Công Chúa Lưu Manh Và Hoàng Tử Côn Đồ

chương 18: gây chuyện ở canten

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiết học cuối cùng cũng kết thúc, nó cũng chẳng biết mình có nghe được gì không còn nhỏ Tường Lam bên cạnh thì cứ ngủ từ đầu tiết đến cuối tiết. Mà cũng lạ thật, ngủ như vậy mà không bị giáo viên bắt sao? Chẳng lẽ trường quý tộc thì nội quy thoáng hơn hả?

- Này, tụi mình xuống canten đi- Tường Lam vừa nghe tiếng trống hết giờ đã bật dậy làm nó hết hồn

- Cậu sinh năm con heo sao? Hết ngủ lại ăn- Nó cảm thấy cô bạn mới này rất thân thiết liền muốn trêu ghẹo một chút

- Không, mình sinh năm con rắn- Tường Lam tỉnh bơ trả lời, rồi kéo nó xuống canten

- Tớ biết, cậu có cần thẳng thắn vậy không- Nó bước theo Tường Lam nhăn mặt hỏi

- Tớ vốn là người thẳn thắn- Tường Lam vẫn bình tĩnh trả lời

- Tớ chịu thua cậu lun đó (-_-)- Nhỏ này lạ thật lúc thì dễ thương, lúc lại cứng nhắc. Mới nói với Tường Lam được mấy câu thì đã bị nhỏ kéo đến canten rồi. Kiếm một chỗ trống ngồi xuống nó lại tiếp tục quan sát. Không biết từ lúc vào cái thế giới thượng lưu này nó đã quan sát bao nhiêu lần rồi, có lẽ là bản năng của mỗi người khi đến chỗ lạ đi

Canten này rất rộng, có thể chứa cả mấy nghìn người ấy chứ, lại nhìn những bản giá thức ăn nó không khỏi hít hà một hơi, chai nước khoáng thôi cũng đã đắt như vậy rồi! Thử hỏi những thứ khác phải cỡ nào. Thấy nó cứ ngơ ngác, Tưởng Lam nghĩ rằng nó vẫn chưa quen liền hỏi thăm

- Cậu muốn ăn gì không, hôm nay mình sẽ bao- Nghe Tường Lam nói vậy nó không khỏi tặc lưỡi, đúng là con nhà giàu mà, nói bao thì liền bao, mấy thứ đồ đắt đỏ này bằng cả tiền ăn tháng của nó trước đây ấy chứ.Thật ra lúc Vú Dung đưa đồng phục cho nó thì ở trong đó cũng có tiền nhưng lại là tiền của nhà họ Lê nên nó không muốn xài, mới tay trắng như bây giờ nè!

- Tụi mình mới gặp nhau lần đầu, sao lại để cậu bao được- Lời này vừa nói ra lại kèm theo tiếng "ọc...ọc" hình như là phát ra từ.....bụng của nó làm nó xấu hổ không thôi! Nhìn nó nhỏ con như vậy thôi chứ thật ra ăn rất nhiều, hồi sáng vì muốn sớm ra khỏi nhà họ Lê nên ăn sáng qua loa vội vàng, đến giờ không đói mới lạ

- Hì...hì, không sao, chắc vì cậu là học sinh mới nên chưa quen, tớ sẽ chọn cho cậu vài món ngon, đảm bảo cậu sẽ thích cho mà xem-nói rồi Tường Lam liền lẻn vào đám đông đang mua đồ kia.

- Ấy Tường Lam cậu.....- nó còn định cản Tường Lam nhưng thấy nhỏ đã mất hút trong đám người thì đành thôi vậy.

- Này, mày quen nhỏ Tường Lam đó sao?- Sau lưng nó đột vang lên giọng nói chanh chua. Nghe lời nói không mấy thiện cảm này nó liền biết không phải thứ tốt lành gì.

Nhìn cô gái gương mặt phấn son xinh đẹp, ăn mặt rất phong cách, phía sau cô ta còn có thêm cô gái, như vậy chắc là đàn em rồi. Lại ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc từ người ả ta khiến nó chỉ muốn hắt hơi, vì tương lai cái mũi và hình tượng nó liền cách xa ả ta một chút nào ngờ hành động này của nó trong mắt ả ta chính là sợ hãi, lùi bước

- Hừ, tao nhắc nhở mày là nên tránh xa con nhỏ Tường Lam đó đi, không sẽ hối hận đấy!-Nhìn nó với ánh mắt khinh thường ,chỉ nói mấy câu mà đã sợ hãi như vậy rồi, đúng là nhát gan.

- Hả, cô nói cái gì, tôi nghe không rõ, phiền cô nhắc lại vậy- Lại là ánh mắt đó, nhà giàu thì muốn đánh giá người khác thế nào à, lại còn dám cảnh cáo nó, đúng là chán sống. Ả ta thấy nó không có phản ứng gì thì liền nghĩ là nó vẫn chưa hiểu, hừ đúng là ngu ngốc

- Mày còn không hiểu sao, chắc mày còn chưa biết gia thế của con nhỏ đó rồi, vậy tao nói luôn cho mày biết- nói rồi cô ta cúi đầu nói nhỏ vào lỗ tai nó

- Ba của con nhỏ đó là người cung cấp vũ khí cho quân đội nghe nói còn là người trong giang hồ, ông ngoại là một mafia có tiếng trong thế giới ngầm, giết người không ghớm tay,... bạn thân trước đây của nhỏ đó vì đắc tội với nhỏ mà cả nhà bị diệt đấy, nếu mày không tin thì hỏi cả trường này đi, chuyện này không ai không biết- Ả ta thì thầm trong tai nó

- " Hắt xì!...thật là khó ngửi mà- Nó hét lớn rồi che mũi lùi xa ả ta làm tất cả mọi người trong canten chú ý

- Con khốn, mày vừa nói gì hả?- Ả ta thấy rất tức giận và xấu hổ khi tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía này mà mất hết lí trí giơ tay lên hướng tới mặt nó. Cười khẩy một cái, tay trái của nó liền nắm chặt cánh tay đang muốn đánh nó của ả ta, tay phải liền hất hết chai tương cà mà nó vừa lấy trên bàn ăn vảo mặt ả ta, làm tất cả mọi người sửng sốt. Nhìn những giọt tương cà theo tóc ả ta chảy xuống mặt làm bẩn khuôn mặt phấn son của ả

- Không nghe rõ à, tôi nói là rất khó ngửi- nó cố tình nhấn mạnh ba chữ rất khó ngửi làm rất nhiều người xung quanh không nhịn được mà cười khúc khích, nếu không phải e ngại thân phận của cô ta thì có lẽ toàn trường này đã cười ồ lên rồi!

- Mày, con khốn, mày dám,....

" Bốp" một cái tát hạ trên má phải của ả ta- Cái tát này là vì cô dám coi thường tôi

-Mày....-ả ta đau đớn tức giận, muốn mắng nó thì...

" Bốp" - Cái này là vì Tường Lam

" Bốp" còn cái này.....a, là tôi lỡ tay

Nhìn ả ta chật vật ngã trên đất, đầu tóc bù xù, mặt mày lem luốc lại sưng đỏ vì vừa bị đánh không ít người đứng ở đây vui mừng, xem ra ả ta đã làm không ít truyện khiến người ta chán ghét rồi.

Ả ta chưa bao giờ chịu nhục nhã như vậy, trước giờ chỉ có ả đánh người khác chứ chưa từng có người nào dám đánh ả, vậy mà con ranh này....Ả bị đánh nhưng lại không thể phản kháng cho thấy con nhỏ này không đơn giản (ngu, giờ mới bik), hừ thù này nhất định phải trả.

- Mày chờ đấy, tao không để yên cho mày đâu- Nhìn nó với ánh mắt căm thù ả được hai đàn em sau lưng nâng dậy

- Tao cũng không để yên cho mày đâu- Tưởng Lam từ trong đám đông bước đến trên tay còn càm hai phần cơm. Thật ra nhỏ đã đứng ở đấy chứng kiến mọi chuyện từ đầu đến cuối, nhỏ cũng rất sợ, sợ ngay cả người bạn này cũng xa lánh nó như bao người khác, thật may vì người bạn này là nó.

- Mày...- Ả cứng họng không nó nên lời, nếu ả xem thường nó thì đối với Tưởng Lam lại rất e ngại

- Sao, muốn làm gì bạn tôi đây- Tưởng Lam đến bên cạnh nắm chặt tay nó

- Tường Lam, chẳng phải nhà cậu buôn bán vũ khí à, có lựu đạn không? nếu có thì tặng cô ta vài trái để khử mùi đi- Lời này làm cả canten oanh động, ai chẳng biết mhà Tưởng Lam buôn bán vũ khí nhưng ai dám nói trước mặt nhiều người chứ. Chắc chỉ có nó thôi, nhưng Tường Lam ngược lại không tức giận mà rất vui vẻ đáp ứng

- Tất nhiên là có rồi, đối với cô ta thì phải dùng bom nguyên tử mới hết mùi được- Nhìn nó và Tường Lam đồng tâm hiệp lực như vậy làm ả tức điên lên được nhưng vì e ngại Tường Lam đành nén giận quay đầu bỏ đi. Thấy vậy thì mọi người xung quanh cũng giải tán. Nó cũng không muốn tiếp tục so đo với ả vì bây giờ nó rất đói. Nhìn hộp cơm thơm lừng trên tay Tường Lam nó không khỏi nuốt nước bọt.

- Này mau ăn đi, hôm nay cám ơn cậu nhiều lắm-Tường Lam đưa hộp cơm cho nó. Thấy nó ăn ngấu nghiên thì chắc là đói lắm rồi!

- o..ó...I (o có chi)- Cơm đầy trong miêng nhưng nó cũng không quên đáp lời Tường Lam. Thấy nó ăn ngon như vậy Tường Lam cũng bắt đầu ngồi xuống ăn cơm. Thì cảm giác có bạn là như vậy. Cảm ơn cậu nhiều lắm Linh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio