Hoá ra công chúa điện hạ không gì không làm được cũng sẽ khờ như thế.
Tin tức Chris bất chợt tuyên bố rộng rãi, rằng bất kể thế nào cũng sẽ không từ hôn gây nên sóng to gió lớn ở cả Đế quốc Ole lẫn Học viện Tinh Đức.
Tình tiết tự có quán tính. Trong bản gốc đám tốt thí đi gây sự với Đế Thương Hoè để lấy lòng người không thích hắn là Chris, giờ đây đám tốt thí ôm theo tâm lý nghi ngờ và không phục “Chẳng biết tên vô dụng đó đã cho công chúa bùa mê thuốc lú gì”, “Rốt cuộc công chúa có thái độ gì, có ý đồ chi”, vẫn chạy đi khiêu khích làm nhục Đế Thương Hoè.
Dẫu sao tên vô dụng đó sẽ chỉ im lặng chịu đựng mà thôi.
Lúc bấy giờ Mạt Nhi đã lên sàn và quen biết nhân vật chính rồi, cũng giống theo bản gốc, nhiều lần bảo vệ Đế Thương Hoè những lúc như thế.
Nghe tin có rất nhiều người chạy đi gây sự với Đế Thương Hoè, Đinh Sênh đứng ngồi không yên. Tuy cậu truyền tin tức ra, nhưng nếu chưa chính thức tỏ tình, vậy thì vẫn sẽ khiến người khác nghi ngờ, liệu ý định không muốn từ hôn của cậu có phải là thật hay không.
Vậy là, khi Đế Thương Hoè lại một lần nữa bị mấy con em nhà quý tộc ở Đế quốc Ole hiếp đáp bên ngoài thư viện, Đinh Sênh – nhận được tin tức – lập tức sử dụng phép thuật hệ Phong bay đến nơi xảy ra chuyện trước Mạt Nhi, trực tiếp đóng băng mấy người trong sân lại thành vài cái cột băng. Đám tốt thí giận dữ, đang định ra tay thì thấy rõ người đến là công chúa Chris – vốn được ca ngợi là bông hồng của Đế quốc, lại tức khắc biết điều mà lui về.
Chris không mặc bộ váy hoàng gia lộng lẫy của mình, mà mặc áo choàng pháp sư màu đen có thêu hoa văn pháp trận tinh xảo màu bạc, đứng lơ lửng trên không. Mái tóc dài màu hạt dẻ xoăn tự nhiên xoã đến ngang hông, càng làm nổi bật nước da trắng ngần và đôi môi đỏ thắm. Đôi mắt màu tím ánh lên vệt sáng lấp lánh đầy mê hoặc. Bản gốc không chỉ một lần nhắc đến, “Không ngờ thiếu nữ xinh đẹp và cao quý như vậy, lòng dạ lại độc ác đến thế.”
Cậu từ trên trời đáp xuống, nắm tay Đế Thương Hoè một cách tự nhiên, tỏ vẻ nghi ngờ nhìn xung quanh: “Ta đến thăm vị hôn phu của mình, còn các anh đến đây để làm gì?”
Tất nhiên những kẻ đó không thể nói mình đến để gây sự được, lập tức tứ tán đi như chim.
Sau khi người đi, Đế Thương Hoè tránh khỏi tay Đinh Sênh. Nom dáng vẻ hắn có chút chật vật, khoé môi còn hiển hiện bầm máu và thương tích rõ rệt. Trong bản gốc, Mạt Nhi lúc nào cũng mang theo thuốc để chữa trị cho hắn. Chris nghĩ ngợi, móc một lọ thuốc chữa thương ra ném vào lòng Đế Thương Hoè.
Tuy “cô” không phải là dược liệu sư, nhưng thân là một công chúa kiêm học đồ phép thuật, thuốc chữa thương loại tốt nhất vẫn chưa đến mức thiếu.
Đế Thương Hoè tay chân luống cuống đón lấy lọ thuốc thuỷ tinh sáng lấp lánh, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn Chris một cách phức tạp, nhếch môi nhỏ giọng hỏi: “Người đến đây làm gì?”
Đinh Sênh: Đến để tỏ rõ quyết tâm không từ hôn của ta.
Cậu nghĩ ngợi, tìm một lý do đáng tin: “Lần trước anh tìm phương thuốc cực nhanh, lần này muốn anh tìm giúp vài ba phép thuật và pháp trận.”
Lần trước quay về cậu đã suy nghĩ lại, thầm nhủ sao mình ngu thế, mình đâu phải là dược liệu sư, cần gì phải học Mạt Nhi nhờ nhân vật chính tìm phương thuốc giúp, bảo thẳng nhờ tìm phép thuật là được rồi.
Đế Thương Hoè không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu, xoay người đi phía trước, dẫn Chris vào thư viện.
Với tư cách là cô gái làm nhân vật chính mất hết thể diện, thúc đẩy nhân vật chính đi lên con đường tự lực tự cường, theo mô típ từ hôn, Chris trong bản gốc dĩ nhiên sẽ không quá yếu, chắc chắn là hơn xa những người bình thường, cũng như kém xa thiên phú và trình độ thực lực của nhân vật chính.
Trên thế giới này, phong tục tập quán của các đất nước khác nhau. Có đất nước nữ giới có quyền thừa kế, có thể kế vị ngai vàng. Ở phần sau của truyện, một trong những người nhân vật chính thân thiết chính là nữ hoàng của một Đế quốc nọ, mà Đế quốc Ole thì công chúa không có quyền kế vị. Nhưng bây giờ Chris thực tế là một cậu con trai, trong cung điện, dĩ nhiên cậu cũng được đào tạo như một trong các trữ quân, vậy nên học tập không hề cẩu thả, sự dạy dỗ phải nhận cũng có thể gọi là hà khắc.
Song điều này lại làm khổ Đinh Sênh. Tuy sử dụng những phép thuật cấp thấp kia không có vấn đề gì, nhưng cậu vẫn chưa hiểu sâu được những lý luận về phép thuật. Thê thảm nhất là khả năng hội hoạ của cậu siêu yếu, vẽ những pháp trận phức tạp kia đúng là muốn lấy mạng của cậu.
Cứ cái đà này, cậu cảm thấy chẳng cần đợi đến khi bị Đế Thương Hoè đày xuống hồ Băng thì mình đã chết tới nơi rồi.
Thế nên ban đầu nhờ Đế Thương Hoè tìm phép thuật hộ là mượn cớ, nhưng rất nhanh cái cớ này đã trở thành nhu cầu rồi.
Bây giờ tuy trên thực chiến Đế Thương Hoè là đồ bỏ đi, nhưng trên lý thuyết thì quả thật là một chuyên gia, vẽ pháp trận của các hệ vừa trôi chảy chuẩn xác vừa đẹp, Đinh Sênh nhìn mà hâm mộ không ngớt.
Vì để chứng thực tin tức mình coi trọng Đế Thương Hoè, không từ hôn với hắn, cũng vì để… Học bổ túc, những ngày qua cứ có thời gian là Đinh Sênh lại chạy đến thư viện, bộ dạng chẳng khác nào muốn thường trú luôn ở đấy.
Đinh Sênh cầm bút lông nguệch thoăn thoắt trên giấy phép thuật, chẳng mấy chốc lại vẽ hỏng một pháp trận. Cậu không khỏi thở hắt một hơi, ngả lưng lên chiếc ghế da ma thú ở phía sau, trong đôi mắt hút hồn màu lan tử la không giấu được vẻ sốt ruột và giận dữ.
Ngày kia phải thi rồi, công chúa điện hạ kiêu căng trước đây vẫn luôn đứng top đầu, nếu thành tích của cậu tụt thẳng xuống dưới thì kiểu gì cũng bị người khác phát hiện có vấn đề.
Đế Thương Hoè lẳng lặng ôm một chồng sách phép thuật mà cậu có thể dùng đến qua, tiện tay nhặt mấy tờ giấy bị Đinh Sênh vẽ hỏng lên xem, sau đó đưa tay ra, cầm lấy cây bút trong tay cậu.
Đinh Sênh giật thót, ngoái đầu lại ngạc nhiên nhìn Đế Thương Hoè.
Đế Thương Hoè rũ mắt, định rụt tay lại. Tuy mấy hôm nay ở chung với công chúa điện hạ – vợ tương lai của mình trên danh nghĩa – có thể coi như hoà thuận vui vẻ, cô ấy có mặt mình cũng bớt đi rất nhiều phiền phức. Nhưng sao mình có thể quên được, vị công chúa điện hạ này từng ghét mình nhường nào cơ chứ.
Từ rất lâu trước kia, ở thời kỳ thiếu niên ngây thơ và ngô nghê, hắn cũng từng rung động khi bản thân mình có một vị hôn thê cao quý, cuốn hút và hoàn hảo được người người ngưỡng mộ. Nhưng từ lâu hiện thực đã dạy hắn nhìn rõ tất cả, từ trong nhục nhã, tình cảm mà hắn dành cho Chris lâu dần chỉ có chán ghét và hận thù, thà rằng từ trước đến nay không có hôn ước như vậy còn hơn. Bây giờ hắn đã học được rằng, không được ôm bất cứ ảo tưởng hão huyền nào, phải dựa vào bản thân mình giành được tất cả. Là đồ bỏ đi thì sao chứ? Sẽ có một ngày, hắn nhất định sẽ làm được những điều mình muốn.
Mấy hôm nay hắn, thật sự có bị biểu hiện ngây thơ và trẻ con của vị công chúa điện hạ này mê hoặc, không ngờ lại quên mất cô ấy thực chất là người thế nào. Vị công chúa điện hạ giận vui thất thường này ghét nhất là người khác đến gần, đặc biệt là vị hôn phu như vết nhơ này đến gần. Lắc đầu tự giễu, Đế Thương Hoè chuẩn bị bỏ tay xuống rời đi.
Nhưng Đinh Sênh phản ứng kịp, ngoái đầu, để yên cho Đế Thương Hoè cầm bút của mình như không có chuyện gì.
Giờ mà rút tay ra thì trái lại càng quá rõ ràng, biết đâu lại chọc giận Chris. Đế Thương Hoè ngạc nhiên, lại dè dặt đặt lên tay vị hôn thê của mình, từng chút từng chút nắn cậu vẽ lại pháp trận trên trang sách trước mặt một cách nghiêm túc.
Đây là Phá Phong Trận – một pháp trận hệ Phong cấp ba, đối với Đế Thương Hoè thì đúng là quá đơn giản, từ lâu đã ghi tạc trong lòng, thậm chí nhắm mắt cũng có thể hoạ được, vốn dĩ chẳng cần tham khảo hình trong sách. Phải biết trong bản gốc Dị Thế Hoàng Đồ, ban đầu khi huyết mạch chưa thức tỉnh hoàn toàn, nhân vật chính không đủ pháp lực, hầu hết thời gian là nhờ vào dùng pháp lực đóng hộp tích góp được, phối hợp với pháp trận mạnh mẽ mà đánh bại đối thủ mạnh hơn mình gấp mấy lần.
Mà lúc này đây, hắn lại phân ra hơn nửa tập trung, lẳng lặng quan sát công chúa đang ngồi trước người mình.
Để đọc viết dễ dàng, Chris dùng vòng hoa buộc mái tóc dài và dày của mình lại sau lưng, trên người chỉ mặc áo choàng pháp sư đơn giản – so với bộ váy công chúa phức tạp và lộng lẫy, rõ ràng Đinh Sênh thích trang phục đơn giản như vậy hơn, vì thế bất cứ khi nào có thể mặc áo choàng pháp sư thì cậu đều mặc cả. Cặp mắt xinh đẹp tập trung nhìn pháp trận dưới tay, hơi thở khẽ run theo pháp trận hoàn hảo dần thành hình, trong đôi ngươi như pha lê tím đong đầy vui vẻ một cách hồn nhiên. Tuy đây là Đế Thương Hoè cầm tay cậu vẽ, nhưng cũng coi như pháp trận đầu tiên cậu vẽ thành hình mà.
Đế Thương Hoè cảm thấy hơi thở của mình cũng run lên theo cậu.
Hắn bất giác hơi cúi xuống, ghé gần Đinh Sênh cười khẽ: “Hoá ra công chúa điện hạ không gì không làm được cũng sẽ khờ như thế.”
Hơi thở ấm áp phả bên tai mình, tư thế thân mật gần như đang ve vãn.
Đinh Sênh cả kinh, ngoái đầu lại trợn mắt nhìn Đế Thương Hoè một cách hung dữ, sau đó lập tức chạy ra ngoài.
Đế Thương Hoè lại bị tạt một trận lẫn lộn nước đá.
Hắn cười khổ đưa tay áo lên lau mặt, thầm nói mình đúng là đầu óc mê muội, không ngờ lại nói ra lời như thế, chọc giận Chris điện hạ, chưa biết cô ấy sẽ trả thù mình ra sao. Mặt còn chưa lau sạch, chỉ thấy công chúa điện hạ lại chạy về, vội vã ôm đi mấy cuốn sách mình mang cho cô và pháp trận vừa vẽ xong, cũng chẳng thèm nhìn hắn, lại chạy ra ngoài.
Đế Thương Hoè đứng như trời chồng, đầy bất đắc dĩ, nhỏ giọng lẩm bẩm một mình: “Này, mượn sách ra ngoài thư viện cần phải đăng ký, người không thể cậy việc tôi là thủ thư mà cứ tự tiện như thế được…”