Công Chúa Đến Rồi, Quần Thần Cẩn Thận

chương 58

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chuyển ngữ: Mic

Tay Tề Tốn Chi thuận lợi cởi bỏ đai lưng nàng, ngón tay thon dài kéo mở vạt áo, tựa như tham luyến ấm áp trên người An Bình, mãi quấn quyết da thịt nơi cổ nàng rồi mới theo cổ áo đi xuống thăm dò vào trong.

Đôi môi từ đầu đến cuối vẫn chưa từng rời môi nàng, từng chút từng chút khẽ mổ, khi nàng cuối cùng chịu hé miệng thì đầu lưỡi liền len vào, khẽ liếm lợi nàng, vẫn là ý vị lấy lòng như trước. Hơi thở đôi bên giao hòa, tình cảm hóa thành đường mật, giữa nơi răng môi đôi bên gắn kết, nhập vào đáy lòng.

An Bình vốn nên giống như lần trước đẩy hắn ra, nhưng thái độ dịu dàng như thế khiến bàn tay nàng chống trên ngực hắn lại không có chút khí lực.

Trên người cả hai gánh chịu quá nhiều sức nặng, chỉ là trong bóng tối vào thời khắc này, nàng quyết định cởi bỏ gánh nặng ngàn cân của mình. Trong khoảnh khắc có suy nghĩ này trời chợt trong xanh, quốc gia thiên hạ, chiến trường chinh phạt, áy náy đối với Lưu Tự, phản kích với những mưu toan tính toán……….tất cả tất cả đều bỏ qua sau đầu.

Duỗi cánh tay ôm lấy hắn, trong lòng nàng nảy sinh một tia vui mừng, hắn có thể đứng dậy, vậy rốt cuộc là chuyện tốt đến thế nào chứ?

Nhận được cổ vũ, Tề Tốn Chi cuối cùng không kiềm chế nữa, cởi ngoại sam của nàng, môi dán lên xương quai xanh của nàng nhẹ nhàng hôn, hô hấp dần dần trở nên nặng nề, hơi thở đôi bên quấn quýt, đêm lạnh đột nhiên trở nên ấm áp rất nhiều.

Đầu ngón tay vẫn hơi lạnh như trước, lúc lướt qua nơi ngực lại tựa như đốt lửa. An Bình khẽ ‘ưm’ lên một tiếng. Trong bóng tối không nhìn rõ gương mặt Tề Tốn Chi, chỉ là hình dáng mơ hồ, nàng dứt khoát nhắm mắt lại.

“Bệ hạ hôm nay sao lại yên lặng như vậy?” Tề Tốn Chi nhẹ vuốt ve da thịt nàng, môi dán bên tai nàng thấp giọng hỏi, ngữ khí khe khẽ mang theo cảm giác mê hoặc. Hai lần trước An Bình đều cật lực điều khiển mọi việc trong tay, hôm nay an phận thế này khiến hắn không khỏi có chút nghi ngờ.

An Bình không trả lời, chỉ dịu dàng gọi hắn một tiếng: “Tử Đô…………” Giống như lần trước, nhưng lại có chút không giống. Thanh âm đè thấp, tựa như bất giác nỉ non, hàm chứa áy náy cùng quyến luyến.

Đôi tay ôm hắn đã từ xiêm y mở phân nửa của hắn thăm dò vào trong, bò lên tấm lưng trần nhẵn bóng của hắn, nàng ôm siết kéo hắn lại gần mình, chợt hỏi: “Vì sao phải gạt Trẫm?”

Tề Tốn Chi thoáng thẫn thờ, vùi mặt vào gáy nàng, im lặng một lúc mới nhẹ giọng nói: “Cùng lý do với việc ngài xây dựng ám bộ, vi thần nguyện trở thành thanh kiếm của bệ hạ, ẩn giấu trong vỏ, bảo vệ kiếm không bị gỉ, chỉ khi ngài cần nhất mới rút ra, chẳng sợ dù chỉ có thể chém một kẻ địch thôi cũng được rồi.”

An Bình sững sờ, hé miệng nhưng không nói gì.

“Bệ hạ đừng trách vi thần gạt ngài, vi thần ngay cả phụ mẫu cũng không nói, lúc đầu xá đệ vô tình bắt gặp vi thần ở trong viện luyện võ mới biết sự thực, ngoài ra không một ai biết.” Hắn ngừng lại, lẩm bẩm nói: “Chỉ có như vậy, vi thần mới có thể ngay cả chính mình cũng bị gạt.”

An Bình cắn môi, thanh âm có chút khô khốc: “Nào có ai ngốc như thế, vì một nữ nhi mà từ bỏ thân thể tráng kiện.”

“Đúng vậy, vi thần là đồ ngốc, bệ hạ sẽ không ghét bỏ chứ?”

“Không có tiền đồ.”

“Không sai, vi thần không có tiền đồ, bệ hạ sẽ không ghét bỏ chứ?”

“Không biết xấu hổ.”

“Phì…….” Tề Tốn Chi cuối cùng nhịn không được bật cười, mờ ám thổi hơi bên tai nàng: “Ta ngay cả người cũng trao cho bệ hạ rồi, còn cần mặt mũi làm gì?”

An Bình giống như giận dữ, ôm lấy hắn thuận thế hướng phía trong giường lăn một cái, đè lên người hắn, vùi đầu hôn hắn, không biết nặng nhẹ, tựa như gặm cắn. Tề Tốn Chi hiển nhiên không ngờ nàng lại có hành động như vậy, ngẩn ra một lúc mới hoàn hồn, ngón tay nhanh nhẹn cởi bỏ lớp vải cuối cùng trên người nàng, động tác cũng bắt đầu nồng nhiệt.

An Bình đột nhiên ở trên ngực hắn cắn một cái, đau đớn cùng run rẩy hóa thành khoái cảm nhanh chóng xông lên đầu, hắn ‘ ư ‘ một tiếng, toàn thân tựa như cánh cung bị kéo căng, kiềm chế lại như mang theo đau đớn bắt đầu thở dốc. Đưa tay xõa mái tóc An Bình, cuối cùng nhịn cũng nhịn không được lại lật người đè lên nàng, vùi đầu hôn nàng, chi chít chi chít, cơ hồ khắp toàn thân nàng.

Bất ngờ há miệng ngậm nụ hoa nơi ngực nàng, dịu dàng phun ra nuốt vào, lượn vòng đảo tròn, nàng nhịn không được cong người lên khẽ rên rỉ một tiếng. Hắn liền tựa như nghe thấy thiên âm, lại càng hứng thú khiêu khích nàng, phảng phất như thể muốn loại bỏ uy nghiêm cao cao tại thượng thường ngày của nàng.

Ngón tay thì lại dọc theo nơi bụng trượt xuống, cảm giác ẩm ướt khiến hắn càng bắt đầu kịch liệt thở dốc, kề sát vào nàng, vận sức chờ phát động. “An Bình………” Hắn dán vào tai nàng, gọi nhũ danh của nàng.

Lồng ngực An Bình phập phồng, hơi thở dồn dập, đôi mắt mông lung mở rồi lại khép, móng tay cơ hồ muốn cắm sâu vào lưng hắn. Bàn tay ôm sau gáy hắn dùng lực kéo hắn lại gần, cánh môi tựa như lông vũ quét qua khóe môi hắn, cằm, tới hầu kết của hắn thì đột nhiên gia tăng sức lực gặm cắn một cái, người ở trên thở dốc một tiếng, giống như bị kích thích, bất ngờ xông vào cơ thể nàng….Lửa than cháy rất mạnh, dường như càng nóng hơn, hai người thậm chí đều đổ mồ hôi.

Gió lạnh bên ngoài cuồn cuộn thét gào, trong trướng vang lên tiếng rên rỉ vụn vỡ cùng tiếng thở dốc khe khẽ, hắn thẳng tiến, nàng nghênh tiếp, không làm bộ làm tịch, không băn khoăn do dự.

Đáng tiếc bất luận bình thường có mồm mép cỡ nào, vào giây phút này, đôi bên đều chưa từng có kinh nghiệm, vì thế mới đầu là nhẹ nhàng chậm chạp, mang theo cảm giác không thành thạo. Tới khi linh hồn và thể xác kết hợp tạo nên sự ăn ý, động tác mời dần dần nóng bỏng mà mạnh mẽ. Tựa như cuồng phong mưa rào, mỗi một lần va chạm kịch liệt, lực đạo đều như thẳng vào tận đáy lòng, tới nơi nào đó hiện giờ mỗi một bên đều chiếm giữ………….

Mặc dù Tề Tốn Chi đã dịu dàng thương tiếc hết sức có thể, nhưng đêm nay An Bình bệ hạ vẫn phát hiện sự sai lầm trong nhận thức trước nay.

Loại chuyện này, người đau quả nhiên là nữ tử!!!!

Bên ngoài, gió lạnh thét gào thổi vào đại trướng, bên trong lại nhuộm đầy ấm áp ngày xuân.

Một đêm này, có người cuối cùng thất thân, có người sớm đã đánh mất trái tim, chỉ có tiếng gió vẫn như cũ, triền miên day dứt, đến khi trời sáng…………

Lúc tỉnh lại, trời đã hưng hửng sáng, An Bình đã quen dậy sớm, lập tức muốn rời giường, nhưng vừa cử động lại phát hiện cơ thể vẫn bị Tề Tốn Chi quấn chặt không nhúc nhích được. Quay đầu đối diện với gương mặt say ngủ của hắn, nàng bất đắc dĩ mỉm cười. Gương mặt bình yên như một đứa trẻ, hàng mi dài khẽ run, cánh môi hơi mím tạo thành độ cong mãn nguyện.

Thấy hắn gầy như vậy nhưng thể lực lại rất tốt! An Bình nhớ lại quấn quyết điên cuồng suốt đêm qua, không khỏi có chút thẹn thùng.

Đưa tay nhẹ mở cánh tay hắn, ngồi dậy mặc áo, người sau lưng thế nhưng đã tỉnh, ngồi dậy từ phía sau ôm lấy nàng, vùng ngực trần trụi trơn nhẵn dán lên lưng nàng, giọng nói hắn khàn khàn mà biếng nhác: “Bệ hạ phải dậy rồi sao? Đêm qua vi thần hầu hạ tốt không?”

Nàng nhịn không được bật cười, cố ý nghiêm trang gật đầu: “Không tệ, sau khi hồi kinh trọng thưởng.”

Hắn vùi mặt vào gáy nàng thấp giọng cười: “Thế bệ hạ định thưởng vi thần cái gì đây?”

“Ừm…………… Thưởng cho chàng tòa cung điện, thế nào?” An Bình cột xong áo trong, quay đầu cười tủm tỉm nhìn hắn.

Tề Tốn Chi kinh ngạc nhìn nàng, dường như có chút khó mà tin được, rất lâu sau cuối cùng mới lộ ra ý cười, trong mắt giống như chứa đựng tinh quang chói mắt. Áp đến bên má nàng hôn hôn, dịu dàng nói: “Xem ra vi thần chỉ có dùng cuộc đời này báo đáp hoàng ân thôi.”

An Bình quay người ôm bả vai trần của hắn, vuốt ve dấu răng bị nàng cắn trên ấy, cười gật đầu: “Một lời đã định.”

Hắn nâng cằm nàng, lại áp tới hôn nàng, dịu dàng, đôi bên giống như phu thê mới cưới, dù thế nào cũng là mật ngọt.

An Bình hơi thở dốc đẩy hắn ra, cười nói: “Gần đây có ngọn Vô Phong sơn, đợi chiến sự kết thúc rồi, chàng và ta cùng trèo núi ngắm cảnh, được không?”

Tề Tốn Chi đương nhiên hiểu nàng đây là đã tiếp nhận sự thật hắn có thể đứng dậy, càng dùng lực ôm chặt nàng, gật đầu: “Bất luận nàng đi đâu, ta đều đi cùng nàng.”

An Bình vừa định nói thì chợt nghe tiếng gọi của Viên Hỉ từ ngoài trướng truyền tới, nhu tình mật ý chàng chàng thiếp thiếp giữa hai người lúc này mới bị cắt đứt.

Nghe ngữ khí của Viên Hỉ hình như hơi gấp gáp, dự đoán có chuyện cần bẩm, nàng nới lỏng bàn tay ôm Tề Tốn Chi, nhanh chóng mặc y phục chỉnh tề định xuống giường, nhưng tay đã bị hắn kéo lại. Quay người nhìn, thấy hắn không biết từ đâu lấy ra một cây trâm, cười với nàng: “Bệ hạ tóc còn chưa búi.”

An Bình nhận ra đó là cây trâm lúc trước nàng đâm bị thương cánh tay mình, không ngờ hắn còn giữ thì không khỏi có chút cảm động. Quay lưng đối diện với hắn, ngồi xuống mép giường, để mặc hắn chải tóc cho mình. Ngón tay dọc theo chân tóc tới ngọn tóc, ngón tay hắn khéo léo mà thận trọng, giống như đang tiến hành một loại nghi thức trang nghiêm nào đó.

Kiên trì đợi hắn chải xong, An Bình mới đứng dậy, quay đầu nhìn hắn một cái, đôi bên đều khẽ cười, phảng phất như thể đã nhìn nhau lâu như cả nghìn năm.

“Trẫm trước đi xem thử việc gì, chàng đợi một lát hãy ra.” Nàng dặn dò một câu, quay người hướng bên ngoài mà đi.

Viên Hỉ ở bên ngoài trướng đi qua đi lại, tình cờ đụng phải gương mặt lạnh lẽo của Song Cửu ở gần đó, liếc mắt khinh thường một cái, tiếp tục bước đi.

“Vào đi, Viên Hỉ.”

Nội trướng cuối cùng vang lên tiếng triệu kiến của An Bình, trong lòng hắn thở phào, nhanh chóng chạy vào, hành lễ qua loa rồi liền hấp ta hấp tấp mở miệng nói: “Bệ hạ, Tây Nhung tiến tới rồi, chư vị tướng quân đã đợi bên ngoài.”

An Bình nhíu mày, Tây Nhung thế nhưng lại đến nhanh như vậy.

Trầm ngâm trong thoáng chốc, An Bình liền bình tĩnh hạ lệnh: “Để Tiêu Thanh Dịch và Tần Tôn ở lại đợi lệnh, những người khác toàn bộ theo kế hoạch hành sự.” Viên Hỉ vâng dạ hướng bên ngoài chạy đi, lại bị nàng gọi về: “Đợi chút, sau khi phân phó xong, nhớ bảo quân y bốc một thang thuốc tránh thai cho Trẫm.”

Viên Hỉ cả kinh, thảng thốt ngẩng lên, thuốc tránh thai? Xem ra đêm qua bệ hạ và Thiếu phó đại nhân……….Khụ khụ, hắn cái gì cũng không biết nha!

Có điều, mấy lần trước cùng Tề thiếu sư gì kia………….Bệ hạ cũng không uống thuốc tránh thai nha, vì sao lần này lại…………..Thấy hắn nhíu đầu mày đứng nguyên tại chỗ, An Bình lạnh giọng hỏi: “Không nghe thấy lời Trẫm nói à?”

Viên Hỉ hoàn hồn, liên tục gật đầu, lui ra ngoài chuẩn bị.

Trong trướng khôi phục sự yên tĩnh, An Bình xoay người, nhất thời sửng sốt. Tề Tốn Chi đã ở sau lưng nàng, vẫn ngồi trên xe lăn như cũ, ngoại sam chỉnh tề, đầu cúi thấp, lộ ra vầng trán trơn nhẵn và hàng mi dài rậm.

Cũng không biết hắn rốt cuộc có nghe thấy hay không.

Nàng bước lại gần vài bước, vừa định giải thích thì thấy hắn ngước lên cười với mình: “Tây Nhung nếu đã xâm phạm, vậy ám bộ của bệ hạ giao cho vi thần đi.”

An Bình nhíu đầu mày, nếu đã nghe được Tây Nhung xâm phạm, đương nhiên cũng nghe được lời mình nói. Nàng mím môi không nói, vì trông thấy gương mặt tươi cười như vậy của hắn nên không biết nói từ đâu.

Tề Tốn Chi cũng không truy hỏi, chỉ nhấc tay hành lễ rồi liền đẩy xe lăn ra ngoài, không tới thời khắc cuối cùng, hắn vẫn không định để lộ bản thân.

An Bình nhìn chăm chăm bóng lưng hắn, mãi đến khi mất hút bên ngoài trướng mới bất đắc dĩ nhắm mắt lại.

Hiện giờ chiến tranh là ưu tiên hàng đầu, có thể tốc chiến tốc thắng đương nhiên tốt, nhưng cũng có thể sẽ kéo dài rất lâu, nàng sao có thể vào lúc này mang thai? Thế nhưng cho dù giả thích thế nào, sự thực đối với hắn mà nói đều là tổn thương, chỉ là nặng hay nhẹ mà thôi.

Tần Tôn và Tiêu Thanh Dịch đang đợi bên ngoài trướng, thấy Tề Tốn Chi sáng sớm đã từ trong đại trướng trung quân đi ra, nhất thời miệng há hốc đến độ có thể nhét vừa một quả trứng. Nhưng vị kia không chút biểu cảm, ngay cả bắt chuyện với bọn họ cũng lười, trực tiếp ngang qua người họ rời đi.

Viên Hỉ khép tay hấp ta hấp tấp từ lều trướng xa xa tạt qua, lúc ngang qua người Tề Tốn Chi, chợt nghe hắn thấp giọng hỏi: “Thuốc bốc xong rồi?”

“À………..” Viên Hỉ dừng lại, xấu hổ vặn vặn tay: “Bốc, bốc xong rồi, quân y đang sắc, nô tài định đi bẩm báo bệ hạ.”

Sắc mặt Tề Tốn Chi trắng bệch vài phần, gật đầu, đi về phía trước.

Viên Hỉ thở dài, thở ra một đám khói trắng, hắn phiền não đưa tay khua khua mấy cái, giống như muốn đánh tan chúng rồi mới tiếp tục ôm tay chạy về trước.

Tiêu Thanh Dịch định kéo hắn thử hỏi có chuyện gì nhưng bị Tần Tôn níu lại, hướng về phía Tề Tốn Chi càng lúc càng xa bĩu bĩu môi: “Dám hỏi chuyện của huynh ấy, cẩn thận huynh đệ cũng không được làm.”

Tiêu Thanh Dịch rũ mí mắt, bất đắc dĩ mếu máo, thật sự rất muốn biết mà…………

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio