Công Chúa Kiêu Ngạo!

chương 22: tịnh hà muốn đi ngắm sao! (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi nghe cô làm nũng trong lòng mình nói, "Tịnh Hà muốn đi ngắm sao!" Anh liền không ngần ngại mà vui vẻ đáp ứng cho cô. Anh thấy đi ngắm sao sẽ được ở bên cô nhiều một chút, anh rất thích ở bên cạnh cô!

Mặt trăng ở xa xa trên bầu trời, vương mình toả ra ánh sáng vàng nhạt. Không khí ban đêm hết sức tĩnh mịch. Cùng anh đến Diệp gia đổi xe, thoáng chốc đã được ngồi trên con xe hơi sang trọng này lên đường đi ngắm sao. Nhìn qua cửa kính những nhà cửa đang khuất lại phía sau khiến cô không nhịn được mà suy nghĩ vẫn vơ.

Chu Tịnh Hà không nhớ được từ khi nào lại thân quen với bộ dáng kiêu ngạo ngút trời của mình. Cô chỉ biết đó là từ rất lâu, rất lâu về trước trong lòng cô cũng không hề cảm thấy vui vẻ nữa.

Cô quen Hàn Mễ Mễ đã rất lâu rồi. Năm cô bảy tuổi đã xuất hiện cô gái nhỏ Hàn Mễ Mễ này. Sâu trong tim cô luôn tôn trọng, yêu thương người bạn thân nhất này. Cô nhớ năm mình mười tuổi, đã quen thuộc với bộ dáng tình cảm nguội lạnh của ba mẹ, lại phát hiện càng ngày càng ít thấy mẹ mình xuất hiện ở nhà, nhưng ba mình cũng không hỏi một lời nào, cô cũng không nói gì hơn.

Tận đến khi mười hai tuổi, mẹ mình dường như rất lâu rồi không về nhà. Đêm nào đó của tháng mười hai, ba mẹ dự tiệc đến khuya cô ngốc nghếch đứng ở cổng đợi bọn họ về. Nhớ đêm đó, chỉ thấy Chu Lỗi về nhìn cô một cái không thèm để ý mà bước vào nhà, chẳng đợi cô cất lên một lời nào. Lại ngó xung quanh nhìn dáo dác tìm hình bóng của mẹ, cô nhớ mẹ, rất lâu rồi không nhìn thấy bà. Triệu quản gia ở bên cạnh xót xa nhìn cô, trên miệng luôn gắn theo câu nói bảo cô vào trong nhà. Đêm đó rất lạnh, gió vô tình thổi thoang thoảng khiến người ta lạnh sóng lưng, cô là cô bé mười hai tuổi cố chấp đợi mẹ về nhà, thấy góc áo tim tím sau góc khuất cô mừng rỡ, ôm hy vọng nhanh chóng chạy đến. Tiếng gọi mẹ nghẹn ở cổ họng không thốt nên lời. Cô thấy? Thấy mẹ mình đang ôm ấp một người đàn ông khác, ôm ngay trước cổng nhà mình.

Lúc đầu cô nghĩ mẹ chỉ là ôm xã giao, hoặc là ôm tạm biệt với người đàn ông đó. Song, lại thấy ông ta hôn bà. Cảm thấy dường như lòng có thứ gì nổ tung, trái tim vụn vỡ. Rồi mẹ quay lưng, lên xe cùng người đàn ông đó, nước mắt cô lăng dài.

Ngày hôm sau cô khóc với Hàn Mễ Mễ, khóc thật lâu, lâu đến nỗi cô chẳng biết gì nữa. Lại nghe Hàn Mễ Mễ dỗ dành mình, cô ấy nói: "Hà ngốc ngoan, sau này có tớ ở bên cậu. Tớ không bỏ rơi cậu, không tổn thương cậu, không khiến cậu buồn. Ai ức hiếp cậu, tớ sẽ xắn tay áo xưng phong dẫn đầu bảo vệ cậu, sau này cậu chỉ cần ở sau lưng tớ vui vui vẻ vẻ."

Lúc đó cô đang khóc, nước mắt nước mũi tèm lem cũng gắng gượng mỉm cười thật tươi. Nhưng sau đó, ngoại trừ Hàn Mễ Mễ cô không thấy còn gì vui vẻ nữa. Hàn Mễ Mễ nói bảo vệ cô, nhưng mà cô ấy chỉ nói thôi bảo vệ là cô bảo vệ cô ấy. Ngẫm cũng thật buồn cười, từ sau đêm đó Chu Tịnh Hà trầm tĩnh, lạnh lùng, đáng sợ hẳn ra, mấy đứa nhóc nào dám ức hiếp cô. Suy cho cùng vẫn là cô bảo vệ Hàn Mễ Mễ, lúc trước cũng thế bây giờ cũng thế. Hàn Mễ Mễ trong lòng cô vẫn yếu đuối, thiện lương hơn hết!

"Đang suy nghĩ những gì mà chuyên tâm vậy?"

Cắt ngang dòng hồi tưởng của cô bằng giọng nói trần thấp vang lên trên đỉnh đầu. Thoắt cái, trước mắt xe đã đậu trước núi Lâm Đằng. Diệp Hạo Thần nhìn Chu Tịnh Hà suy tư gương mặt hoá nghiêm trọng có chút nặng lòng.

Trên gương mặt xinh đẹp có chút nhợt nhạt lộ ra một nụ cười miễn cưỡng, ánh mắt nhìn xa xăm nơi nào đó, cắn răng im lặng, một chút lại lắc đầu thở dài nói: "Không có gì, nghĩ vẫn vơ vài chuyện thôi."

Anh thấy cô không nói cũng chẳng buồn hỏi. Anh không muốn cô buồn, càng không muốn thấy cô buồn. Đậu xe vào sát bên lề, rồi bế cô ôm vào lòng, từng bước từng bước đi trên bậc thềm càng thêm vững chắc.

Chân cô đang đau, không tiện đi lại, có anh làm lá chắn vững chãi đương nhiên an tâm rất nhiều. Cô nhìn lại đằng sau, đã đi lên rất nhiều bậc thềm rồi cũng không thấy anh dừng lại. Trong lòng tự hỏi chằng lẽ mình rất nhẹ sao? Nghi hoặc chờ đợi nhìn anh, cũng không thấy xuất hiện giọt mồ hôi nào, hô hấp cũng không trì trệ ổn định đều đều, bước chân cũng không trở nên nặng nhọc.

Nhịn không được Chu Tịnh Hà nhìn anh buộc miệng hỏi một câu, "Tôi nặng lắm phải không?"

Anh sững người một chút cũng định thần lại, tiếp tục bước đi của mình, cười cười lắc đầu. Cô thật sự rất nhẹ, lúc đầu ôm cô anh còn giật mình sao lại nhẹ như vậy.

Còn nghĩ đến sau này làm sao mới nuôi cô béo lên được. Rồi nghĩ sau này cho cô ăn nhiều, thật nhiều khiến thân thể gầy gò này béo một chút. Béo béo, có da thịt một chút mới đáng yêu, không phải sao? Con gái thời nay hay sợ béo, còn nói béo sẽ không có người thương yêu? Diệp Hạo Thần một lòng nghiêm túc phản bác ý kiến này. Anh cho rằng, nếu là người anh yêu béo cũng không sao. Nhưng Chu Tịnh Hà lại quá gầy rồi, anh nghiêm túc lo lắng cho sức khoẻ của cô!

"Nếu nặng thật thì nghỉ một lát cũng không sao đâu, tôi sẽ không chê cười anh sinh lực yếu đâu!" Chu Tịnh Hà thấy anh cười cười lắc đầu bác bỏ, càng thêm nghi ngờ, cho rằng anh mệt nhọc nên cố không nói chuyện để giữ sức ôm cô đi, bèn thật tâm nói vài câu an ủi anh. Dù sao cũng là bản thân đề xuất muốn đi ngắm sao, anh đã chiều cô rồi đương nhiên cô cùng sẽ thông cảm cho anh. Hơn nữa qua hết bậc thang của núi Lâm Đằng là lên được đỉnh núi ngắm sao rồi, lúc đó anh ta thở hổn hển muốn đứt hơi cũng không có gì hay nha.

Diệp Hạo Thần cảm thấy khoé môi giật giật, người này cư nhiên xem thường sinh lực của anh? Anh nhịn, anh nhịn đợi đến sau này sẽ cho cô biết sinh lực anh mạnh như thế nào!

"Sinh lực anh vẫn bình thường, sau này em tự khắc sẽ biết thôi..." Nói lời ấp ấp mở mở, lại nghĩ đến sau này khoé môi Diệp Hạo Thần không tự chủ mà cong lên, dưới ánh sáng vàng nhạt nụ cười rực rỡ nham hiểm đến lạ thường.

Chu Tịnh Hà nhìn anh cười đột nhiên rùng mình, cảm giác ớn lạnh ập tới lan truyền từ đỉnh đầu xuống lòng bàn chân. Cô cảm khái lần đi ngắm sao này nguy hiểm quá đi mất, tựa như cảm thấy mùi nham hiểm từ anh toả ra nồng nặc cô sởn cả gai óc. Nụ cười rất đẹp, nhưng có phần ghê rợn quá đi, sau này làm sao cô biết được sinh lực anh ta cơ chứ? Chu Tịnh Hà nuốt một ngụm khí lạnh, nghi hoặc nói, "Làm sao mà tôi thẩm định được, anh đừng nói bậy bạ tôi chẳng biết sau này có còn gặp lại anh hay không kìa."

"Bằng không bây giờ anh lập tức cho em thẩm định?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio