Chuyển ngữ: Mic
Ngày hôm sau sau khi hạ triều, An Bình người còn chưa trở về tẩm điện đã bị Song Cửu chặn lại.
Hắn chắn trước người nàng, mặt đỏ tai hồng từ trong tay áo lấy ra khối ngọc thạch, nhãn thần không ngừng lấp lánh, gương mặt bánh bao phồng lên, cơ hồ tăng mấy phần dũng khí, mới hỏi: “Bệ hạ, Viên Hỉ nói với thuộc hạ………..khối ngọc thạch này có hàm nghĩa khác, không biết là thật hay giả.”
An Bình vừa thấy khối ngọc thạch này mặt liền lộ vẻ kinh ngạc: “Trẫm sao lại đem vật quan trọng như vậy đưa cho ngươi?”
“Bệ hạ đêm qua tặng cho thuộc hạ, còn nói sẽ chịu trách nhiệm……….” Song Cửu vội vàng giải thích, ánh nhìn quét qua nét mặt kinh ngạc của An Bình, không nói gì nữa.
“Thì ra là vậy.” Nàng chán nản vỗ trán: “Đấy đúng là sơ xuất của Trẫm, khối ngọc thạch này xác thực rất có ý nghĩa, nhưng Trẫm nếu đã tặng cho ngươi……..” Nói tới đây nàng thở dài, như thể cam chịu số phận nói: “Được rồi, Trẫm tự mình chịu trách nhiệm, ngươi an tâm, đợi Tây Nhung vương tới kinh thành, Trẫm sẽ nói rõ với hắn, sau khi mọi việc giải quyết xong liền thực hiện chuyện này.”
Thực hiện chuyện này!!!! Mặt Song Cửu lộ tia vui mừng, lập tức vén áo định tạ ơn, nhưng An Bình đã tiếp tục ảo não đi vào trong điện.
Hắn vẫn đứng đấy cầm khối ngọc thạch kia ngắm nhìn, ý cười nơi khóe miệng dù thế nào cũng không giấu được. Hôm nay lúc hắn nhàm chán cầm khối ngọc thạch đùa nghịch thì bị Viên Hỉ trông thấy, trong lúc cả kinh liền nói cho hắn đây là tín vật của hoàng phu tương lai của bệ hạ, không nghĩ lại là thật. Chả trách đêm qua An Bình nói sẽ chịu trách nhiệm.
Không ngờ Tề Tốn Chi rời đi lại đem cơ hội tuyệt hảo này trao cho hắn. Một khối ngọc thạch nhỏ bé, thế nhưng khiến hắn dễ dàng như vậy có được thứ hắn mong muốn.
Trong tích tắc này lòng chợt thoáng qua một tia hoài nghi, nhưng nhớ lại nét mặt không gì khác lạ của An Bình, cùng với những thứ trông đợi đã lâu sắp tới sẽ có được, tâm tình lại giãn ra.
Cho dù là đánh cược một phen cũng được, hắn không có thời gian đặng lãng phí để mà suy đoán, nếu thành sự, khi ấy mọi thứ đều dễ xử lý.
Tầm mắt dừng lại nơi chân trời xa xa, phía Đông ánh mặt trời rực rỡ đã nhuộm khắp chân trời, thế nhưng bầu trời phía Tây Bắc lại có hơi âm u, như thể có cơn phong ba mơ hồ nào đó sắp tới, ngay cả tốp năm tốp ba chim tước tình cờ ngang qua cũng hoảng loạn, tựa như bất kỳ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Khóe miệng hắn cong lên, trong lòng rất chờ đợi.
Thế nhưng hắn không biết, Viên Hỉ một canh giờ trước đó còn nói khối ngọc thạch mà hắn để lộ có ‘nội hàm thâm ý’ một cách rõ ràng chuẩn xác, hiện thời đang ở Tiêu phủ nói với Tiêu Thanh Dịch: “Bệ hạ nói rồi, đem tin tức ngài vì một thị vệ mà có ý định hối hôn gửi tới tai Tây Nhung vương, nhất định phải đúng lúc, giải quyết dứt điểm!”
“……………..”
Sáng sớm, trong đại sảnh, Tiêu Trữ và Tề Tốn Chi ngồi phía dưới, nơi cửa đứng một hàng đới đao thị vệ, người nào người nấy đề phòng bọn họ như phòng cường đạo.
Đêm qua hai người họ bị đưa tới dịch quán này, được báo rằng Tây Nhung vương đang nghỉ ngơi, không gặp người khác. Tráng hán kia an bày thức ăn ngon đồ uống tốt chiêu đãi hai người, sau khi nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm liền gọi bọn họ tới, nói là sắp được tiếp kiến.
Không lâu sau, tráng hán đi vào, dừng lại bên cửa, hướng ngạch cửa khom lưng hành lễ, rất nhanh ngoài cửa liền có hai người đi vào.
Người đi trước trường bào màu trắng vạt trái, cổ áo và ống tay áo thêu hoa văn mỹ lệ phức tạp. Giống như những người Tây Nhung khác, mái tóc chải tề chỉnh thành một búi thả sau vai. Tai trái đeo một vòng khuyên, mũi cao mắt sâu, nhãn thần sắc bén, lúc nhìn người khác, như thể một con báo bất kỳ lúc nào cũng có thể xông đến. Trái lại, thiếu niên sau lưng hắn dáng vẻ ôn hòa, mặc cẩm bào màu lục nhạt, cung kính theo sau bước vào cửa.
“Đây chính là khách quý mà ngươi nói?” Nam tử bạch y ánh mắt quét qua hai người Tiêu (萧)Tề, quay đầu hỏi tráng hán, dùng tiếng Hán không chuẩn lắm.
“Hồi bẩm Vương thượng, vị hiệp sĩ áo lam chính là đệ nhất kiếm khách Trung Nguyên từng đánh bại thuộc hạ – Tiêu (肖)Diễn Ninh.”
“Đệ nhất kiếm khách Trung Nguyên” đương nhiên là hắn tự mình thêm vào, trên ý nghĩa nào đó chính là nói, đề cao đối thủ, có thể khiến bên ta thua trận ít nhiều gì cũng bớt mất mặt một chút, tráng hán ôm tâm trạng như thế.
Đối với việc này, phản ứng của Tiêu Trữ và Tề Tốn Chi vừa mới tỉnh giấc không lâu chính là đồng loạt liếc mắt khinh thường một cái.
Nam tử bạch y rõ ràng chính là Tây Nhung vương Kim Giác đang ‘mang bệnh’, ánh mắt Tề Tốn Chi lướt hai vòng trên người hắn, càng nhìn càng thấy không thuận mắt.
Hắn cảm thấy đánh giá của mình rất công tâm, tuyệt đối không phải vì lý do tình địch gặp nhau, đỏ hết cả mắt gì gì đó! →_→
Kim Giác ngồi xuống phía trên, thiếu niên lục y đứng bên cạnh, khe khẽ cúi đầu, trước đó xem thấy thân phận hình như rất tôn quý, thế nhưng hiện giờ lại như thể cực kỳ hèn mọn. Gương mặt cúi xuống không trông rõ biểu tình, chỉ có thể thấy đôi môi mím chặt.
“Nếu đã là đệ nhất kiếm khách Trung Nguyên, Cô Vương phải đặc biệt chiêu đãi, vị Tiêu công tử này nếu không chê, có thể ở lại đây, Cô Vương nhất định sẽ không bạc đãi ngươi.” Kim Giác nét mặt ôn hòa nói với Tiêu Trữ.
Tiêu Trữ ngoài cười nhưng trong không cười: “Hảo ý của đại vương tại hạ tâm lĩnh, tại hạ là võ phu, chỉ cầu tự tại khắp đất trời,cẩm y ngọc thực nơi này, e rằng không quen đâu.”
Sắc mặt Kim Giác nhất thời trở nên có chút khó coi, quay đầu nhìn Tề Tốn Chi ngồi trên xe lăn, lại mỉm cười: “Vị mỹ nhân công tử này chắc hẳn cũng có lai lịch, chi bằng cũng ở lại làm khách đi.”
Tây Nhung kỳ thực là một dân tộc yêu cái đẹp, đến nỗi bất luận là nam hay nữ, chỉ cần vẻ ngoài đẹp thì đều được khen ngợi một tiếng là ‘mỹ nhân’. Dung mạo của Tề Tốn Chi tại Lương đô – một nơi mỹ nam tề tựu – không được tính là hàng đầu, khoan nói tới Lưu Tự chi cho xa, Tiêu Trữ gần trong gang tấc so ra còn có vài phần chói mắt hơn. Nhưng hắn khí chất xuất chúng, so với người bên cạnh lại hơn hẳn mấy phần âm nhu, liền dễ dàng giành được khẳng định về thẩm mỹ của Tây Nhung.
Có điều Tề đại công tử lại không mấy cao hứng. Hắn kéo khóe miệng, quyết định đối với vấn đề này lánh nặng tìm nhẹ: “Đại vương khen nhầm rồi, tại hạ không được tính là mỹ nhân, chẳng qua tại hạ trái lại đã từng thấy qua thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.”
Tây Nhung vương nhất thời không có phản ứng gì đối với việc hắn chuyển đề tài, bất giác hỏi: “Ồ? Người nào?” Ngay cả thiếu niên lục y bên cạnh cũng hứng thú, ngẩng đầu nhìn qua, miệng hơi hé mở, mang theo một tia hồn nhiên.
Tề Tốn Chi nhếch môi cười nhạt, thong thả nói: “Vị mỹ nhân đó danh chấn tứ phương, phất tay ngàn người ngước nhìn, lật tay vạn người đi theo, chỉ một ánh mắt đã có thể khuynh đảo thiên hạ, nói chi tới gương mặt nàng.”
Tiêu Trữ chớp mắt, Tề đại công tử ngươi đây là trong mắt tình nhân hóa Tây Nhi à!==
Kim Giác mặc dù nghe đến mê mẩn, nhưng cũng cảm thấy khó mà tin được, liền chỉ vị thiếu niên lục y bên cạnh nói: “Lẽ nào so với đệ đệ của Cô Vương còn đẹp hơn? Tướng mạo hắn như thế này, đưa đến Lương đô, ngay cả Lương đế cũng sẽ động tâm!”
Tề Tôn Chi hơi ngạc nhiên, nhìn về phía vị thiếu niên kia, lục y trên người tựa như xuân thủy hóa thành, gương mặt nhu hòa như hoa sen nở rộ trong hồ, nhưng ánh mắt của thiếu niên đối với Tây Nhung vương lại lóe lên một tia chán ghét rồi vụt tắt.
Điều này khiến Tề Tốn Chi nhớ lại chuyện lần đó hợp tác với An Bình trêu chọc sứ thần Tây Nhung, lẽ nào thiếu niên này là từ kế hoạch tà ác kia của hắn sản sinh ra…. “Vương tử thanh bạch được chọn”? Nói thật, dung mạo này thật sự có thể là khẩu vị của An Bình.
Suy nghĩ ấy khiến trong lòng hắn nảy sinh một tia không vui, nhưng trên mặt vẫn không chút gợn sóng hỏi: “Nghe nói Đại vương có ý liên hôn với bệ hạ nước ta, nhưng không biết vì sao muốn đưa đệ đệ của mình tới Lương đô?”
Kim Giác nào dễ nói chuyện như vậy, lập tức tiếp một câu: “Mỹ nhân công tử không ngại lưu lại, Cô vương sẽ tận tình giải thích cho ngươi nghe.” Hắn nghe ra chủ ý của tráng hán, giữ lại mỹ nhân này, Tiêu Diễn Ninh cũng sẽ ở lại.
Chiêu mộ nhân tài là chức trách của mỗi một vương giả nên làm mà!
Tiếc là Tề Tốn Chi vẫn cự tuyệt, không có lấy một đường cứu vãn, trực tiếp mà thẳng thắn từ chối. Dư quang quét thấy biểu cảm có chút vui sướng khi người gặp họa ấy của vị thiếu niên lục y, hắn chợt cảm thấy bản thân Tây Nhung vương cũng có rất nhiều vấn đề.
Chuyện Kim Giác dựa vào thủ đoạn không minh bạch leo lên thượng vị Tây Nhung vương thiên hạ đều biết, thế nên huynh đệ bên cạnh hắn nhìn hắn không thuận mắt đích thực cũng là chuyện thường tình.
Có điều uy vọng của kẻ vương giả há dễ coi thường, thấy hắn năm lần bảy lượt từ chối, Kim Giác đã thẹn quá hóa giận, lập tức liền định kêu người bắt lấy hai người họ. Tề Tốn Chi vốn định tiếp tục kéo dài thời gian đợi Tần Tôn, nào biết vừa mở miệng liền nghe thấy cửa lớn tiền đình ‘ẦM’ một tiếng bị tông mạnh mở ra, một đội nhân mã hùng hùng hổ hổ xông vào. Hắn và Tiêu Trữ đưa mắt nhìn nhau, tập trung nhìn xem, rõ ràng người dẫn đầu chính là Tần Tôn một thân quân trang.
Trong vòng mười hai canh giờ ngắn ngủi từ biên vực lao tới Vương cung quả thực khó khăn, nhưng Tần Tôn đích thực gặp may, giữa đường thế nhưng tình cờ gặp xa giá của Đông Đức bệ hạ.
An Bình từ sớm đã gửi thư tới, xin phụ mẫu âm thầm trở lại Lương đô. Sùng Đức bệ hạ xem kế sách nàng miêu tả trong thư, cảm thấy có thể thực hiện, liền cùng Đông Đức bệ hạ ngay trong đêm tức tốc hồi kinh, dự định âm thầm, nào ngờ trời vừa sáng đã gặp phải chuyện này. Thế nhưng vừa nghe Tiêu Trữ vị đường đệ này ở đây, lão nhân gia ngài lập tức vẫn phải quản.
Kim Giác cũng không ngờ dịch quán mình cư ngụ lại đột nhiên có hai vị Đại Phật tôn quý hạ xuống, không chừng còn là nhạc phụ nhạc mẫu tương lai nữa chứ, lý nào dám thất lễ? Nghe thấy bẩm báo, vội vội vàng vàng nhiệt tình ra cửa nghênh đón, còn không quên bày ra bộ dạng hãy còn đương bệnh, biểu cảm thập phần yếu ớt.
Con đường bên ngoài dịch quán không có bất kỳ cửa hàng nào, người qua lại đương nhiên thưa thớt, buổi sớm ngày đông khí trời mang theo hơi ẩm dày đặc, triều dương vừa lên, phảng phất có thể nhìn thấy những giọt sương rõ ràng trong không khí. Đối diện với cổng lớn dịch quán, một cỗ xe ngựa yên lặng đứng đó, vô cùng giản dị, thoạt nhìn chỉ cho rằng là xe ngựa của nhà dân bình thường, ngoại trừ màn xe có hơi dụng tâm, bền dày chắc chắn mấy lớp, trái lại trông rất ấm áp.
Không đợi Kim Giác lên tiếng, đã thấy hai ngón tay vén màn, lộ ra gương mặt đoan trang uy nghiêm của Đông Đức bệ hạ, quét mắt nhìn hắn, lạnh lùng bỏ lại một câu: “Diễn Ninh và Tử Đô lên xe, lập tức đi!”
Về phần Sùng Đức bệ hạ, ờm, lão nhân gia ngài ngay cả mặt cũng không lộ.
“……………..” Kim Giác đứng im tại chỗ tức giận vô cùng, đốt ngón tay bị siết chặt kêu răng rắc, trơ mắt nhìn Tiêu Trữ và Tề Tốn Chi nghênh ngang rời đi trước mắt mình nhưng lại không thể ngăn cản. Mà vị tráng hán kia thì đã hận không thể lao lên kéo Tiêu Trữ xuống mới cam lòng.
Trước khi lên xe, Tề Tốn Chi lại chú ý nhìn thần sắc của vị thiếu niên lục y đó một lần, hắn quả nhiên lại lộ ra vẻ hèn mọn cùng chế nhạo đối với Kim Giác.
Ừm, xem ra nội chính Tây Nhung rất lý thú a………….
“An Bình thực quá càn quấy rồi! Hạng gian nịnh xảo quyệt này có tư cách gì làm con rể của Cô chứ!”
Đông Đức bệ hạ thấy Tây Nhung vương thì rất không vui, cũng bất chấp trong xe còn có Tiêu Trữ và Tề Tốn Chi, xe ngựa vừa rời khỏi dịch quán liền bắt đầu cằn nhằn với trượng phu, ngay cả khi lão nhân gia ngài liên tiếp ho khan ra hiệu cũng không để ý. Tức giận như vậy, uy nghiêm cố gắng thể hiện trước đó càng để lộ nét nghiêm nghị kiêu ngạo, khiến người khác nào dám tiếp cận.
“Hừ, trước đó kêu nó ở Thanh Hải lập vương phu thì cứ né tránh suốt, bây giờ lại đi chọn cái dạng này! Lần này trở về tới gặp nó, Cô nhất định bắt nó sớm một chút quyết định hôn sự!”
Tề Tốn Chi nghe chuyện An Bình suýt nữa lập vương phu ở Thanh Hải, đầu mày giựt một cái, trước đó vẫn luôn cúi đầu liền ngẩng lên, ánh mắt âm u đảo qua: “Thái hậu nương nương,” Hắn khẽ gọi Đông Đức bệ hạ một tiếng, đối diện với ánh mắt khó hiểu của bà, nét mặt vẫn như hồ bích tuyền, bình tĩnh ôn hòa nhưng lại không mất đi vẻ chân thành hỏi một câu: “Ngài thấy thần thế nào?”
“Hửm? Cái gì thế nào?”
“Làm con rể Ngài ấy.”
“……………..” Đông Đức bệ hạ hai mắt trợn to.
“………………” Sùng Đức bệ hạ lông mày nhướn cao.
“………………” Nhiếp chính vương thế tử giựt giựt khóe miệng.
“………………….” Tần tướng quân ngồi bên ngoài xe hóa đá trong gió.
Bọn họ không nghe nhầm chứ? Trên đời này sao lại có kẻ mặt dày thế kia chứ hả hả hả hả hả….