Nó mệt mỏi qua nhà pama nuôi. Vừa bước tới cổng đã thấy tiếng nhóc Lâm oang oang lảm nhảm:
- A! Bà chị về rồi hả? Hôm nay bà chị ở trên trường ko được ngủ hay sao mà trông mệt mỏi thế? Ốm hả? Có cần đi bác sĩ ko? Cần uống thuốc ko?
Nó ko chịu nổi bèn lấy tay bịt miệng nhóc Lâm lại, nói:
- Im! Cần gì mà nhóc phải nói nhiều thế? Chị mày đâu có ốm mà phải đi bác sĩ cơ chứ!
- Thế sao bà chị coi bộ mệt thế? Chuyện gì à?_ nhóc Lâm nhìn nó nghi ngờ hỏi.
- Ko có chuyện gì đâu! Mau vào nhà đi!_ nó đánh trống lảng, đi vào nhà.
- Đồ của chị xong hết rồi đây!_ nhóc Lâm sau khi bê khệ nệ một đống đồ dùng của nó, chống tay nói.
- Thanks nhóc!_ nó nháy mắt, cười nhẹ_ rảnh qua chỗ chị chơi nhá!
- Rồi rồi bà chị! Đi nhanh cho tôi nhờ!_ nhóc Lâm vờ xua xua tay đuổi nó.
- Ừm. Bye!
Taxi đưa nó trở về biệt thự. Nó khẽ thở dài nhìn căn biệt thự. Khiến nó nhớ về những quá khứ ko vui.
- Bé Băng về rồi hả? Vô nhà đi chứ sao lại đứng đó?_ Quân ngó thấy nó từ trên phòng nên vội ra mở cửa_ Chìa khoá của em đâu?
- Em cất sâu quá ko lấy được_ nó cười hì hì gãi đầu_ định gọi cho hai xuống mở cửa thì hai xuống trước rồi.
Quân nhìn điệu bộ dễ thương của nó bất giác bật cười xoa đầu nó:
- Được rồi. Vô nhà đi em!
- Dạ!bg-ssp-{height:px}
Anh Quân ngồi xuống chờ nó. Nó lên phòng mình sắp đồ. Hình ảnh của hắn bất chợt vụt qua đầu nó. Nó lắc đầu để xua tan hình ảnh đó. Nhưng càng lắc đầu, hình ảnh của hắn lại cứ xuất hiện càng lúc càng rõ nét hơn.
- Aaaa! Tôi xin anh đấy! Đừng có xuất hiện trong đầu tôi nữa!_ nó ôm đầu kêu lên, quỳ xuống, nước mắt từ khoé mi cứ chảy ra giàn giụa_ đừng… Hic… Tôi… Xin… anh… đó! Hic!
Nó cứ khóc. Khóc rất lâu…
Đôi khi…
Khóc…
Để vơi đi buồn khổ…
Để vơi đi sầu nhớ…
Để trút bỏ hận thù…
Và…
Khóc…
Để quên đi mối tình…
Nhẹ nhàng…
Dai dẳng…