Chap: Tính cách thực trở lại.
Tại nhà nó. h pm
" Mình hôm nay thật lạ. Nụ cười thật sự của mình trừ gđ và Ana ra chưa hề xuất hiện. Vậy mà hắn lại có thể làm xuất hiện sao? Mà hắn tên gì nhỉ? Ôi trời mình ko biết nữa(=.= em phục chị) Mình lại nói đi đâu rồi. Ngủ thôi!"
Lần đầu tiên, nó ko khóc kể từ khi đó. Lần đầu tiên, nó ko nhắc tới gđ cũ của nó trong nhật kí… Quên hay lý do khác?
Nhà hắn, cùng giờ
Hắn nằm trên giường, suy nghĩ: " Con nhỏ xấu xí kia đáng ghét thật. Dám làm mình mất mặt trước bao nhiêu người như vậy. Xem mai tôi trả thù cô như thế nào!" cười nham hiểm (ý đồ gì đây).
Sáng hôm sau, nó bước vào lớp, thấy hắn cười nửa miệng ẩn ý, nó bắt đầu nghi ngờ.
"Để xem anh làm gì được tôi"
Hắn đứng ra nhường đường cho nó vào chỗ khiến nó càng nghi ngờ hơn. Ngồi xuống, thò tay vào ngăn bàn thấy mềm mềm, ngó vào thấy một con chuột chết. " Tầm thường" nó nghĩ rồi nảy ra một ý (nguy hiểm quá).
- Ááá!_ nó giả vờ hét lên, tay cầm con chuột chết đó ném thẳng vào hắn_ ghê quá!
- Ááá! Cô kia sao ném nó vào tôi_ hắn giật mình rồi vung con chuột đó vào đám nữ sinh đang tập tụ, khiến bọn đó chạy toán loạn, hét toáng lên.
- Ai… Ai biểu anh ném vào tôi_ nó giả vờ sợ hãi, bên trong rất hả hê_ tôi trả anh thui mà!_ nói đến đây, nó thu vẻ mặt sợ hãi lại, cười đắc chí.
- Cô… Cô… Ai bảo cô đó là của tôi hả? Hắn giật mình, lắp bắp.
- Cháu à, ta chỉ bảo trả nó cho cháu thôi mà. Việc gì phải cà lăm vậy? Hay tật giật mình?_ nó khoanh hai tay lại, cười nửa miệng, dựa lưng vào bàn sau nói mỉa.
Hắn lấy lại bình tĩnh, cười đểu lại với nó:
- Cụ à, cháu xin lỗi. Nó là của cháu, đúng. Cụ gần trăm tuổi rồi ko nên chấp nhặt chứ?
- Anh… Grừ tức chết mà! Hãy đợi đó!
- Tôi đợi!
Tiết học trôi qua dưới sự cãi vã của bọn nó.
Ra về.bg-ssp-{height:px}
Nó đang vội vàng ra về để giải quyết đống lộn xộn mà công ty mang lại thì gặp Lâm Oanh Hạ cùng bọn con gái dưới quyền cô ta chặn đường lại. Ước tính khoảng - đứa.
- Con nhỏ xấu xí kia, hôm nay mày chết chắc rồi!_ Lâm Oanh Hạ kênh kiệu lên tiếng, mắt lườm nó ko ngừng (cẩn thận lé)
- Chuyện gì? Tôi đang bận_ nó khó chịu lên tiếng. Đang vội mà bọn này thích gây sự quá!
- Tránh xa hai anh ấy ra_ Lâm Oanh Hạ gầm lên nói, mắt long lên.
- Anh? Anh nào?_ nó khó hiểu, rồi chợt nghĩ ra_ à hai cái tên trời đánh đó hả, why?
- TAO BẢO MÀY TRÁNH XA HAI ANH ẤY RA. HAI ANH ẤY LÀ CỦA TAO, AI CHO MÀY TỚI GẦN HỌ HẢ?!?_ Lâm Oanh Hạ thốt lên tức giận_ Tụi bay, đánh con ranh này cho nó biết lễ độ!
Thế là cả đám xông lên. Nó thủ thế lùi xuống. Lần này nó đã ko kịp suy nghĩ xong mà theo phản xạ tự nhiên của một bang chủ mà đánh gọn bọn nó. Từng cước nhanh thần tốc nó đã làm bọn con gái đó ngã gục xuống đất đau đớn.
… …
- Yếu quá đấy. Muốn thử ko, Lâm Oanh Hạ?_ giọng nó lạnh như băng, mắt sầm lại hướng về cô ta.
Dường như nó đã ko khống chế được bản thân theo ý mình nữa. Nó đang đe dọa Lâm Oanh Hạ! Cô ta tất nhiên sẽ ko ngờ tới.
- Mày… Mày… Mày mà dám đụng tới tao, tao sẽ ko tha ày đâu con nhỏ xấu xí!_ Lâm Oanh Hạ run cầm cập, lùi dần xuống theo bước tiến của nó.
- Tha? Tha cái gì? Ta sợ cô? Mơ đi! Ta ko muốn gây sự thôi. Cô tưởng năm nay tôi sợ cô chắc? Ko bao giờ! Cô hiểu chứ?_ nó gằn lên từng tiếng, mắt đỏ lên.
- Xin cô… Tha cho tôi…_ Lâm anh Hạ khóc, cầu xin nó.
- Tha cho cô?_ giọng nó hạ thấp hơn nữa, cảm giác như đang có một tảng băng đi cùng_ haha. Buồn cười thật. Lúc tôi bị cô ăn hiếp thì cô có tha cho tôi ko?? HẢ? Tôi bây giờ ko thể nhịn nữa. năm quá đủ rồi!
- Tôi… Tôi xin cô_ nước mắt cô ta chảy ra nhiều hơn.
- Tôi sẽ đưa cô về chầu Diêm Vương!_ nó thét lên, định đánh.
- Ko!!!_ Lâm Oanh Hạ kêu lên, nhắm tịt mắt lại.
~