Chuyển ngữ: Mic
Giờ Dần, bầu trời xuất hiện màu trắng xanh, tựa như phủ một lớp sa mỏng lên nền trời rồi lại hắt thêm một chậu nước, cảm giác mơ hồ ẩm ướt bao phủ trên đỉnh đầu, trong lạnh lẽo lại lộ ra nặng nề.
Hơi lạnh hòa lẫn với mùi máu tanh lượn lờ trong gió, trên chiến trường tiêu điều khói bụi mù trời, vô số thi thể vắt ngang, từ trên thành lầu nhìn xuống chỉ có thể thấy màu đen của máu đỏ dính vào nhau từng mảng từng mảng, tựa như đốm đen phiền não, hận không thể dùng nước hung hăng cọ rửa, tẩy sạch đi những vẩn đục chốn hồng trần.
Biên thành từ trong trận kịch chiến suốt một đêm mỏi mệt tỉnh lại, Tiêu Thanh Dịch tuân theo chỉ ý của hoàng đế, dẫn binh sĩ có mặt chuẩn bị rời thành lầu. Binh lính Tây Nhung vẫn như trước người trước ngã xuống kẻ sau tiến lên công thành. Bọn họ lần này dốc toàn bộ lực lượng, nhân số đông đảo, đương nhiên có khả năng này.
Thấy Lương quân rút đi, binh sĩ Tây Nhung trèo thang mây lập tức dùng ngôn ngữ Tây Nhung bắt đầu hô to, cật lực khua tay, kêu gọi đồng bạn nhân cơ hội này mà đồng loạt xông lên.
Kim Giác hai mắt đỏ quạch mệt mỏi đưa mắt nhìn, chợt nghe thấy âm thanh đó thì cả người chấn động, tựa như được kích thích, mệnh lệnh liên tục đưa ra, tướng lĩnh thủ hạ nghe thấy lại càng ra sức.
Thế nhưng vẻn vẹn chỉ trong khoảnh khắc, mấy binh sĩ Tây Nhung trèo lên thành lầu trước tiên giống như bị ném vào vạt dầu, giãy giụa rồi bắt đầu gào thét, thậm chí rất nhiều kẻ còn lao thẳng từ trên thành lầu xuống. Kế đó, mấy tướng lĩnh và bộ binh của đội ngũ đi trước liên tục hét thảm, giống như bị người ta đóng đinh, đội ngũ trở nên hỗn loạn.
Kim Giác và Lưu Tự ở đội ngũ phía sau không hiểu ra sao, chợt nghe thấy phía trường có người lớn tiếng hô: “Là tiễn, vũ tiễn!”
Thế nhưng hốt hoảng ngước lên nhìn, thành lầu không một bóng người, không có lấy nửa cánh cung, chỉ có tiếng mũi tên vẫn không ngừng từ trên trời giáng xuống.
Có phó tướng một tay bị thương ôm miệng vết thương trở về cạnh Kim Giác, cơ thể run rẩy: “Đại, đại vương, lẽ nào Lương quốc có thiên thần trợ giúp? Không một bóng người, sao có thể bắn tiễn?”
Vừa dứt lời, đội quân càng bắt đầu trở nên lo lắng, thậm chí ngay cả ngựa cũng bất an hí vang. Kim Giác khóe mắt nheo lại, tức giận trừng mắt nhìn tướng lãnh trước mặt, rút loan đao bên hông, ‘xoẹt’ một tiếng, trực tiếp chặt đứt canh tay bị trúng tiễn của hắn.
“Còn dám yêu ngôn mị chúng, Cô vương lấy đầu ngươi!”
Tướng lãnh kêu thảm từ trên ngựa ngã xuống, mọi người ở chung quanh trông thấy tình hình như thế thì cũng không dám lộ vẻ bàng hoàng nữa, thế nhưng đáy lòng trước sau vẫn không hết sợ hãi.
“Tiếp tục công thành!” Kim Giác múa loan đao điên cuồng hét lên.
Đầu thân gỗ cực lớn liên tục dộng vào cổng thành, từng hồi từng hồi tiếng RẦM RẦM nặng nề như đánh vào trái tim của bách tính toàn thành, mỗi một lần đều khiến người ta phập phồng thấp thỏm, lo lắng bọn chúng còn tông nữa thì cổng thành sẽ không chịu được, thế nhưng thật sự đợi đến tiếng va chạm kế tiếp, trái tim trái lại lại nảy lên hi vọng, bởi vì điều này có nghĩa cổng thành vẫn chưa bị công phá…………..Tiếng vỡ ẦM truyền ra, cổng thành sau khi bị công kích suốt mấy canh giờ cuối cùng đã bị chọc phá. Thế nên binh lính Tây Nhung vốn đã sức cùng lực kiệt lại lấy lại sức sống.
Đáng tiếc càng tích cực, cách cái chết càng gần.
Ngăn cách sau cổng thành chính là chiến xa đỡ hàng hàng lớp lớp trường mâu. Chiến xa cao hai trượng, lớp lớp đinh sắt dày đặc trên trường mâu ước chừng dài đến năm trượng, ghép lại với nhau bốn phương tám hướng tạo thành cổng thành lớn nhỏ, giữa khe hở cổng thành, đầu thương nhất loạt chĩa ra ngoài, thân thương cùng chiến xa cố định với nhau tựa như rào chắn. Không cần người canh giữ, chỉ cần binh lính Tây Nhung xông vào lao thẳng tới thì đều sẽ bị công kích, giống như xiên mứt quả, càng phấn chấn tăng tốc, lực sát thương càng lớn.
An Bình cưỡi trên lưng ngựa, phía trước là một nghìn binh sĩ tay cầm kình nỏ. Chỉ ở trong thành, hướng lên trời mà bắn, tiễn vũ liền ở trong không trung quét qua một vòng cung cực lớn, sát mép thành lầu mà cắm thẳng xuống, mặc dù là loạn tiễn, nhưng cũng vì tầm bắn rất xa mà sát thương không ít quân Tây Nhung.
Tần Tôn dẫn một đội binh sĩ mấy trăm người từ thành lầu chạy sang, chắp tay nói với An bình: “Khởi tấu bệ hạ, binh sĩ mai phục tại thành lầu đã tiêu diệt gần như không còn quân binh Tây Nhung trèo lên đầu thành, hiện giờ bởi vì tìm không được phương hướng mũi tên xuất phát, đối phương đã không dám tùy tiện trèo thang nữa.”
“Rất tốt.”
Ánh mắt An Bình rơi trên phía cổng thành, cánh cổng lớn nặng nề phát ra tiếng rên rỉ thống khổ không ngừng, đã có dấu hiệu mối ghép bị phá hỏng, giống như từ trong đó có thể thấy được thế giới bên kia, tiếng ngựa hí tiếng người gào thét của Tây Nhung nhất thời bắt đầu truyền đến rõ rệt.
Trời dần dần sáng, chúng bách tính ôm tâm trạng đau xót không biết phải làm sao thức dậy, không muốn thăm dò nhưng vẫn không nhịn được dỏng tai bên cửa viện, đến khi cảm nhận được âm thanh cổng thành kẽo kẹt từ từ mở ra thì ai nấy đều sắc mặt u ám, tâm như tro tàn………Trong tiếng RẦM đau thương đó, cổng thành cuối cùng bị công phá, vô số quân binh Tây Nhung xông vào, điên cuồng, rít gào, ra sức lao lên, nhưng một khắc sau đều hóa thành tiếng kêu thảm thiết thê lương….Thời gian như ngừng trôi, cho dù có trải qua lễ rửa tội một ngày một đêm thì Tiêu Thanh Dịch và Tần Tôn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt vẫn không nhịn được quay đầu đi. Song Cửu bên cạnh An Bình cũng trừng to hai mắt, giống như nhìn thấy luyện ngục chốn nhân gian, tay siết chặt dây cương, khớp xương trắng bệch.
Tật Phong dưới người An Bình bất an cào cào đất thấp giọng hí, nhưng An Bình từ đầu chí cuối vẫn bình tĩnh quan sát, binh sĩ phía trước bị xuyên thủng ngực ngã xuống, binh sĩ phía sau vội vàng muốn dừng lại bước chân, nhưng lại càng bị người sau chen chúc xô đẩy đến tử đạo….Thời kỳ tổ phụ của nàng-Sùng Quang Đế tại vị, trong lúc bị Tây Nhung chiếm đóng mấy tòa thành trì, đối phương từng tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành. Mà hiện giờ, quân lính Tây Nhung trước nay vẫn luôn nổi tiếng tàn bạo đã gặp phải sự trừng trị càng bạo tàn hơn.
Phu thê Lâm Dật và Thẩm Thanh Tuệ lúc đem chiến xa này trình lên cho An Bình xem từng nói, giết chóc tất sẽ nghiêm trọng, hiện giờ đã ứng nghiệm.
Nàng ngẩng đầu nhìn tầng mây nhuộm sắc vàng nơi chân trời phía Đông, ánh sáng rực rỡ của triều dương sắp lộ, mà đáy lòng nàng hiện giờ lại u ám không thấy ngày mai, tiếng Phật hiệu xa xôi của Thanh Hải cũng không vào được nửa phần.
Tây Nhung vương định tốc chiến tốc thắng, nàng thành toàn cho hắn. Thảm sát ngập trời này nàng sẽ không né tránh, cũng không cách nào né tránh. Trách nhiệm của đế vương buộc nàng phải toàn tâm toàn lực bảo toàn quốc thổ, bảo vệ quốc dân. Chỉ cần sau trận chiến này thiên hạ thái bình, trời trong quang đãng, chiến xa này cũng sẽ không xuất hiện trên nhân gian nữa.
……………Cảnh tượng trước mắt quả thực quá đỗi chấn kinh, quân lính Tây Nhung ngoài thành sớm đã trợn mắt há mồm ngây dại, thậm chí có người thất thố quỵ xuống, run rẩy không ngừng.
Vào cổng thành một bước, tưới ba thước máu nóng. Quốc thổ thế này, sao cho phép giẫm lên?
Kim Giác cuối cùng nhịn không được vỗ ngựa xông lên, một đám tướng lãnh nào dám rơi lại phía sau, ồ ạt chạy theo, đến khi tới phía trước, mùi máu tanh xộc vào mũi, trước mắt đều là thi thể huyết nhục mơ hồ đỏ thẫm, giống như cành khô lá úa, tản mác trong gió.
Bọn họ công phá được cổng thành, nhưng không ngờ còn có cổng thành càng kiên cố hơn ở phía sau đang chờ đợi……….. Tác chiến với Lương quốc, Tây Nhung thua rất nhiều lần, nhưng chỉ có lần này cảm thấy ô nhục. Những điều này đã từng là dấu ấn chỉ có bọn họ gây ra cho kẻ khác, lần này lại bị trả lại nặng nề.
“Giết…………” Kim Giác nghiến răng giận đến phát run, theo bản năng thì thào, bất ngờ lại cao giọng hô lên, tê tâm liệt phế: “GIẾT! GIẾT VÀO THÀNH! XÁCH ĐẦU LƯƠNG ĐẾ ĐẾN GẶP CÔ VƯƠNG!”
Chúng tướng lãnh quay mặt nhìn nhau, sắc mặt có phần trắng bệch, vào thành thế nào? Lẽ nào muốn Lương quân tự mình chuyển đi rào chắn?
Như thể hưởng ứng suy nghĩ của họ, những thi thể giắt ngang trên đó đột nhiên bắt đầu cử động, hướng trong thành từ từ mở ra, để lại một bãi máu, sau đó càng dời càng hẹp, máu tươi vẫn tiếp tục đổ xuống, uốn lượn chảy vào biên thành. Rất nhanh trong thành truyền tới tiếng vó ngựa lộc cộc, một hàng tướng lãnh cùng lao tới, kế đó Lương quân tề chỉnh kế tiếp nhau mà ra.
Long kỳ giương cao phấp phới trong gió, trường thương san sát, ngân giáp leng keng. Tướng lãnh dần đầu phần lớn đều trẻ tuổi, hai người Tần-Tiêu đương nhiên cũng đứng trong đó. Kim Giác nghĩ rằng bọn họ lúc trước đều là giả vờ lừa Tây Nhung vào tròng nên vừa trông thấy bọn họ thì sát ý càng mãnh liệt. Thế nhưng đến khi tầm mắt rơi trên người đứng giữa kia, hắn lại không khỏi sửng sốt.
Huyền giáp giống những tướng lãnh khác, chỉ có áo choàng màu vàng tươi trên người là không giống. Cho dù cách một khoảng xa như vậy cũng có thể nhìn thấy đôi mắt bên dưỡi chiếc mũ sắt, thâm thúy lóa mắt, chỉ một ánh mắt đã khiến người ta nhớ mãi không quên.
Kim Giác bỗng nhiên lại nhớ tới truyền thuyết về ‘đệ nhất mỹ nhân’, có điều lướt qua giây lát thì hận ý trong lòng liền dâng lên, hắn lúc này chỉ muốn đem bọn họ chém nghìn đao vạn nhát, trút bỏ phẫn nộ trong lòng!
Đang định hạ lệnh xuất binh thì bên cạnh có tướng quân đột nhiên kinh ngạc kêu lên một tiếng, chỉ vào một bóng người bên cạnh người áo vàng: “Đại vương, ngài xem đó là ai?”
Kim Giác theo đó nhìn sang, chỉ là một thiếu niên bình thường mà thôi, có gì đáng để ý chứ? Dù sao đã là Lương tướng thì đều không tránh khỏi cái chết! Ai biết lúc hắn đang nhìn đối phương thì đối phương cũng nhìn hắn. Hắn lúc này mới lại cẩn thận tập trung quan sát, hai mắt không khỏi càng lúc càng mở lớn.
“Hắn……..Hắn không phải đã chết rồi sao? Sao lại xuất hiện ở đây?”
Ô Đồ bên cạnh thoáng quét mắt qua sắc mặt trắng bệch của hắn, khóe môi dâng lên ý cười trào phúng.
“Tây Nhung vương Kim Giác!” Người khoác áo choàng vàng tươi phía đối phương chợt lên tiếng, thanh âm trầm ổn theo gió truyền tới khiến tất cả đều sững sờ, là nữ tử!
“Hiện giờ đầu hàng, cúi đầu xưng thần với Đại Lương, lập tức rút khỏi ngoài Kỳ Liên Sơn, ta sẽ tha cho các ngươi tội xâm lấn, chừa lại một mạng!”
Kim Giác hãy còn ngẩn người, Lưu Tự ở phía sau xa xa đã kích động vô cùng. Là bệ hạ, nàng xuất hiện rồi, vậy bọn họ có thể chuẩn bị hành động rồi!
Ngẩng đầu nhìn, phó tướng xung quanh cũng là dáng vẻ kích động khó nhịn, tất cả đều xoa tay hằm hè.
“Thì ra là Lương quốc hoàng đế!” Kim Giác chợt ha hả cười lớn: “Một nữ tử, trâng tráo khoác lác mà không biết ngượng! Tưởng nhất thời ngăn được bọn ta vào thành thì có thể kiêu ngạo à? Hừ, ngay cả bản thân thân cô thế cô còn không tự biết!” Hắn hếch cằm, ánh mắt bễ nghễ nhìn chằm chằm An Bình: “Mà thôi, ngươi nếu như hiện giờ đầu hàng, Cô vương trái lại có thể sẽ tha chết cho ngươi, có thể còn để ngươi ở lại bên cạnh làm người hầu hạ, ha ha ha ha……..”
Phó tướng bên cạnh cũng theo đó suồng sã cười lớn, giống như muốn trả lại những sỉ nhục đau đớn trước mặt. Lương quân bên này đã có người dằn lòng không được, suýt nữa thì muốn dẫn đầu phóng ngựa lên trước.
An Bình đưa tay ngăn lại, hướng Song Cửu bên cạnh mở lòng bàn tay ra, người kia lập tức đem trường cung đặt vào trong tay nàng.
“Chiếu theo sắp xếp trước đó truyền lệnh bày trận, mấy người Kim Giác, giao cho Trẫm.” Trước mặt bao nhiêu người sỉ nhục nàng, nàng sao có thể tha cho hắn.
Một hàng tướng lãnh ôm quyền đáp vâng, kéo dây cương tuần tự phân chia lãnh binh bắt đầu bày trận. Kim Giác cùng Lương binh giao chiến nhiều lần, ngán nhất chính là loại trận pháp “nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật” của người Hán. Đây cũng là một trong những nguyên nhân Tây Nhung liên tục đánh tốc chiến, tấn công rút đi như gió mới có thể khiến người Hán không cách nào có thời gian bày binh bố trận. Cho nên hiện giờ vừa thấy tình hình này, hắn lập tức hạ lệnh toàn quân toàn lực công kích.
Chỉ cần kiên trì một lúc, viện quân hẳn là sắp tới rồi.
Song phương trong trận hỗn chiến tựa như hồng thủy gặp bùn cát, một bên xông thẳng về phía trước, một bên tranh thủ tất cả cơ hội, cuối cùng trộn lẫn vào nhau, dây dưa không rõ, trừ tiếng chém giết vẫn vang vọng tận mây xanh.
Ngăn cách một chiến trường tàn sát đao kiếm sáng loáng, An Bình từ trong tay Song Cửu nhận một mũi tên, lắp cung kéo căng, nhắm thẳng Kim Giác đằng xa.
Tiếng vũ tiễn xé gió rít gào bay tới, Kim Giác đã có cảnh giác nên liền vội vàng cúi đầu né tránh, một binh sĩ sau lưng kêu lên, tắt thở.
“Hừm, đáng tiếc…….” An Bình lắc đầu, lại từ trong tay Song Cửu đón một mũi tên, nghĩ nghĩ, lại cầm thêm một mũi.
Thị vệ bên cạnh Kim Giác hốt hoảng cũng định lắp cung phóng tên, đáng tiếc An Bình dùng là cung tiễn đã cải tiến, tầm bắn xa như vậy khiến đối phương chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Trông thấy mặt Kim Giác lộ vẻ hoảng hốt, Song Cửu nhịn không được nhếch khóe môi.
An Bình lắp một mũi tên, ‘vèo’ một tiếng bắn ra, sau đó không chút chần chừ lại lắp thêm một mũi phóng đi. Hai mũi tên cách nhau chỉ trong tíc tắc đồng loạt ngắm thẳng mục tiêu bay về phía Kim Giác. Hắn vội hướng ra sau ngửa người tránh được một mũi, vừa ngồi thẳng lại, một mũi tên khác đúng dự định lao tới, cắm thẳng vào ngực hắn.
Một hồi binh hoảng ngựa loạn, Kim Giác ôm ngực ngã từ trên ngựa xuống không dậy nổi, hấp hối thoi thóp. Có người bắt đầu lớn tiếng kêu gào, sĩ khí quân Tây Nhung không khỏi xuống dốc.
Lưu Tự ở phía sau vung tay hô, Lương quân đợi lâu như vậy lập tức xồng xộc lao vào chiến trường.
Kim Giác đa nghi tự cho là thông minh, để đội quân của mình trở thành đối tượng bị trước sau công kích, mà sự tín nhiệm mù quáng của hắn quyết định hắn sẽ chẳng đợi được viện quân của người hợp tác.
An Bình quay đầu nhìn Song Cửu, người kia thậm chí còn không kịp thu lại tia cười lạnh bên môi.
“Xin lỗi, Trẫm nhất thời nhanh tay, không thể để ngươi tự tay chém kẻ thù.”
Hắn mở to hai mắt, máu trên mặt dần rút đi.
An Bình khe khẽ mỉm cười, như thể cái gì cũng chưa từng nói, quay đầu tiếp tục nhìn chiến trường. Kim Giác đã được hộ tống về hậu phương chữa trị, xem ra tình hình không mấy lạc quan.
Bàn tay Song Cửu hơi run rẩy, rõ ràng từ đầu đến cuối đều dùng thái độ quan sát xem trận chiến này, nhưng hiện giờ lại giống như chính mình cũng tham gia vào đó, hơn nữa còn thất bại thảm hại.
Hắn hoàn thành giấc mộng đánh bại Kim Giác, nhưng lại thua bởi An Bình.
Bàn tay ma xui quỷ khiến đè lên trường kiếm nơi hông, hắn nhắm mắt, tựa như nhìn thấy từng cảnh một bản thân đã nhiều năm như vậy cực khổ diễn kịch giãy giụa, thận trọng từng bước, liên tục tháo chạy. Hiện giờ, cuối cùng đã tới bước này.
Chiến sự vẫn tiếp tục như cũ. Tây Nhung có vài tướng lĩnh cực kỳ có năng lực tác chiến, Lưu Tự trở giáo cũng chưa từng khiến bọn họ hỗn loạn, thậm chí bắt đầu có ý định lùi binh về sau. Biết kịp thời bảo tồn thực lực, so với kẻ thủ đoạn ngoan độc nhưng đầu óc rỗng tuếch như Tây Nhung vương lại càng mạnh hơn.
An Bình cẩn thận quan sát, đầu mày khẽ nhíu, đang định để binh sĩ truyền lệnh phát lệnh, nhưng vừa quay đầu thì một mũi kiếm sáng loáng đã chỉ ngay trước mắt. Tật Phong bên dưới bắt đầu phì phò phì phò thở gấp, nhưng không hề động đậy, dường như sợ làm bị thương chủ nhân.
Thuận theo thân kiếm nhìn sang, là gương mặt hơi tái của Song Cửu. Hai năm ở chung chưa từng để lại dấu hiệu nào trên mặt hắn, gò má vẫn hơi phúng phính, mang theo nét đáng yêu trẻ thơ chưa từng mất đi, thế nhưng trong mắt hào quang đã tắt, tựa như sớm đã trải qua tang thương.
“So với Trẫm tưởng tượng còn sớm hơn.” An Bình nhếch khóe môi: “Ngươi rốt cuộc vẫn quá gấp gáp.”
Bàn tay cầm kiếm của Song Cửu hơi run rẩy.
Bên cạnh có người phát hiện hành động của hắn, lập tức định hô lên nhưng bị một ánh mắt của hắn uy hiếp. Bởi vì an nguy của hoàng đế bệ hạ, chúng binh sĩ lại không dám đả thảo kinh xà.
“Bệ hạ, có vài chuyện không phải chúng ta có thể lựa chọn, có người sinh ra đã gánh trên mình trách nhiệm nào đó, điểm này ngài nhất định hiểu được.”
An Bình mím môi không nói.
Đất trời bỗng nhiên sau một câu này mà trở nên yên tĩnh, cổng thành chợt truyền tới tiếng vó ngựa vội vã. Tiếng bước chân nhịp đều rầm rập vọng vào tai mọi người. Tướng lãnh Tây Nhung cho là viện binh đã tới nên càng ra sức nỗ lực chém giết muốn mở đường máu.
Song Cửu định đưa mắt nhìn, còn chưa kịp quay đầu thì đã có tiếng rít xé gió hướng hắn lao thẳng tới. Một khắc sau, một mũi tên ‘xoẹt’ một tiếng sượt qua da thịt nơi cổ tay hắn, đau đớn khiến hắn lập tức buông trường kiếm.
Vô số cặp mắt nhìn về hướng mũi tên bắn ra, lưỡi mác của đội ngũ được ánh mặt trời phản chiếu lấp lóa, nghiêm chỉnh bước đến, tung lên bụi mù.
Người đi đầu huyền giáp lạnh lẽo, cưỡi trên lưng ngựa, tay trái cầm cung, sau lưng là trường thương. Trong khung cảnh màu xám tro, cát bụi cuốn qua chiến trường tàn sát tanh mùi máu, trong chớp mắt, tựa như băng qua thiên sơn vạn thủy, chia cắt ánh mặt trời ban sớm.
Tựa như sao băng quét qua đêm tối, khoảnh khắc này, Tề Tốn Chi, bằng cách thức chói mắt nhất, xuất hiện trên chiến trường.