Ba năm sau…
Trong văn phòng giám đốc tập đoàn Pink.
- Anh hai, chuyện này là thế nào?_ một cô gái tầm tuổi khuôn mặt tức giận, đập tờ báo xuống nhìn chàng trai bên cạnh
Chàng trai cười cười, tay vẫn đang nhâm nhi tách cà phê nhàn nhã trên ghế salong, chờ cơn tức của cô gái qua đi mới cất giọng nói:
- Anh chỉ muốn tốt cho em thôi. Em ko thấy vậy sao?
Cô gái vẫn lườm lườm chàng trai đang cực kì thoải mái ấy, trong bụng một cục tức:
- Tốt? Anh nghĩ vậy sao? Tốt mà thông báo cho cả thế giới này biết em là chủ tịch Pink và em đã quay lại điều hành ư? Hả?
Đến lúc này chàng trai thu lại vẻ nhàn nhã lúc trước, nhíu mày nói với cô gái, giọng mang đầy vẻ tức giận:
- Thế em nghĩ định giấu tới bao giờ nữa? Một năm, mười năm hay cả đời? Em ko thể trốn tránh bất cứ điều gì mà phải đối mặt với chính nó chứ! Điều em thật sự muốn giấu là điều gì đây, Băng Băng?
Nó- Nguyễn Hàn Băng Băng đang tức giận bỗng nhiên sầm mặt xuống, vẻ hoảng loạn hiện rõ trên đôi mắt. Điều đó ko qua khỏi mắt anh, Quân liền tiếp tục công kích nó:bg-ssp-{height:px}
- Em xem em hiện tại mình như thế nào đi! Ba năm nay em như một cái máy ko cảm xúc, chỉ biết công việc và công việc thôi! Em tự coi mình là cái gì vậy Băng Băng? Là con người hay rôbốt biết nói và hành động theo ý mình? Ba năm nay hai nhìn em như vậy quá đủ rồi!_ hít một hơi dài, Quân nói tiếp_ Ngay chuyện trở về Mĩ và làm việc em lại ko nói cho ai biết, kể cả cô bạn Ana thân nhất của em và người đang rất y… À ko, Minh Tuấn. Em có biết họ rất lo cho em ko? Ko thư từ, ko email, ko lấy một cuộc gọi tới. Em có nghĩ tới cảm xúc của mọi người ko hả?!?
Nó vốn rất hoảng loạn, bây giờ lại nhắc cái tên ”Minh Tuấn” khiến nó càng hoảng loạn hơn. Ở trước mặt anh hai của mình, nó ko kiềm chế được cảm xúc mà cứ thể hiện hết ra. Bề ngoài, nó là một con người mạnh mẽ nhưng thực chất nó có một tâm hồn rất yếu đuối, cần sự bảo bọc che chở mà thôi.
Nó hơi lắp bắp nói với Quân, tinh thần ko hề tốt chút nào:
- Em… Ko có chuyện gì giấu mọi người cả. Chỉ là…
- Chỉ là sao?_ Quân hỏi ngược lại pha chút bực tức.
- Ko, ko. Chỉ là… Em muốn tự lập ko liên quan tới ai thôi_ nó ngoái đầu ra chỗ khác, ko dám nhìn thẳng vào mắt Quân.
- Vậy sao?_ Quân cười khẩy_ Em nghĩ với lý do đó hai sẽ tin lời em hả? Em đã tự lập và sống từ năm tuổi rồi đó thôi. Thành lập Pink cùng với Ana và đưa nó trở thành tập đoàn rất lớn mạnh như…
- JS_ nó cười nhạt cắt ngang lời Quân_ từ khi thành lập công ty, thực ra Pink lúc đầu phải dưới sự bảo hộ của JS mới tồn tại được. Mặc dù ko nói nhưng em hiểu tất cả. Họ ko nói với em vì biết em sẽ từ chối nhận sự giúp đỡ. Chỉ vậy thôi!