Toàn bộ Đế quốc Ole không còn ai dám ép buộc công chúa từ hôn nữa.
Hình tượng của Chris chính là sớm nắng chiều mưa.
Đinh Sênh quyết định sớm nắng chiều mưa đến cùng.
Một tháng sau chính là sinh nhật mười tám tuổi của Chris, hoàng thất cử hành yến tiệc long trọng.
Hoàng đế và Hoàng hậu không thích hôn ước của con trai và Đế Thương Hoè, cũng như không thích những con em quý tộc thế gia ở các nước khác xum xoe bên người con trai với đầy ham muốn lộ liễu. Bấy giờ họ mới cảm nhận được sự hiểm độc của bọn phù thuỷ. Hoàng tử được nuôi dưỡng như công chúa đến hai mươi tuổi, e rằng chắc chắn sẽ có một ít đặc tính vượt khỏi tầm kiềm soát của họ.
Ví như, con trai cố chấp thích một người đàn ông.
Trước khi buổi tiệc bắt đầu, trong căn phòng nghỉ ngơi của công chúa, Chris và Hoàng đế Hoàng hậu lại tranh cãi.
Nguyên do là Hoàng đế nghĩ rằng, Chris phải khiêu vũ mở màn cùng với anh trai thần thú Stuart của cậu, sau đó đi thân cận với các tiểu thư nhà gia thế và đám công chúa tham gia dự tiệc, tranh thủ lợi thế của thân phận hiện tại mà chọn cho mình một Hoàng hậu tương lai hiền thục, đến năm hai mươi tuổi khôi phục lại thân phận rồi kết hôn.
Nhưng Chris kiên quyết muốn ở bên Đế Thương Hoè, muốn khiêu vũ mở màn với hắn.
Hoàng đế: “Trong lịch sử của Đế quốc Ole chưa từng cho phép một người đàn ông ngồi lên vị trí Hoàng hậu!”
Đinh Sênh: “Không sao, con gả cho anh ấy!”
Hoàng đế càng giận dữ hơn, lấy quyền trượng phép thuật ra muốn quyết đấu với Chris.
Đinh Sênh hết sức xảo quyệt, ồn ào chạy ra ban công bên ngoài phòng nghỉ. Trong vườn hoa phía ngoài, phần đông các nam nữ quý tộc đều có kỹ năng phép thuật hoặc võ thuật, tố chất cơ thể và độ nhạy của giác quan hơn hẳn người thường, vì thế thậm chí còn có thể loáng thoáng nghe thấy giọng công chúa điện hạ của họ.
Chỉ nghe cô nói: “Mọi người đừng ép con nữa, con tuyệt đối sẽ không từ hôn, con chỉ cần mình Đế Thương Hoè.”
Chẳng biết là ai ở bên dưới la lên một tiếng thất thanh, mọi người ngước mắt lên trông, chỉ thấy bông hồng của Đế quốc họ, công chúa pha lê của họ, không ngờ lại như một cánh bướm, buông nhẹ từ trên ban công rơi xuống.
Người dân của Đế quốc Ole tin vào sức mạnh bầu trời, tất cả các kiến trúc đều xây cao vút khuất trong mây trời. Ban công nơi công chúa ở cách mặt đất cũng phải gần một trăm mét, tà áo màu trắng của cô lao vút, thoáng chốc đã sắp rơi xuống.
Là một pháp sư phép thuật hệ Phong, vậy mà công chúa điện hạ lại không sử dụng phép thuật.
Mọi người kinh khiếp, đồng loạt xông tới nơi xảy ra chuyện.
Ngoài dự đoán là, người đầu tiên chạy đến, đưa hai cánh tay ra đỡ lấy công chúa lại là kẻ bị gọi là đồ bỏ đi, chẳng có chút sức mạnh nào – Đế Thương Hoè.
Họ đều nhìn thấy sắc mặt công chúa tái nhợt, gắng sức ngẩng đầu lên trong lồng ngực của chàng thanh niên, nhẹ nhàng nói: “Nếu không lấy anh, thà chết còn hơn.” Liền đó như chẳng gắng gượng được nữa, lẳng lặng khép lại đôi mắt xinh đẹp màu lan tử la của mình.
Mọi người im lặng. Không ngờ, công chúa luôn kiêu căng thất thường lần này lại lấy cái chết ra để chứng minh.
Đế Thương Hoè nhẹ nhàng, dịu dàng ôm lấy cậu, kề mặt lên má cậu, thì thầm: “Tôi biết.”
Giờ khắc này đây, toàn bộ Đế quốc Ole không còn ai dám ép buộc công chúa từ hôn nữa.
Lúc Đinh Sênh sắp sửa rơi xuống vẫn dùng phép thuật hệ Phong điều hoà một lát, vì thế nghỉ ngơi trong cung mấy ngày là khoẻ.
Đế Thương Hoè đến cung điện thăm cậu.
Trải qua sự việc ở bữa tiệc sinh nhật, trong cung của công chúa đã không còn ai dám ngăn cản hắn.
Đế Thương Hoè rũ mắt, ngồi bên giường Chris, lẳng lặng nói: “Tôi đã biết tất cả rồi, biết tại sao trước đây người phải từ hôn.”
Cả người Đinh Sênh cứng đờ. Cậu không hề nghi ngờ lời Đế Thương Hoè nói, đây là nhân vật chính đấy, tuy bây giờ mới là giai đoạn đầu của truyện, thực lực của bản thân nhân vật chính chẳng ra làm sao, nhưng lấy bừa ra một hai cái bàn tay vàng đi nghe lén một hoàng cung nho nhỏ của Đế quốc Ole vẫn không thành vấn đề.
Cậu mở to cặp mắt pha lê tím nhìn trả Đế Thương Hoè.
Đế Thương Hoè giơ tay lên che đi mắt cậu, hỏi cậu một cách bình tĩnh: “Tại sao điện hạ lại thay đổi ý định, không từ hôn nữa?”
Vì ta sợ lạnh.
Đinh Sênh không nhìn thấy cảnh vật bên ngoài, nghĩ ngợi, đành phải dựa theo tư duy bình thường, buồn bã đáp: “Vì ta suy nghĩ thông suốt rồi, thật ra giới tính không phải là vấn đề.”
Cậu nghe thấy tiếng cười khẽ của Đế Thương Hoè.
Sau đó bàn tay kia rụt đi, trước mắt cậu lại khôi phục ánh sáng.
Lần đầu tiên, Đế Thương Hoè chủ động ôm lấy cậu: “Thế thì sau này không được từ chối tôi bằng lý do ấy nữa, bởi vì tôi cũng không quan tâm.”
Đinh Sênh đờ đẫn, mặc cho hắn ôm, có phần chưa kịp hiểu.
Cậu lờ mờ cảm thấy từ sau khi mình nhảy lầu, những lúc nhân vật chính đối diện với mình thì to gan hơn rất nhiều. Lẽ nào vì Đế Thương Hoè phát hiện cậu là một thằng đực rựa nên cảm thấy bình thường động tay động chân một tí cũng không sao?
Đinh Sênh cảm thấy cách nghĩ này hết sức hợp lý.
Nhìn_nhận_về_tinh_thần_AQ[]_mạnh_mẽ_bất_diệt
[] Tinh thần AQ: Xuất phát từ tác phẩm “AQ chính truyện” của nhà văn Lỗ Tấn, có thể hiểu là tinh thần tự an ủi, tự tạo ra những thắng lợi trong tưởng tượng mà thực chất là thất bại. Ví dụ, người khác đánh AQ, AQ thua, trong suy nghĩ thì AQ cho rằng nó đánh mình chẳng khác gì nó đánh bố nó,…
Sau khi nghỉ ngơi mấy ngày, Đinh Sênh lại về Học viện Tinh Đức.
Vốn dĩ trong bản gốc, bây giờ Chris đã sớm từ hôn với nhân vật chính, Đế Thương Hoè cũng đã rời khỏi Đế quốc Ole. Nhưng giờ tất cả những chuyện này vẫn chưa xảy ra, khiến Đinh Sênh cảm thấy nguy cơ giám đi rất nhiều.
Cậu tự cho rằng nếu không từ hôn, Đế Thương Hoè lại biết giới tính thật sự của mình, vậy thì bây giờ quan hệ của cậu với nhân vật chính khá là hoà hoãn, coi như bạn bè. Vì thế khi giờ học phép thuật hệ Phong trung cấp cần phải có một cuốn sách phép thuật cổ xưa để tham khảo, Đinh Sênh chẳng hề do dự đi tìm Đế Thương Hoè nhờ giúp.
Đế Thương Hoè vứt ngay việc đang làm trong tay, đưa Đinh Sênh đi tìm sách.
Tầng bảy của thư viện toàn là sách từ bao nhiêu năm trước, bình thường chẳng có ai đến, có vẻ cực kỳ im ắng. Ánh nắng lọt qua cửa sổ hẹp trên tường, gặp chiếc giá sách cao lớn cổ xưa bằng gỗ, tạo ra từng dải sáng tối đan xen. Dưới nắng, có thể trông rõ những hạt bụi tung tăng bay nhảy.
Cuốn sách mà Đinh Sênh cần tìm Đế Thương Hoè cũng chưa từng đọc, đành phải chỉ ra phạm vi sơ lược, sau đó hai người chia nhau đi tìm.
Trong khi lơ đễnh, Đế Thương Hoè ngoảnh đầu, chỉ thấy Chris mặc một bộ áo choàng pháp sư màu xanh nhạt, mái tóc quăn màu hạt dẻ ngoan ngoãn buông trên vai. Ngón tay trắng muốt thanh mảnh lần lượt lựa trên giá sách bằng gỗ lâu năm, vẻ mặt chăm chú nhìn từng tên sách dập vàng hoặc mờ hoặc rõ trên gáy sách.
Hắn ngỡ như bị nguyền rủa, vô thức đi sang, kề sát sau lưng cậu.
Công chúa bé bỏng cảm nhận được, ngoảnh đầu lại, trong đôi mắt màu lan tử la ánh lên ngạc nhiên.
“Đế Thương…” Cậu lên tiếng, lại bị Đế Thương Hoè ngắt lời.
“Tôi có thể hôn người không? Công chúa điện hạ.” Hắn hỏi. Giọng nói trầm thấp êm ái, cuốn hút dị thường, như ngâm một bài thơ từ thời viễn cổ xa xăm. Hắn không cầm được, dùng thuật mê hoặc lòng người trong huyết mạch với người trước mắt.
Đinh Sênh cảm thấy nếu mình là một em gái thì sẽ có thể hiểu ngay tình cảnh trước mắt: Nếu bạn “xuyên” đến Thần Điêu Đại Hiệp hay Tiên Kiếm, Tiểu Long Nữ hoặc Triệu Linh Nhi muốn hôn bạn, bạn có từ chối không? Hai ví dụ này vẫn chưa phù hợp lắm, xác đáng hơn là, bạn “xuyên” đến Phong Thần Diễn Nghĩa, Nữ Oa nương nương muốn hôn bạn, bạn có từ chối không?
Dù sao thì lúc đó, Đinh Sênh không phản đối.
Đến khi thân người Đế Thương Hoè kề sát, cậu mới bắt đầu giãy giụa theo phản xạ.
Nhưng đã muộn mất rồi. Đế Thương Hoè dùng chân kiềm chân cậu lại, tay phải tóm lấy hai cổ tay cậu, ấn lên giá sách trên đỉnh đầu. Tay trái đầu tiên là giữ cằm cậu, sau đó ngao du mơn trớn gáy cậu, cuối cùng hướng lên, ghì vững gáy cậu.
Đinh Sênh chẳng còn sức vùng vẫy.
Qua hồi lâu, Đế Thương Hoè ngẩng đầu lên, buông tiếng thở dài, lùi về sau hai bước, cố gắng điều chỉnh hơi thở, buông cậu ra.
Khi được thả ra, áo choàng pháp sư của cậu đã nhăn nhúm hết cả, tóc mai rối bù, cánh môi như hoa hồng càng rực màu và căng mọng hơn. Đôi ngươi màu lan tử la vốn luôn kiêu ngạo vênh váo rưng rưng, thoạt trông hiếm khi có vẻ đáng thương.
Cái bóng trước mắt lại phủ xuống lần nữa.
Đế Thương Hoè lại dùng đôi tay tóm lấy hai cổ tay của Đinh Sênh, ghé gần cậu, mũi kề mũi, trầm thấp thì thầm: “Một lần nữa, nhé? Công chúa của tôi…”
Mười phút sau.
Thủ thư Đế Thương bị tạt nước đá đầy đầu.
Công chúa nhỏ Chris xách áo choàng pháp sư chạy vội vàng về phòng học.
Sau khi tan học, Chris trông thấy Đế Thương Hoè đứng ngoài lớp, cầm cuốn sách cậu cần tìm trong tay.
Thời gian này vì huyết mạch thức tỉnh nên thực ra, ngoại hình của Đế Thương Hoè đã bắt đầu thay đổi. Chỉ có điều vẫn luôn được hắn dùng dược liệu che đậy, bề ngoài đang duy trì bộ dáng bình thường của mình. Nhưng khí chất của hắn lại không thể ngăn được sự mạnh mẽ, khôi ngô, vẻ tà khí của Ma thần. Trong khi lơ đễnh sẽ để lộ ra ngoài, khó lòng che giấu.
Đế Thương Hoè đưa sách cho cậu, cúi đầu xuống, nhìn thẳng vào đôi ngươi màu tím trong veo của Chris, lại hỏi câu hỏi lần trước: “Điện hạ, tại sao dù phải làm trái lời Hoàng đế và Hoàng hậu cũng không từ hôn với tôi?”
Đinh Sênh vẫn chưa quên chuyện ở thư viện, trên mặt nóng như lửa đốt, lẳng lặng rút sách đi, trả lời: “Thấy anh có tiềm lực được chưa.”
Đế Thương Hoè kệ cậu qua cầu rút ván, lấy sách bỏ chạy, đứng dưới bóng cây, lại không kìm được thấp giọng bật cười.
Quả không hổ là bông hồng kiêu ngạo của Đế quốc nhỉ? Công chúa điện hạ của tôi, cho dù như vậy, vẫn không chịu nói một câu thích.
Hắn nhớ nhung dáng vẻ công chúa nhỏ của hắn, trái tim cũng trở nên nóng ran.
Đêm đó Đế Thương Hoè nằm mơ.
Cảnh tượng trong giấc chiêm bao vẫn là thư viện mà hắn quen thuộc, tầng bảy không một bóng người, sau hàng loạt những chiếc kệ sách bằng gỗ màu đen.
Công chúa nhỏ của hắn mặc áo choàng pháp sư màu đen, càng làm nổi bật da dẻ trắng ngần, dung nhan kiều diễm.
Công chúa đứng trước ô cửa sổ hẹp, quay lưng về phía hắn.
Hắn đến gần cậu từ phía sau, ôm cậu, thủ thỉ bên tai cậu: “Đẹp như vậy sao lại là con trai? Tôi không tin, chắc chắn là công chúa điện hạ người đang lừa tôi.”
Chris ngoảnh đầu lại, vì lời cáo buộc vô cớ ấy mà ấm ức đến nỗi hai mắt đỏ hoe.
Hắn muốn cậu chứng minh.
Công chúa nhỏ không đồng ý.
Hắn đẩy ngã công chúa nhỏ lên chiếc bàn học dài bằng gỗ thuần cổ xưa nằm giữa những giá sách, nhẹ nhàng cởi áo choàng pháp sư màu đen rộng thùng thình trên người cậu.
Những hạt bụi dưới nắng bay nhảy trên cơ thể Chris, công chúa kiêu ngạo cắn chặt môi dưới, ngẩng chiếc cổ mảnh khảnh lên, đôi mắt màu lan tử la nhắm chặt, hàng mi khẽ run, nom đẹp như một món cống phẩm.
Hắn nhìn thấy mình cúi xuống, hôn lên cơ thể kia…
Sau đó tỉnh giấc.
Đế Thương Hoè oán trách một cách ảo não, tại sao trong mơ mình không làm nhanh lên chút chứ.