Chuyển ngữ: Mic
Thu vẫn chưa qua, tiết trời càng lúc càng lạnh, mà vị Tây Nhung vương muốn tự mình đến cầu thân kia dường như rất yếu đuối, bệnh dai dẳng nằm trên giường đã lâu nhưng vẫn chưa xuất phát đến Lương đô một bước.
Tây Nhung vương không có động tĩnh, An Bình cũng im hơi lặng tiếng, chẳng qua sự im lặng của đôi bên chung quy cần có một bên phá vỡ, vì thế Thanh Hải quốc anh dũng đứng ra.
Thái thượng hoàng Đông Đức bệ hạ nói với nữ nhi: Tới đây, chúng ta sát nhập đi!
Không thể không nói Đông Đức bệ hạ cực kỳ quyết đoán, lúc đầu cật lực phản đối An Bình thôn tính Thanh Hải quốc, bà không chút niệm tình, nhưng hiện giờ đối mặt với việc Tây Nhung vương ở lỳ Thanh Hải quốc thì bà không thể không để mắt. Dù gì khế ước đã thành giao, dứt khoát dùng một kích tấn công bất ngờ thăm dò là được. Tây Nhung quốc gia giảo quyệt kia, bà mới không tin bọn họ thành thành thật thật.
Dân chúng trong Thanh Hải quốc chia thành nhiều phe, bất mãn có, mặc cho số phận cũng có, mà tại Lương quốc, An Bình đã trở thành nhân vật anh hùng. Nàng làm cách nào mà bất động thanh sắc thâu tóm quốc gia này, lại làm cách nào thuyết phục họ quy phục Đại Lương, trở thành một nước chư hầu, chính là nghi vấn lớn nhất trước mắt trong lòng bách tính Lương quốc.
Đương nhiên, nếu họ biết An Bình trước khi đăng cơ đã đắc thủ, ước chừng càng ngạc nhiên hơn nữa.
Chúng văn nhân nhã sĩ từng dùng thi từ nói bóng nói gió chuyện nữ tử đảm chính, chúng vương công quý tộc từng coi khinh vị nữ đế phong lưu, thậm chí những kẻ âm mưu ý đồ kéo An Bình xuống ngựa, giờ phút này tất cả đều chấn kinh không nói nên lời, chỉ có thể ngẩng đầu mà nhìn.
Sùng Cảnh đế vào thời kỳ binh lực Lương quốc cực thịnh, nhiều lần suýt chút nữa thì diệt tộc Tây Nhung; Sùng Đức đế vào lúc binh lực cường thịnh, nhiều nhất là để Thanh Hải quốc trở thành quốc gia huynh đệ, nhưng đều là để bảo vệ quốc thổ, chưa từng vì mở rộng bờ cõi. Chỉ có Sùng An hoàng đế hiện giờ, đem một quốc gia đường đường chính chính trở thành lãnh thổ của Lương quốc.
Đất đai mấy trăm năm trước bị ngọn lửa chiến tranh chia cắt dưới tay của một nữ lưu như nàng đã được sáp nhập, không tốn lấy một binh một tốt, bản đồ Đại Lương trải rộng tới Tây Vực, nằm giữa tứ hải, hoàn toàn xứng đáng là một đế quốc khổng lồ. Uy thế như vậy, đủ để chấn động thiên hạ.
Về phần Tây Nhung vương sau khi nhận được tin tức, bệnh tình càng trầm trọng….==
Đối với hậu lễ mẫu thân gửi tới, An Bình rất vui vẻ đón nhận. Trong kế hoạch lớn sắp tới, mỗi một bước đều được tiến hành đâu vào đấy, lúc này bình định được Thanh Hải quốc, thời cơ vừa khéo.
Mà trong lúc toàn bộ bách tính trên dưới của Lương quốc đều đang kiễng chân ngóng chờ sứ thần Thanh Hải đến hoàn tất nghi thức sát nhập, ai nấy đều ôm tâm tình kích động phấn khởi thì lại có một người ảo não không vui, gần như là lấy nước mắt rửa mặt.
Người này chính là Tề đại học sĩ Tề Giản.
Người ông trước giờ không an tâm nhất chính là trưởng tử Tề Tốn Chi, vậy mà hắn đột nhiên lại nói muốn rời kinh. Tề Giản năm lần bốn lượt truy hỏi, Tề Tốn Chi chỉ nói phụng mật chỉ của hoàng thượng ra ngoài làm việc, còn thì cái gì cũng không tiết lộ, thậm chí ngay cả ngày khởi hành hôm ấy cũng chọn lúc sẩm tối.
Ngày đó lúc Lưu Kha tiễn Lưu Tự, bộ dạng thê thê lương lương kia, Tề Giản nhìn trộm rồi còn cười nhạo ông mãi, vậy mà bây giờ tới lượt mình thì cũng không cười nổi nữa rồi. Dẫn theo gia nhân tiễn Tề Tốn Chi ra khỏi cổng thành, ôm tóm tay nhi tử dặn dò dặn dò rồi lại dặn dò, còn định phái thêm tùy tùng bảo vệ hắn, nhưng đều bị Tề Tốn Chi ngăn lại hết thảy.
“Phụ thân, con đã không còn là một đứa trẻ nữa.” Tề Tốn Chi siết tay ông, tủm tỉm cười an ủi, trên người vẫn là bộ bạch y mộc mạc như ngày thường, như thể chỉ là đi dạo xung quanh rồi về mà thôi.
“Nhưng mà con….” Tề Giản muốn nói chân hắn bất tiện, nhưng bắt gặp ánh mắt kiên định của hắn thì vẫn nuốt vào trong bụng. Bệ hạ nếu đã phái hắn đi cũng tức là tin tưởng hắn, người làm phụ thân sao có thể vào lúc này hắt nước lạnh. “Cũng được, con lớn rồi, ở bên ngoài mọi chuyện đều phải cẩn thận.”
Đương nói thì Tần Tôn người mặc nhung trang cưỡi ngựa ra khỏi cổng thành, rất nhanh đã tới trước mặt: “Tề bá phụ, có con ở đây, người an tâm đi.”
Tề Giản vừa thấy hắn xuất hiện, sau lưng còn có một đội binh mã thì trong lòng thoáng an tâm: “Vậy thì tốt, Khác Miễn, con chăm sóc tốt cho Tốn Chi, làm phiền con.”
Tần Tôn liên tục đồng ý, quay đầu nhìn Tề Tốn Chi đang khoan thai nhìn mình, thầm nuốt nước bọt.
Bệ hạ, Ngài sao lại phái ta đi cùng với hắn chứ? Vi thần rất rất muốn ở lại kinh thành a…..>__