không khỏi buồn bã. Song Cửu nhếch môi, không có biểu hiện dư thừa nào, chỉ kiên nhẫn đợi câu sau.
Thế nhưng không có câu sau, An Bình không nói gì nữa, Tề Tốn Chi cũng không rời đi.
Nàng ngồi trong ánh nến sáng rực, hắn cô độc trong màn đêm, chỉ một cánh cửa ngăn cách đôi bên, nhìn như rất gần, nhưng lại cũng rất xa.
Mãi đến khi hạt mưa tí tách rơi xuống, mang theo một tia lạnh giá khi vào thu len lỏi vào da thịt, Tề Tốn Chi vẫn như cũ không hề rời đi. Đêm càng lúc càng khuya, mưa cũng càng ngày càng to, hắn vẫn ngồi đấy, mặt trầm như nước, đáy lòng trái lại từ đầu chí cuối không hề yên tĩnh.
Người muốn gặp đang ở đây, chỉ cần đẩy cửa liền có thể bước ra, sao nỡ rời đi?
Cửa cuối cùng cũng mở, nhưng người đi ra lại là Viên Hỉ, hắn nói với Song Cửu mấy câu gì đấy, người kia chần chừ trong thoáng chốc liền cất bước đi.
“Oái, Thiếu sư đại nhân, ngài đang làm gì vậy?” Đuổi Song Cửu đi rồi, Viên Hỉ liền lập tức chạy qua, không kịp trở lại lấy ô liền loạn xạ nhấc tay áo che mưa: “Ngài lần trước không phải vừa mới bị thương sao, đừng hủy hoại thân thể, nhanh trở về chút đi mà, bệ hạ hết giận thì sẽ không có chuyện gì, nô tài sẽ nói vài lời cho ngài…….”
“Làm phiền công công lại đi bẩm báo một tiếng.” Tề Tốn Chi ngắt lời hắn, Viên Hỉ bất đắc dĩ, đành phải lại chạy trở vào Ngự thư phòng.
“Bệ hạ, Thiếu sư đại nhân vẫn chưa đi đâu.” Hắn chạy tới trước mặt An Bình, cẩn cẩn thận thận quan sát sắc mặt nàng: “Ngài thật sự không định gặp?”
An Bình đầu cũng không ngước lên, tiếp tục phê tấu chương: “Song Cửu đi rồi?”
“Dạ.”
“Lại đi khuyên Thiếu sư, bảo hắn về đi, nói Trẫm tạm thời không rảnh là được.”
Viên Hỉ bạnh quai hàm, ôm tâm tình đồng cảm với Thiếu sư đại nhân bước ra khuyên nhủ, thế nhưng chưa được bao lâu đã lại trở về, cọ cọ chân không nói lời nào.
An Bình ngẩng đầu: “Sao rồi, vẫn không đi?”
Viên Hỉ gật gật đầu, lí nhí nói: “Thiếu sư đại nhân nói muốn gặp bệ hạ một lần….”
An Bình thoáng ngừng tay, nét mặt hơi thay đổi, từ từ gác bút trong tay xuống. Ngọn đèn trước mặt ‘tách’ một tiếng bùng lên hoa lửa, ánh sáng đột nhiên bùng lên, kế đó càng lúc càng tỏa ra hơi nóng….
Mưa thu dai dẳng, lại mang theo khí lạnh, dầm lâu cuối cùng sẽ không chịu nổi. Tề Tốn Chi đưa tay ôm cánh tay bị thương, tránh để bị nước mưa ngấm vào, khoảnh khắc này chợt cảm thấy bản thân thập phần cố chấp. Chuyện của An Bình trước giờ hắn ủng hộ nhất, bất kể là yêu cầu gì, có lý cũng được, vô lý cũng được, chưa từng nghiên cứu kỹ, chỉ là hôm nay, nghe thấy nàng có thể sẽ đồng ý lời cầu thân của Tây Nhung thì không dằn lòng được.
Tiếng mưa trên đỉnh đầu chợt nhỏ đi đôi chút, trái lại có tiếng vang lộp độp nho nhỏ quanh quẩn bên tai, hắn ngẩng lên, có người cầm ô che mưa, im lặng đứng trước mặt.
“Bây giờ ngay cả ngươi cũng ngang bướng, Trẫm thực đau đầu.”
Hắn nhếch khóe miệng: “Làm phiền bệ hạ quan tâm, vi thần đáng chết.”
“Cứ như vậy, trái lại thật sự có thể sẽ chết đó.” An Bình lắc đầu một cái, quay qua nói với Viên Hỉ: “Dẫn Thiếu sư tới thiên điện thay y phục khô, Trẫm sẽ tới sau.”
Tề Tốn Chi khẽ mỉm cười, nói tạ ơn, Viên Hỉ ở phía kia đã vui vẻ bước lên trước đẩy hắn, thiếu điều còn muốn cổ vũ khích lệ hắn một phen.
Đến thiên điện, tắm rửa qua rồi thay y phục, An Bình vẫn bận rộn chưa xong, hắn liền lặng lẽ ngồi bên bàn mà chờ. Vừa rồi Viên Hỉ vào lấy y phục ướt của hắn, hắn nhớ ra trong tay áo hãy còn cất cây trâm kia của An Bình, liền lấy ra, lúc này cầm trong tay đùa nghịch.
Không bao lâu, cửa điện ‘cạch’ một tiếng đẩy ra, An Bình đi vào, quay lưng về phía hắn gấp ô, khẽ vẩy nước gác bên cửa, sau đó khép cửa lại.
Chẳng qua một tháng không gặp, giờ phút này chỉ nhìn thấy bóng dáng ấy thôi, Tề Tốn Chi đã có chút căng thẳng không hiểu vì sao, đem cây trâm cất kỹ, giấu đi tâm trạng mới hỏi: “Bệ hạ tự đến à? Sao ngay cả người che ô cũng không có?”
“Đúng thế, tự mình tới.” An Bình đi đến trước mặt hắn, nhíu mày, trên mặt đều là vẻ chế nhạo: “Mới bao lâu mà ngươi đã vội chạy vào cung, nhớ Trẫm đến thế?”
Nghe thấy giọng nói thân thuộc này, hắn mới hoàn toàn an tâm, khẽ cười nói: “Cũng không phải, đêm ngày tưởng nhớă, trằn trọc trăn trở thôi.”
Kinh Thi:
Yểu điệu thục nữ, ngụ mị cầu chi
Cầu chi bất đắc ngụ mị tư phục
Người con gái thiện lương xinh đẹp, nằm mơ cũng nghĩ đến nàng. Theo đuổi nàng nhưng không được, đêm ngày tưởng nhớ.
“Ha ha…..” An Bình bật cười, ngồi xuống đối diện với hắn: “Nói đi, tìm Trẫm có việc gì?”
Tề Tốn Chi vốn định hỏi thẳng, nhưng nhìn nàng thì đột nhiên lại không nói ra lời được. Hắn quá quen với tính cách của nàng, nhưng lại không nắm rõ được suy nghĩ trong đầu nàng, cũng có thể vào lúc ngươi trông chờ một đáp án nên có, nàng lại thường đưa ra một câu trả lời khác. Mà hắn vẫn luôn đuổi theo bước chân nàng, đi đi rồi lại dừng dừng, lúc nàng dừng lại, hắn trông lên ngưỡng vọng.
Vì thế hắn cuối cùng chỉ rũ mắt, thấp giọng nói: “Vi thần muốn tới hỏi bệ hạ xin một kiến giải.”
“Ồ?”
“Vi thần cũng đã ở trên giường rồng ngủ một đêm, bệ hạ ngài cũng không chỉ chiếm tiện nghi của vi thần một lần, nhìn thế nào, cũng phải chịu trách nhiệm chứ nhỉ?”
Sắc mặt An Bình vốn vô cùng nghiêm chỉnh, chợt phì một tiếng cười khúc khích: “Nghe ngươi nói như vậy, thật sự cảm thấy không quen.”
Sắc mặt Tề Tốn Chi hơi đen lại: “Bệ hạ, vi thần rất có phẩm hạnh.”
“Gì chứ?”
“……………..”
“Vậy ngươi muốn Trẫm chịu trách nhiệm thế nào đây?” An Bình khoanh tay, ý cười trong mắt vẫn không giấu được như cũ: “Trẫm không phải mấy vị đế vương trước đây, nơi này cũng không phải Thanh Hải quốc, cho dù có lòng muốn mở rộng hậu cung thì cũng không dám tùy tiện thực hiện đâu, nhưng nếu như học theo Võ hậu kiếm vài nam sủng thì cảm thấy ủy khuất cho ngươi.”
Ánh mắt Tề Tốn Chi khẽ tối, thì ra trong lòng nàng, mình chẳng qua cũng chỉ như thế, chung quy không phải là duy nhất. Vị trí duy nhất đó, thật sự muốn giữ lại cho Tây Nhung vương ư?
Ánh mắt An Bình lướt qua nơi thái dương đang cúi xuống của hắn, giống như nhìn thấy gì đấy, nhưng lại làm như hoàn toàn không để ý: “Có điều ngươi có thể an tâm, Trẫm tốt xấu gì cũng sẽ nuôi ngươi, nếu không ai hỏi tới ngươi, Trẫm cũng sẽ chiếu cố ngươi.”
“Như vậy, bệ hạ định nuôi vi thần bao lâu?”
“Nuôi tới một ngày nào đó ngươi qua đời, thế nào?” Ngữ khí của nàng chợt trở nên dịu dàng, giống như muốn tiến vào lòng hắn.
Tề Tốn Chi bật cười, ngẩng đầu nhìn nàng: “Mạng này của vi thần trao cho bệ hạ, bệ hạ nói không cần, vi thần sẽ chết.”
An Bình không lên tiếng, chỉ kiên định nhìn hắn, một lúc lâu sau, đưa tay vuốt má hắn: “Nhớ lời ngươi nói ngày hôm nay.”
Những lời mờ ám nàng từng nói với hắn trước đây đa phần đều là đùa giỡn, chỉ có câu này, không chút mập mờ, xuất phát từ chân tâm. Ngàn thuyền lướt qua, thương hải tang điền, hắn vẫn có thể ở bên cạnh mình, cho dù chỉ là cãi vã lẫn nhau, nhưng ở trên đỉnh cao nhất, ít ra cũng không quá cô độc.
Tề Tốn Chi thuận thế kéo giữ tay nàng, ánh mắt dưới ánh nến dịu dàng đa tình: “Vi thần cả người đều đã là của bệ hạ rồi, sao quên được.”
“Đừng nói chắc chắn như vậy, Trẫm hôm đó đâu có thật sự ăn ngươi.”
Nàng nhếch môi trêu ghẹo, vừa dứt lời, bàn tay đột nhiên bị dùng lực kéo tới, người cũng theo đó nghiêng về trước, rồi vững vàng rơi vào lòng Tề Tốn Chi. Tay hắn ôm siết eo nàng, cánh môi kề sát bên tai nàng thấp giọng: “Vậy hôm nay thành thật là được rồi.”
An Bình ngẩng đầu nghi hoặc nhìn hắn, híp mắt nói: “Ngươi đây là đang khinh bạc Trẫm?”
“Không, bệ hạ,” Tề Tốn Chi hôn má nàng: “Đây là hầu hạ, hay nói cách khác……..thị tẩm.”