Đó là công chúa của hắn.
Năm năm sau.
Còn hai tháng nữa là đến sinh nhật hai mươi ba tuổi của Chris. Đến lúc đó lời nguyền của cậu sẽ được giải hoàn toàn, mà Chris cũng sẽ chính thức công bố thân phận của mình với cả Đại lục.
Song trong lòng Đinh Sênh lại khá mất bình tĩnh.
Năm năm, điều này có nghĩa là nhân vật chính cũng sắp trở lại rồi. Nếu cậu nhớ không nhầm, trong bản gốc, công chúa Chris bé bỏng cửa nát nhà tan chính vào ngày sinh nhật năm hai mươi ba tuổi bị Đế Thương Hoè đóng băng dưới đáy hồ băng.
Tiệc tùng sôi nổi xa hoa lúc trước và đáy hồ cô đơn vắng lặng hồi sau hình thành sự so sánh rõ rệt. Hình ảnh sinh động cho chúng ta biết một đạo lý rằng ngàn vạn lần đừng đối nghịch với nhân vật chính.
Nhưng bây giờ cậu đã từ hôn với Đế Thương Hoè mất rồi, chi tiết quan trọng nhất trong cốt truyện đã diễn ra mà chẳng hề nể nang. Bây giờ cậu đành phải cố gắng bảo đảm mình không trêu hắn, không chọc hắn. Ví như ngàn vạn lần không được xúi giục cháu trai Hội trưởng đi khiêu khích Đế Thương Hoè, ngàn vạn lần không được ra tay với nữ phụ số bảy Shirley mà Đế Thương Hoè yêu thích – người đang lờ mờ có xu hướng thăng cấp lên thành nữ chính. Nhưng mà năm xưa cậu cố gắng như vậy mà vẫn không thay đổi được tình tiết từ hôn, bây giờ khó mà đề phòng, Đinh Sênh thật sự chẳng có lòng tin.
Năm xưa lời từ hôn cũng không phải là do ta nói, ắt hẳn Đế Thương đại nhân nhà ta sẽ không hận ta như trong bản gốc chứ… Nhỉ… Nhỉ… Có điều chuyện này cũng khó nói, dẫu sao sức mạnh của cốt truyện lớn đến như vậy cơ mà. Đinh Sênh đã bắt đầu chuẩn bị sẵn cho trường hợp xấu nhất, năm năm qua dốc lòng nâng cao thực lực của mình, đồng thời cũng thu thập đủ các loại phương pháp, đạo cụ và bảo bật cần dùng, ủ mưu sau khi bị đóng băng có thể chạy trốn.
Vì sinh nhật hai tháng sau và tin tức cần công bố vào lúc đó, hoàng thất Ole viện lý do Hoàng hậu nhớ công chúa, gọi Chris về nước trước thời hạn. Hội trưởng có mưu đồ khác cử cháu trai mình đi cùng.
Năm năm qua Đinh Sênh vẫn luôn cố ý giữ khoảng cách với hai ông cháu Hội trưởng. Xem tình cảnh năm đó, bản thân mình có chọc phải Đế Thương Hoè hay không còn chưa chắc, nhưng cậu cảm thấy ông Hội trưởng sắm vai tốt thí bự trong bản gốc chắc chắn là đã chọc phải rồi.
Hoàng đế và Hoàng hậu cũng không thích thằng cháu này của Hội trưởng. Họ vẫn còn nhớ như in chuyện con trai nhà mình thích đàn ông, đi một Đế Thương Hoè, đến một Thánh Tây Tư, cũng chẳng phải là chuyện gì tốt.
Gia đình hoàng thất đau đáu không quên phải bẻ thẳng công chúa nhỏ một lần nữa.
Có điều xem ra Thánh Tây Tư này vẫn chưa có được trái tim của Chris, vẫn không hề hay biết công chúa nhỏ nhà mình là con trai. Hừ, hai tháng sau chính là lúc cho anh sáng mắt. Gì mà Thánh Tây Tư với lại Thánh Tây Phong, đều bị ta xoay trong lòng bàn tay hết. Hoàng đế thầm nghĩ.
Đinh Sênh biết rằng theo nội dung bản gốc, bây giờ ắt hẳn nhân vật chính đã về nước, đang giả heo ăn thịt hổ càn phá khắp Đế đô, “sướng” đến phát khóc. Để không chọc phải ổ kiến lửa mà mười phần chắc đến tám chín là sẽ đông cứng mình dưới đáy hồ, Đinh Sênh cố gắng ở lỳ trong hoàng cung, có thể không ra ngoài thì sẽ không ra.
Mấy năm nay ở Thánh giáo, Đinh Sênh một lòng nâng cao thực lực, chưa từng quay về Đế quốc Ole. Bây giờ điệu bộ ấy của cậu, lại bị tụi Hoàng đế Hoàng hậu coi là sợ về quê nhà, bởi vì nhìn cảnh cũ sẽ nhớ người xưa, khó lòng quên được cái người suýt nữa thì thành công trở thành nam Hoàng hậu đầu tiên trong lịch sử của Đế quốc Ole.
Lúc bấy giờ Hoàng đế cảm thấy, Thánh Tây Tư thì Thánh Tây Tư, dù sao công chúa không thích anh, anh cứ ở đó mà dạo phố cho khuây khoả cùng công chúa đi.
Đinh Sênh bị Hoàng đế “đày” đi dạo cùng với Thánh Tây Tư.
Thánh Tây Tư quả nhiên chân chó nịnh nọt Chris y như bản gốc. Chris càng không để ý gã, gã càng chạy lên lấy lòng Chris.
Gã nói: “Công chúa, hôm nay trong thành có hội đấu giá lớn nhất mỗi năm tổ chức một lần, chúng ta đi xem thử nhé.”
Đinh Sênh: “Không đi!”
Tất cả những trường hợp mang danh kiểu “mỗi năm một lần”, “long trọng” thì cậu nhất quyết không đi. Theo quán tính, đấy đều có thể là những nơi mà nhân vật chính chơi trội, Đinh Sênh sợ chọc vào nhân vật chính sẽ bị đóng băng dưới đáy hồ nên dĩ nhiên chỗ nào tránh được thì tránh hết.
Nhưng sau khi đọc tập tuyên truyền của hội đấu giá, Đinh Sênh vẫn không kìm được động lòng.
Dẫu sao tác giả cùng chưa từng viết về câu chuyện riêng của Chris sau khi cô ta bị đóng băng dưới đáy hồ. Nếu như không thể tránh khỏi việc bị đóng băng, vậy thì việc mà bản thân có thể làm chỉ là cố gắng trốn thoát. Trong hội đấu giá lần này sẽ bán ra một cây hoa sen năm màu năm cánh vô cùng trân quý, người sử dụng nó có thể tăng thêm pháp lực, tăng cường năng lực chống lại băng giá, lại càng có hiệu quả với pháp sư hệ Băng.
Mấy năm nay Đinh Sênh vẫn luôn góp nhặt những thứ này, giờ nhìn thấy bảo bối đang ở trước mắt, dĩ nhiên không chịu nổi cám dỗ. Nhân vật chính chạy không thoát được, nhưng bỏ qua cơ hội giành lấy bảo bối thì sẽ coi như chẳng còn nữa.
Vậy là, xe ngựa hoàng gia rộng lớn và xa hoa đi về phía phòng đấu giá.
Khi tiến vào phòng đấu giá, xe ngựa của họ lại chạm trán một cỗ xe ngựa màu đen vô cùng khí thế.
Hai cỗ xe đều rộng hơn xe ngựa bình thường một chút, lần này tự nhiên bị chặn đường, không xe nào đi được.
Đời này tốt thí siêu cấp Thánh Tây Tư chưa bao giờ nhường đường cho người khác, trước mặt Chris lại càng phải tận dụng cơ hội ra oai.
Ngay khi nhìn thấy cỗ xe ngựa màu đen cực kỳ đặc biệt nọ và những hoạ tiết ma pháp phía trên, Đinh Sênh đã bị doạ cho đứng tim. Sao có thể trùng hợp như thế, bâng quơ ra ngoài mà cũng gặp phải xe ngựa của nhân vật chính. Cỗ xe này từng được cố ý miêu tả trong bản gốc, tuy bề ngoài xấu xí, nhưng thật ra lại là một pháo đài chiến đấu di động.
Trong cỗ xe ngựa đen, Shirley nhìn xe ngựa màu trắng như tuyết, thêu hoạ tiết hoa hồng và hoa lan tử la bằng chỉ vàng chỉ bạc, che miệng thốt lên kinh ngạc: “Đế Thương đại nhân, cỗ xe ngựa này đẹp quá!”
Thật ra mấy năm nay cô đi theo Đế Thương Hoè, những món đồ khí thế, lộng lẫy và tuyệt đẹp đã gặp không biết bao nhiêu lần, nhưng cỗ xe ngựa này vẫn có thể thu hút tầm mắt của cô chỉ trong thoáng chốc. Bởi lẽ đây là một cỗ xe ngựa được chế tạo dành riêng cho thiếu nữ, mỗi chi tiết đều hết sức tỉ mỉ và tinh tế, gần gũi với tất cả những mơ mộng của các cô gái. Rất dễ để có thể đoán ra, chủ nhân của xe ngựa là cô gái được chiều chuộng nhường nào.
Đế Thương Hoè theo giọng nói của Shirley nhìn ra ngoài, tức khắc hơi thở lắng lại.
Hắn đã từng ngồi trên cỗ xe này.
Khi đó chủ nhân của cỗ xe bảo hắn đi mua nguyên liệu bào chế ma dược cùng mình. Rõ ràng trong cung cái gì cũng có.
Hắn cũng như vô số người bình thường khác ở Đế quốc Ole, đành phải dung túng cho sự thất thường của chủ nhân cỗ xe.
Khu chợ phép thuật cách hoàng cung một đoạn đường, bên trong khoang xe chỉ có hai người họ, vậy mà chủ nhân mơ màng lại lặng lẽ thiếp đi.
Khi đó hắn ngồi cạnh bên cậu, lắng nghe nhịp đập trái tim hai người, muốn đến gần, song lại không dám.
Sau cùng hắn vẫn không chịu nổi cám dỗ của con tim, lẳng lặng, chậm rãi, tiến tới, đặt lên mái tóc rủ xuống vai cậu một nụ hôn.
Đó là công chúa của hắn.
Đế Thương Hoè lường trước vô số cảnh tượng, nhưng không ngờ giờ phút này đây, lại chẳng kịp đề phòng gặp lại cậu.
Hôm nay hắn không định tính sổ nợ cũ, chỉ là muốn đến xem thử trình độ của hội đấu giá nơi Đế đô Ole. Vì thế Đế Thương Hoè cũng không cố ý thay đổi bộ dạng của mình.
Hắn muốn chọn một món quà tốt nhất, tặng cho Chris vào bữa tiệc sinh nhật hai mươi ba tuổi của công chúa điện hạ. Chọn đi chọn lại, lật tung cả Đại lục lên, lại phát hiện chẳng thứ gì có thể xứng với cậu. Hắn đến hội đấu giá chẳng qua cũng chỉ để thử vận may.
Hắn hơi lo lắng bất an, hắn không biết gặp cậu, mình nên nói những gì. Ngoại hình của mình thay đổi rất nhiều, liệu cậu có nhận ra được, có làm quen được hay chăng.
Đế Thương Hoè ngay lập tức muốn lấy dược liệu ra để dịch dung. Hoặc là trực tiếp sử dụng phép thuật che mắt, với trình độ phép thuật hiện tại của hắn, công chúa điện hạ sẽ không thể nhìn ra.
Sau đó, hắn trơ mắt nhìn, một gã đàn ông bước xuống từ trên cỗ xe ngựa kia.
Một gã đàn ông trẻ tuổi.
Vừa xuống xe Thánh Tây Tư đã bắt đầu diễu võ giương oai, gào thét bảo xe của Đế Thương Hoè nhường đường cho họ.
Shirley nhạy cảm nhận ra toàn thân Đế Thương đại thân mà ngay cả Thái Sơn sụp đổ cũng không biến sắc đang trở nên căng thẳng.
Đế Thương Hoè im lặng hồi lâu, cuối cùng chậm rãi cất lên một tiếng: “Nhường.”
Shirley vội vàng truyền phép thuật điều khiển xe ngựa lui sang bên cạnh.
Thánh Tây Tư vốn dĩ còn có mấy phần khiêm nhường khi thấy khí thế xe ngựa của đối phương, giờ thấy đối phương biết điều như vậy, trong lòng đắc ý. Được đà, đang định thừa thắng xông lên, chỉ nghe Chris trong xe nói: “Được rồi, mau quay lại đi, lát nữa là hội đấu giá bắt đầu rồi.” Trong chất giọng có mấy phần trách móc, giọng điệu vẫn mang vẻ bề trên sai khiến như mọi khi.
Thánh Tây Tư lập tức biết điều lên xe.
Đinh Sênh vỗ ngực thầm nhủ mạo hiểm quá, liếc Thánh Tây Tư một cách kỳ thị, thầm nói anh muốn tìm đường chết thì cũng đừng có kéo ta vào được không?
Qua ô cửa sổ trắng như tuyết của xe ngựa, Đế Thương Hoè gần như tham lam ngắm nhìn sườn mặt của Chris. Mái tóc dày mềm mại hơi quăn của cậu, sống mũi ngất cao đầy kiêu hãnh của cậu, đôi mắt màu lan tử la dễ dàng mê hoặc bản thân mình, làn môi đỏ thắm của cậu… Công chúa nhỏ của hắn, không hề thay đổi chút nào.
Sau đó mành xe bên cạnh kéo xuống, cỗ xe ngựa chạy xa về phía trước, hoàn toàn ngăn cản tất cả tầm nhìn.
Shirley không đám quấy rầy hắn, chỉ thấy người đàn ông điển trai ngồi phía bên kia khoang xe thở dài thật sâu, nhắm nghiền hai mắt.